Diệp Trần thu thế không được, một quyền đánh ra.
Kình khí cuồng mãnh phóng ra khắp nơi, cây cỏ đổ rạp, Diệp Trần nhẹ nhàng lùi lại chỗ cũ, ánh mắt dừng ở chỗ người thanh niên trước mặt Trương Côn. Bạn đang đọc truyện tại
TruyenHD - https://truyenfull.vn
Người thanh niên tuổi độ mười sáu, mặt che kín, trên mặt treo một nụ cười trào phúng.
- Lý Bố.
Trương Côn kinh hỉ, Lý Bố là một trong những đệ tử ngoại môn hàng đầu, tu vi không thua gì Trương Hạo Nhiên, là Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong, chỉ có điều một thời gian dài rồi mà vẫn chưa đột phá cửa ải, trở thành đệ tử nội môn, cho nên trực tiếp bế quan bất xuất, tranh thủ đột phá trước cuối năm, hơn nữa lần thí luyện Mộc Nhân Cảnh này, hắn không tham gia, nếu không Ngô Tông Minh đâu có thể giành được vị trí thứ hai.
Có hắn ở đây, Diệp Trần dù có bản lĩnh thế nào cũng vô dụng, chắc chắn bị nghiền nát.
- Lý Bố, đường đệ bảo ngươi bảo vệ ta, bây giờ, ngươi gϊếŧ hắn cho ta.
Trương Côn bị thương khá nặng, nói chuyện mà khóe miệng không ngừng rỉ máu, nhìn rất thê thảm.
Lý Bố lạnh nhạt nói:
- Một Võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy mà cũng không đánh được, ngươi làm mất mặt đường đệ ngươi quá, về phần hắn, yên tâm, ta sẽ khiến hắn biết thế nào là mùi vị phải quỳ.
Trương Hạo Nhiên được xưng thiên tài, sau này đối phương trở thành đệ tử nội môn, chắc chắn sẽ phải quay lại chăm sóc hắn.
Quay người, Lý Bố đùa giỡn nói:
- Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống nhận sai thì sẽ tha cho ngươi, nếu không ngươi sẽ biết thế nào là thủ đoạn Lý Bố.
- Ta cũng cho ngươi một cơ hội, lập tức rời đi.
Lúc nãy Diệp Trần mới chỉ dùng năm phần thực lực, hắn vẫn chưa sử dụng năng lực thực sự của mình.
Lý Bố như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, ha ha cười lớn, giọng cười không giấu nổi sát khí bên trong, rõ ràng Diệp Trần khiến hắn động chân hỏa.
- Xem ra người chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, quỳ xuống cho ta.
Tiếng cười còn quanh quẩn, Lý Bố đã lao đến, trên đường, kiếm quang lóe lên, không khí bị cắt mở, mang theo khí thế gặp thần gϊếŧ thần gặp quỷ gϊếŧ quỷ chém xuống, thề phải nhìn thấy huyết mới thôi.
Diệp Trần vẫn đứng im không nhúc nhích. Nhìn giống như bị đao quang sắc bén làm cho ngây người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Bố nhe răng cười, trong lòng đang nghĩ nên chém vào đứt một cánh tay trước hay một bên tai, hay là cả hai cùng làm?
Hử, vẫn muốn phản kháng?
Lý Bố thấy Diệp Trần tay phải đặt lên chuôi kiếm, nhãn thần như có như không.
Boang...
Một khắc sau, một đường kiếm quang lăng không xuất thế, đâm ra với tốc độ không thể tưởng tượng, rồi lại thu hồi, nhập vỏ.
Lý Bố ngơ ngác đứng đó, cúi đầu nhìn, bụng trái không biết từ lúc nào xuất hiện một lỗ kiếm, đâm xuyên qua lưng, máu tươi nhuộm đỏ quần áo.
- Không thể! Không thể! Ta một năm trước đã là Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong, sao có thể bị gϊếŧ chỉ trong tích tắc.
Lý Bố thần sắc dữ dằn, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ngoài mạnh trong yếu.
Diệp Trần thản nhiên nói:
- Hôm nay ta không gϊếŧ các ngươi, nhưng nếu như còn đến gây chuyện, sau này sẽ không đơn giản như vậy đâu.
Nhấc chiếc túi da của mình lên, Diệp Trần quay lưng bỏ đi.
Thanh Phong Trấn
Linh Dược Hiên.
Chưởng quầy kinh ngạc nhìn đống nguyên liệu yêu thú trên quầy, không phải vì nguyên liệu có vấn đề, mà là người bán nguyên liệu thực sự quá kinh nhân, nếu như là một Võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười, kiếm được từng ấy nguyên liệu yêu thú, không có gì đáng ngạc nhiên, mấu chốt là đối phương chỉ là Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy sơ kì tu vi.
- Nguyên liệu Chu Hồng Giáp, chín trăm lạng, nguyên liệu Rết Liệt Địa, một ngàn hai trăm lạng, nguyên liệu Xích Luyện Điểu một ngàn ba trăm lạng, nguyên liệu Địa Khôi Xà, tám trăm lạng,... nguyên liệu Yêu thú hổ lang, một ngàn một trăm lạng, tổng cộng hai vạn tám ngang tám trăm lạng bạc.
- Lão chưởng quầy, toàn bộ đổi thành kim phiếu, ngoài ra cho ta hai lọ dược thủy tịch tà.
Nội đan yêu thú hiệu quả hơn cả ling thạch, cho nên Diệp Trần không muốn lãng phí.
- Ngươi có nội đan yêu thú?
Chưởng quầy sáng mắt.
- Có vấn đề gì không?
Chưởng quầy nói:
- Có thể bán lại miếng nội đan đó cho Linh Dược Hiên không.
Diệp Trần lắc lắc đầu,
- Ta không thiếu tiền, chỉ thiếu thời gian.
- Nếu như dùng một miếng nguyên khí đan đổi thì sao? Không giấu gì ngươi, hiên chủ Linh Dược Hiên chúng ta đang thí nghiệm một loại đan dược mới, cần một lượng lớn nội đan yêu thú, một miếng nguyên khí đan hiệu quả tuyệt đối không thua nội đan ba tháng tuổi, còn giúp ngươi tiết kiệm không ít tiền mua dược thủy tịch tà.
Nguyên khí đan, Diệp Trần ngây người, loại đan dược này có thể tiết kiệm ba tháng khổ công cho Võ giả Luyện Khí Cảnh, mặc dù nội đan yêu thú Hổ Lang tốt, chỉ là dùng dược thủy tịch tà trục xuất yêu khí xong, cùng lắm chỉ có thể tiết kiệm hai ba tháng, ngược lại có chút không kịp, huống hồ còn tiết kiệm được hai vạn lạng mua dược thủy tịch tà.
- Được, ta đồng ý đổi.
Diệp Trần gật gật đầu.
...
Từ Linh Dược Hiên đi ra, Diệp Trần đến thắng tửu lầu.
- Thiếu gia, đồng ý đi mà! Cho đứa con gái đáng thương của ta một miếng cơm, kiếp sau có phải làm trâu làm ngựa ta cũng cam lòng.
Bên ngoài tửu lầu, một người phụ nữ trung niên dắt theo một bé gái nhỏ, quần áo hai người đều rách tả tơi, mặt lấm lem bùn đất, bé gái hình như đói lắm, dùng miệng mυ"ŧ mυ"ŧ ngón tay, nhìn những người khách qua lại chờ đợi.
Đáng tiếc không ai để ý đến họ, chê họ bẩn, đến liếc cũng chẳng buồn liếc.
Diệp Trần thấy họ đáng thương, lấy từ trong túi ra hai đồng bạc ném cho họ.
Đối với hắn mà nói, căn bản không thiếu tiền lẻ, chỉ thiếu tiền lớn, thường ngày ăn một bữa cơm ít nhất cũng cần hai mươi lạng bạc, cuộc sống có thể nói là tương đối phú quý.
- Cảm ơn, cảm ơn!
Người phụ nữ trung niên kích động đến không nói nổi nên lời, mang theo con gái tội nghiệp đến Thanh Phong Trấn đã mấy ngày nay, người cho bà tiền trên cơ bản đều là bình dân, hoặc là mấy lão ăn mày, những gia đình phú quý cho một xu cũng tiếc.
Diệp Trần phẩy phẩy tay, nhấc chân đi vào trong tửu lầu.
Bé gái bên cạnh người phụ nữ trung niên ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Diệp Trần, ánh mắt bao hàm rất nhiều ý tứ, không thể nào đọc hết được.
Tầng hai.
Ngồi vào vị trí gần cửa sổ, Diệp Trần vẫn còn nghĩ đến chuyện lúc nãy.
- So với võ giả và người phú quý, cuộc sống của bình dân và người nghèo quá khổ, bản thân mình chỉ cần gϊếŧ một con yêu thú là có mấy trăm mấy ngàn lạng bạc, còn họ phấn đấu kiếm ngày ba bữa, số người chết đói không biết bao nhiêu, không lẽ trên đời này có vận mệnh thật sao?
Cho đến lúc này, Diệp Trần mới cảm thấy mình đã dung nhập vào thế giới này, cảm nhận thế giới bị hoan ly hợp, chúng sinh khó khăn.
Trước đây hắn luôn coi mình như người ngoài cuộc, là khách qua đường.