Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 40: Ngộ ý cảnh kiếm kỹ thông Đại Chu thiên (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Quả nhiên ngoại kiếm khí có thể tu luyện bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Không chỉ có thể thực hiện, hơn nữa còn không cần đi thừa nhận đau đớn mà nội xuyên thấu xé rách cơ bắp mang đến.

- Hiện tại ta rèn luyện làn da đã nhập môn, lại trải qua ba bốn ngày rèn luyện là có thể tu luyện thành tầng thứ nhất bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Đến lúc đó, bên trên làn da sẽ tự nhiên hình thành một phòng hộ vô ảnh kiếm khí.

Mà lúc này, đêm đã khuya, đã đến lúc trở về nghỉ ngơi.

Sở Mộ đi sớm về trễ, vất vả cần cù hơn xa ong mật, đối với đệ tử ngoại môn đồn đãi về hắn, Sở Mộ hờ hững, thậm chí hắn cũng không biết, thanh danh của Sở Mộ đã truyền vào trong khu nội môn, để cho không ít đệ tử nội môn sinh ra ấn tượng đối với hắn.

Ngày thứ tư, như thường ngày, trời chưa sáng, Sở Mộ đã đên đến sườn đồi vách đá dựng đứng. Vẫn như mọi ngày hắn sẽ tiến hành huấn luyện thị kiếm thính kiếm sờ kiếm, đến khi mặt trời lặn, lại tu luyện bí quyết Dưỡng Nguyên Kiếm Khí, không cầu đột phá, chỉ cầu củng cố, triệt để vững chắc Kiếm Khí Cảnh lục đoạn đỉnh phong.

Mười tám tiểu chu thiên, vận chuyển hoàn tất, thả ra một hơi kiếm khí. Sở Mộ mở hai mắt.

- Trải qua bốn ngày tu luyện, tu vi Kiếm Khí Cảnh lục đoạn đỉnh phong hoàn toàn củng cố, họa ngầm do phục dụng đan dược để đột phá cũng được tiêu trừ. Tiếp theo có thể đột phá.

Nhìn chằm chằm vào Vân Hải đang chậm rãi biến ảo, Sở Mộ thấp giọng nói:

- Tuy nhiên, ta còn muốn tu luyện bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Hôm nay, nhất định có thể luyện thành tầng thứ nhất.

Chợt ngoại kiếm khí điều động nhập vào thân, chậm rãi lưu động trên làn da, rèn luyện làn da.

Trải qua ba ngày tu luyện, ngoại kiếm khí lưu chuyển rèn luyện làn da đã trở nên thập phần đơn giản. Không biết qua bao lâu, Sở Mộ chỉ cảm thấy toàn thân hơi khẽ chấn động, ngoại kiếm khí rèn luyện làn da dừng lại, không bị khống chế mà tản ra xung quanh, trên làn da, một tầng kiếm khí vô ảnh nhàn nhạt bám vào.

- Luyện thành tầng thứ nhất?

Sở Mộ mừng rỡ, rút kiếm, vung ống tay áo lên, nhìn kĩ, mơ hồ có thể cảm giác được trên da mình bám một tầng kiếm khí vô ảnh.

- Ha ha.... Kiếm Khí Hộ Thể tầng thứ nhất, có thể ngăn trở đại lực tinh cương kiếm trảm kích mà không phá.

Sở Mộ cười to vài tiếng:

- Bản tàn thiên Kiếm Khí Hộ Thể bí pháp chỉ có tầng thứ nhất và tầng thứ hai. Muốn luyện thành tầng thứ hai thì cần phải không ngừng trích dẫn kiếm khí tiếp tục rèn luyện, khiến cho kiếm khí bám trên da càng thêm dày đặc, càng thêm kiên cường dẻo dai, đạt đến mức độ biến chất.

Hôm nay, tu luyện xong Dưỡng Nguyên Kiếm Khí, Kiếm Khí Hộ Thể, Sở Mộ bắt đầu tu luyện Cơ Sở Kiếm Thuật, sau đó là Phi Vân Kiếm Thuật, Nhu Vân kiếm thuật cùng với Thanh Phong kiếm thuật, Toái Loạn Bộ cùng thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu .

Hôm nay tu luyện đặc biệt nhanh, sau khi tu luyện xong, mặt trời còn chưa xuống núi.

- Nghe nói mỗi một vị kiếm thuật tông sư, đều sáng tạo một chiêu kiếm kỹ thuộc về mình, hiện tại ta cũng là kiếm thuật tông sư, nên sáng tạo một chiêu kiếm kỹ thuộc về mình.

Trong khi nhìn Vân Hải dưới trời chiều biến ảo, ánh mắt Sở Mộ thâm thúy xa xăm, như có điều suy nghĩ.

Suy nghĩ giống như cưỡi ngựa xem hoa phân loạn, trong lúc nhất thời, Sở Mộ cũng không nghĩ ra là sẽ sáng tạo dạng kiếm kĩ gì.

Sở Mộ không nóng nảy, theo hắn biết, mấy vị kiếm thuật tông sư trên địa cầu, ngắn thì 4-5 năm, lâu thì vài chục năm mới sáng tạo ra kiếm kĩ thuộc về mình. Muốn một sớm một chiều sáng tạo ra kiếm kĩ là điều rất khó.

Trời chiều càng đỏ lên tươi đẹp, Sở Mộ có cảm giác lúc xế chiều, phảng phất có một hỏa cầu vô cùng lớn thiêu đốt hỏa diễm đỏ tươi như máu, chiếu xạ ra hòa quang đỏ. Chân trời phía tây chiếu lên đỏ bừng như nhuốn máu, Vân Hải biến ảo cũng bị nhiễm một tầng hồng sắc, cực kỳ chói mắt.

Ngắm cảnh trời chiều một hồi, đến nỗi hai mắt mỏi nhừ, Sở Mộ vẫn không có cảm giác nào liền chuyển dời ánh mắt, nhìn Vân Hải trở lại bình thường. Hắn chỉ cảm thấy, trong nội tâm phảng phát có gì đó, cũng trở lại bình thường.

Sở Mộ như biến thành một pho tượng, ngồi xếp bằng xuống đất, tinh cương kiếm đặt trên hai chân. Hai mắt không chớp động nhìn chằm chằm vào Vân Hải, thẳng đến khi Vân Hải hoàn toàn trở lại bình thường, phảng phất lâm vào ngủ say. Bởi vì trời chiều hoàn toàn hạ xuống, ánh sáng hồng sắc như nhuốm máu biến mất, một vòng hắc ám từ phía chân trời lan đến, tập kích bầu trời, màn đêm buông xuống.

Gió lớn quét đến, mang theo từng tia lãnh ý. Tóc và góc áo Sở Mộ tung bay, nhưng thân thể hắn y nguyên bất động. Hai mắt hắn vẫn mở, ẩn ẩn tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào Vân Hải, không bị ảnh hưởng chút nào, đắm chìm trong một trạng thái đặc biệt.

Trời càng tối, gió càng lớn, thời tiết ban đêm lạnh hơn, đệ tử ngoại môn cũng đã chìm vào trong giấc ngủ say. Trên sường đồi vách đá dựng đứng, một đạo thân ảnh vẫn ngồi xếp bằng như cũ, sừng sững bất động, giống như trường tồn từ cổ chí kim, đối mặt với Vân Hải đang ngủ say trong bóng tối. Hai mắt Sở Mộ lóe sáng, như hàn tinh sáng chói.

Đêm tối dài đằng đẵng, gió đêm thổi tới!

Bất tri bất giác, rét lạnh đêm tối qua đi, phía chân trời có chút ánh sáng lóe lên. Ánh sáng màu đỏ tràn ngập sinh cơ và tinh thần từ chân trời phía đông chậm rãi nhô lên làm cho Vân Hải đang ngủ say tỉnh lại, một lần nữa biến ảo.

Mặt trời mọc dần dần lên cao, chiếu sáng vạn vật. Mí mắt Sở Mộ run lên, trong đại não phảng phất có đồ vật gì đó đột nhiên nổ tung, một loại ý nghĩ hiểu thấu hết thảy như thác nước đổ.

Tâm vô tạp niệm, Sở Mộ nhảy dựng lên, rút kiếm, kiếm quang sáng như tuyết tựa như cầu vồng vạch phá phía chân trời, biến thành một đám mây trôi trắng noãn, phảng phất từ vô tận Vân Hải dẫn dắt mà đến, vờn quanh quanh thân.

Phi Vân Kiếm Thuật.... Nhu Vân Kiếm thuật .....

Một lần lại một lần, không có suy nghĩ không có tạp niệm, hết thảy tùy tâm mà động, tùy ý xuất kiếm.

Vân Sinh Vân Tụ..... Phi Vân Động..... Vân Tán Vân Diệt..... Nhu Vân tam chuyển......

Nhất thức thi triển ra, sát chiêu luân chuyển.

Vân Tán Vân Diệt..... Phi Vân Động..... Nhu Vân tam chuyển.... Vân Sinh Vân Tụ ......

Từng sợi mây trôi quấn quanh, nhiều đóa mây trắng tiêu tan, thân hình biến mất không thấy gì nữa, chỉ có mây trắng biến ảo.

Dưới sự dẫn dắt của một ý nghĩ, Phi Vân Kiếm Thuật cùng Nhu Vân kiếm thuật sinh ra phân giải dung hợp không thể tưởng tượng nổi, dần dần Phi Vân Kiếm Thuật không còn là Phi Vân Kiếm Thuật, Nhu Vân kiếm thuật cũng không còn là Nhu Vân kiếm thuật.

Không biết luyện bao nhiêu lần, mặt trời đã nhô cao lên đến đỉnh, Sở Mộ thu kiếm, bỗng nhiên bất động, khí tức toàn thân khởi động, mây trôi quấn quanh, nhìn thẳng Vân Hải. Ở bên trong tối tăm, hắn chỉ cảm giác mình tựa hồ lĩnh ngộ được một ít huyền diệu về Vân, giống như Phong huyền diệu.

Lúc này, không biết từ chỗ nào lên, một cỗ cuồng phong đột nhiên thổi tới, thổi trúng một đám mây trắng làm tiêu tán. Cuồng phong qua di, mây trắng lại nhanh chóng tụ lại, một tia mây trôi tản ra cùng chuyển động quy tụ, quỹ tích của nó hoàn toàn hiển lộ trong mắt Sở Mộ.
« Chương TrướcChương Tiếp »