Chương 14: Kiếm Động Sơn Hà 14

Một quyền vô cùng đơn giản đâm ra, thậm chí cũng không vận dụng Hàng Long Thập Nhị Kích, liền dễ dàng đem cổ họng Ngô Tiểu Tứ đánh nát giống như Sử Hổ!

Mà lúc này ý niệm của Trang Vô Đạo lại hoàn toàn mờ mịt. Một khắc vừa rồi, hắn dốc toàn lực ngăn cản, toàn lực tranh đoạt, ý đồ khôi phục khống chế thân thể của bản thân.

Nhưng đến cuối cùng vẫn không thu tay kịp thời. Ngô Tiểu Tứ, Tiểu Tứ ——

Tâm trạng trong lòng, gần như không khống chế được. Không nói ra được là tư vị gì, đau buồn, thống hận, cũng hối hận.

Cũng không biết trải qua bao lâu, khi Trang Vô Đạo tỉnh táo trở lại thì lại phát hiện bản thân đang lẻ loi trơ trọi đứng giữa vũng máu.

Trong ngõ nhỏ này, đã là nằm đầy thi hài. Cẩn thận đếm một chút, Sử Hổ mang đến mấy chục người phục kích hắn, không một ai bỏ chạy.

Còn chín tên tướng quân kia thì quỳ rạp xuống trước mặt gã chừng mười trượng, sau lưng cắm một thanh đao gãy. Chính là cái mồm của Ngô Tiểu Tứ, chắc là gã cho Ngô Tiểu Tứ một quyền chặt đầu, sau đó thuận tay lấy đao gãy ném mạnh, gϊếŧ chết "Phong Đao".

Trang Vô Đạo đứng nhìn bốn phía, lại nhìn sắc trời. Cuộc huyết chiến kịch liệt vừa rồi, có lẽ còn chưa tới trăm nhịp thở.

Thử vận động tứ chi của mình một chút, mới phát hiện thân thể mình đã khôi phục khống chế.

Trong lòng Trang Vô Đạo hơi thả lỏng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tới lúc này mới phát giác, trong những phòng ở hoàn hảo hoặc hủy bỏ xung quanh, thình lình có mấy trăm ánh mắt đang len lén nhìn về phía bên này.

Đây là khu vực gần với bốn phía, lúc này đang trốn trong phòng, phần lớn đều ánh mắt chứa sự sợ hãi.

Đối với những người này, chuyện hôm nay, quả thực chính là tai bay vạ gió.

Trang Vô Đạo hơi trầm ngâm, liền lấy túi gấm mà Sử Hổ mang theo mấy người kia ra.



Tài vật không nhiều, chỉ có hơn hai trăm đậu vàng. Nhưng dù là với giá hàng của Việt thành, một hạt đậu vàng ước chừng một đồng lương, đủ cho một nhà ba người ở trong thành sinh sống hai ba năm.

Trang Vô Đạo suy nghĩ một chút rồi đi vào gian phòng nhỏ của mình, đào trong đất một thước, lấy ra một cái bình nhỏ ước chừng bằng nắm tay chứa đầy bình bạc vụn.

Đây chính là gia sản cuối cùng của hắn, thế nhưng lại kết hợp cùng với những hạt đậu vàng kia, tiện tay rắc ra xa xa.

"Mỗi người có thể lấy một phần! Cút ra ngoài suốt đêm cho ta! Chuyện hôm nay, không được tiết lộ nửa câu. Trong vòng mười ngày này, nhưng có tin tức gì truyền ra, đây chính là kết cục!"

Tiện tay đánh một phát vào vách tường bên cạnh. Căn phòng này coi như còn nguyên vẹn, sụp đổ ngay dưới sự công kích mãnh liệt của cự lực, khiến cho những người dân xung quanh trong phòng đều cảm thấy sợ hãi.

Trang Vô Đạo cũng không để ý tới, nhíu mày suy nghĩ làm sao để giải quyết hậu quả. Chuyện này, tất cả nguyên do đều truyền ra hết, toàn thành đều biết. Kỳ thật hắn ta cũng không nghĩ tới có thể che giấu được, chỉ cầu có thể duy trì mấy ngày sau mà thôi.

Bang chúng hạt nhân Thanh Y đường có hơn chín mươi người, thành viên ngoại vi ước chừng hơn bốn trăm, quản lý một con đường dài chừng nửa dặm. Tại thành bắc hô phong hoán vũ, có vài phần uy thế.

Nhưng cho toàn bộ các tòa thành này cũng chẳng qua chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. Cái chết của kẻ này không gây ra được sóng gió gì lớn. Quan phủ cũng chẳng quan tâm, quân trông giữ trong thành quan tâm nhất chính là đông thành mà hào thương đại tộc tụ cư. Loại lưu manh vô lại như bọn họ thì sống chết của đám hắc đạo căn bản sẽ không có ai để ý tới.

Người mà Trang Vô Đạo thật sự kiêng kỵ chính là vị đại nhân vật đứng sau Sử Hổ kia.

Việt thành thừa thãi các loại khoáng sản, cho nên đã tụ tập vô số thế lực ở Đông Ngô quốc, rắc rối khó gỡ ở trong thành. Cao thủ Luyện Khí cảnh trong thành ít nhất cũng phải hơn ba trăm người.

Kim Giáp Huyền Cương thể của Sử Hổ mặc dù rất không tệ, là phương pháp luyện công đầu tiên. Tu trì hai mươi năm, đao kiếm tầm thường khó làm tổn thương thân thể.

Nhưng còn chưa đến Luyện Khí Cảnh, còn lâu mới đủ để đứng vững gót chân trong thành này. Cho dù là đám huynh đệ Trang Vô Đạo và hắn ta cũng phải dựa lưng vào một vị cường giả Luyện Khí. Như thế mới có thể kinh doanh hai sòng bạc, ba gian tửu lâu.

Sử Hổ bỏ mình nhất định sẽ dẫn đến sự tranh đoạt của các thế lực xung quanh. Nhưng cuối cùng vị phía sau Thanh Y Đường kia sẽ có thái độ gì, có báo thù cho Sử Hổ hay không đều không biết.