Chương 1: Đại sư kiếm thuật trọng sinh (1)

Đột nhiên, Sở Mộ mở bừng hai mắt, trong đầu không có bất kỳ ý niệm nào, tay trái ấn nhẹ trong vô thức mượn nhờ phản lực để nhảy dựng lên, tay phải thì chụp vội về phía hông trái hòng rút kiếm ra.

- Nơi này nguy hiểm, phải nhanh chóng rời khỏi đây!

Ngay khi hắn hành động lập tức ý niệm trốn chạy liền hiện ra trong đầu. Một khi rơi vào trong vòng vây lớp lớp, với thân thủ của hắn đúng là có khả năng gϊếŧ chết mấy người nhưng cuối cùng bản thân hắn cũng ngã xuống mà thôi.

Thế nhưng một trảo rút kiếm thuần thục lại nắm vào khoảng không, hơn nữa hắn cảm thấy độ cao khi hắn vọt lên dường như không thể khống chế. Cơ thể chưa kịp phản ứng với sự kinh hãi bất ngờ này thì hắn lại rơi xuống một lần nữa.

Một tiếng "phanh" khô khốc vang lên. Cả thân thể đập mạnh xuống. Lúc này hắn mới phát hiện thì ra mình đang nằm trên một phản gỗ cứng, âm thanh "cót két" vang lên từ tấm ván gỗ giường nghe thật chói tai.

Hắn vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh mới phát hiện ra hoàn cảnh hiện tại của bản thân: một căn phòng rộng chừng 30 mét vuông, vách tường làm bằng gỗ bản chắc chắc màu nâu. Dường như căn phòng này còn chưa hoàn thiện, một căn phòng đơn giản. Ngoài trừ tấm phản mà hắn đang nằm ra còn có hai tấm phản nữa, ở đầu mỗi tấm phản đều có một chiếc ghế, trên đầu giường còn treo một thanh kiếm, ngoài ra còn có một nhà vệ sinh ở ngay cạnh.

Hơn nữa, càng làm cho Sở Mộ khϊếp sợ là bản thân hắn không bị thương, ngoại trừ cú ngã vừa rồi có gây ra chút đau nhức bên ngoài thì hắn hoàn toàn lành lặn bình thường.

- Đây là nơi nào? Không phải là ta đang bị đuổi gϊếŧ sao? Tại sao ta lại ở chỗ này?

Hàng loạt câu hỏi không thể nào giải thích hiện ra trong đầu hắn.

Đột nhiên, Sở Mộ cảm thấy đầu tê rần, dường như có đồ vật nào đó đang từ bên ngoài không ngừng nhét vào trong đầu hắn. Thân thể hắn không tự chủ được không ngừng run rẩy, cơ bắp toàn thân căng cứng, Sở Mộ cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, hai tay dúng sức ôm đầu, cả người hắn cong lại như con tôm.

Hai mươi năm khổ luyện kiếm thuật khiến ý chí của hắn vô cùng kiên cường, nếu đổi lại là người bình thường khác sợ rằng không chịu nổi sự đau đớn dày vò thân thể này mà đi đời nhà ma.

Dường như đã trải qua cả một đời người vậy, cuối cùng thì cảm giác đau đầu cũng giảm bớt.

Trên thực tế, cả quá trình cũng chỉ diễn ra trong mấy phút đồng hồ mà thôi, cả người Sở Mộ ướt đẫm mồ hôi khiến cho quần áo của hắn dính sát vào người. Hơn nữa cùng vì cơ bắp toàn thân căng cứng cho nên hiện tại cả người Sở Mộ cảm giác nhức buốt.

Thế nhưng, hiện tại Sở Mộ không quan tâm một chút nào đến hoàn cảnh xung quanh mà hắn chỉ quan tâm đến một số "đồ vật" mới xuất hiện trong đầu không thuộc về trí nhớ của hắn.

...

Sở Mộ là một gã kiếm thuật sư, hơn nữa còn là một tay kiếm thuật ưu tú, được mọi người nhất trí phong là "Đại sư kiếm thuật trẻ tuổi nhất".

Sáu tuổi luyện kiếm, mười tuổi được một đại sư kiếm thuật thu đồ. Từ đó về sau dưới sự dạy bảo tận tình của sư phụ, tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ không ngừng tăng cao.

Lão sư của Sở Mộ chỉ dạy cho hắn một bộ kiếm thuật: Cơ Sở Kiếm Thuật hay còn gọi là Cơ Sở Kiếm Pháp, tổng cộng có mười hai động tác, là mười hai động tác mà lịch đại những vị đại sư kiếm thuật tổng kết ra tạo nên cơ sở cho bất kỳ một người nào muốn học kiếm.

Mười hai tuổi thông qua khảo hạch học đồ kiếm thuật của hiệp hội kiếm thuật trở thành một gã học đồ kiếm thuật, phá vỡ kỷ lục tồn tại rất lâu của toàn vùng.

Mười tám tuổi thông qua khảo hạch kiếm thuật sư của hiệp hội kiếm thuật, trở thành một gã kiếm thuật sư chính thức, đánh vỡ toàn bộ ghi chép của tỉnh.

Hai mươi ba tuổi thông qua khảo hạch đại sư kiếm thuật của hiệp hội kiếm thuật, trở thành một gã đại sư kiếm thuật, phá vỡ kỷ lục cả nước.

Hai mươi sáu tuổi tạo nghệ kiếm thuật trở nên tinh thâm, đánh bại sư phụ. Kể từ ngày đánh bại lão sư của mình, Sở Mộ đi khắp cả nước, bái phỏng tất cả đại sư kiếm thuật, từng bước lãnh giáo từng bước vượt qua.

Sư phụ nói hắn vì kiếm mà sinh.

Một năm sau ngày đi khiêu chiến, hắn bái phỏng một vị đại sư kiếm thuật, nguyên lão của hiệp hội kiếm thuật. Sau khi giao chiến nửa giờ hắn thắng hiểm nửa chiêu. Lúc đó dường như thể lực của hắn hao hết, hắn chỉ nghỉ ngơi một chút rồi rời đi trong đêm khuya vắng. Khi đi đến một hẻm nhỏ hắn gặp phải mười tên cầm khảm đao (dao bầu) liều mạng vây công.

Mục đích của những người này là gϊếŧ chết hắn vì hắn đã đánh bại vị nguyên lão kia. Vị đại sư kiếm thuật kia từ lúc đạt được danh hiệu đại sư kiếm thuật thì không thua một trận nào, thanh danh hiển hách, dường như được mọi người công nhận là đệ nhất nhân dưới tông sư kiếm thuật. Khi Sở Mộ đến lĩnh giáo hắn cũng chỉ xem là đang chỉ điểm hậu bối mà thôi, hắn không ngờ rằng vậy mà mình lại thua nửa chiêu.

Không cách nào tiếp nhận thất bại, vị nguyên lão cấp đại sư kiếm thuật này biết rằng một khi tin tức hắn thất bại truyền ra lập tức sẽ tổn hao đến uy danh, sẽ trở thành đá kê chân của Sở Mộ. Vì vậy trong hắn sinh lòng ác ý, sai một gã đệ tử xuất mã, thuê hắc bang vây gϊếŧ Sở Mộ.

Mặc dù thân thủ Sở Mộ cường hãn, kiếm của hắn cũng không ngừng gϊếŧ những kẻ đang bao vây thế nhưng hắn càng gϊếŧ thì người lao đến càng đông. Bản thân hắn cũng đã xuống sức rất nhiều sau khi chiến cùng vị nguyên lão kia cho nên hắn chỉ còn cách cắn răng vung kiếm cố gắng đột phá vòng vây.

Sau khi đánh bật hơn mười tên, hắn không còn giữ được thế thủ bị trúng mấy đao, máu tươi không ngừng chảy, đau nhức vô cùng.

Cuộc chiến đẫm máu!

Sau khi gϊếŧ ba mươi mấy tên, dọa lui đám người liều mạng kia, gϊếŧ ra vòng vây lớp lớp nhưng vì mất máu quá nhiều Sở Mộ không kịp chạy xa liền hôn mê ngã xuống. Và sau khi tỉnh dậy thì hắn phát hiện mình đang ở chỗ này.

...

" Kiếm giả... Khai Dương Thành... Sở gia... Vương gia... Thanh Phong kiếm phái..."

Sau khi tinh thần phục hồi, Sở Mộ lẩm bẩm vài từ, ánh mắt từ trong mờ mịt chậm rãi trở nên thanh triệt, cuối cùng trong mắt hắn bắn ra thần quang.

- Hẳn đây là nhân họa đắc phúc? Hay là ban thưởng của ông trời dành cho ta? Ông trời cho ta đến một thế giới như thế này, hơn nữa lại còn cho ta một thân thể mới cũng tên là... Sở Mộ... Ha hahaha...

Hóa ra, vừa rồi đầu hắn đau như búa bổ là do trí nhớ của "Sở Mộ" trước đây không ngừng nạp vào trong đầu hắn. Hiện tại hắn đã hấp thu hoàn toàn trí nhớ đó thậm chí sau khi hấp thu trí nhớ kia hắn cảm giác đầu óc của mình càng trở nên sáng sủa hơn nhiều.

Năng lực tiếp nhận của Sở Mộ rất mạnh, hơn nữa khi biết được tin tức của thế giới hiện tại hắn còn cảm giác hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào.

Chủ nhân cũ của khối thân thể này cũng tên là Sở Mộ, do đó cũng giảm bớt đi phiền toái cho hắn,

Đại lục Cổ Kiếm chủ tu kiếm đạo đã đạt đến mức thịnh thế đỉnh phong, thiên tài kiếm đạo tầng tầng lớp lớp, cường giả kiếm đạo mọc lên san sát như rừng, những người luyện kiếm đều được xưng hô thống nhất là: Kiếm giả.