“Tô sư huynh, đã lâu không gặp.” Mà lúc này, thanh niên áo bào trắng đi vào đại điện đi thẳng tới bên người Tô Dịch, dáng vẻ kiêu căng, khí thế ép người.
Ngụy Tranh Dương.
Ngoại môn đệ tử Thanh Hà kiếm phủ, con cháu Ngụy thị đỉnh cấp đại tộc quận thành Vân Hà.
Chỉ thân phận bực này, đã đủ làm trên dưới Văn gia kính sợ.
“Thì ra là Ngụy sư đệ.”
Tô Dịch khẽ gật gật đầu.
Trong ba năm tu hành ở Thanh Hà kiếm phủ, Ngụy Tranh Dương luôn coi mình là đối thủ cạnh tranh.
Nhưng trong ba năm đó, mặc cho Ngụy Tranh Dương cố gắng như thế nào, cũng luôn bị mình vững vàng áp chế một bậc.
Đổi mà nói, ba năm đó, Ngụy Tranh Dương luôn sống ở trong cái bóng của mình!
Lúc này, ánh mắt Ngụy Tranh Dương không kiêng nể gì đánh giá Tô Dịch một lát, đột nhiên thở dài, xúc động nói:
“Ai cũng không ngờ, đường đường ngoại môn kiếm thủ Thanh Hà kiếm phủ, trong nháy mắt lại ngã xuống phàm trần, không chỉ tu vi mất hết, còn thành ở rể, đáng buồn làm sao, đáng tiếc cỡ nào?”
Giọng nói truyền khắp đại điện, quanh quẩn không ngớt.
Vẻ mặt mọi người trở nên khác thường.
Tô Dịch tựa cười mà không cười nói: “Xem ra, Ngụy sư đệ là quên giáo huấn trước kia, nếu không ta giúp ngươi nhớ lại chút?”
Một câu, lại giống như chọc vào chỗ đau của Ngụy Tranh Dương, nhớ tới một ít chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, sắc mặt cũng dần dần âm trầm đi.
“Tô Dịch, không được vô lễ đối với Ngụy công tử!”
Tộc trưởng Văn Trường Kính đứng bật dậy, lớn tiếng quát, ánh mắt lạnh như băng lộ ra uy hϊếp.
Tô Dịch tuy sớm biết cao thấp Văn gia xem thường mình, nhưng vẫn có chút bất ngờ.
Đường đường tộc trưởng Văn thị!
Lại ở trước mắt bao người, giúp một người ngoài uy hϊếp con rể nhà mình?
Lại nhìn nhân vật lớn khác của Văn gia, trên nét mặt đều mang theo khinh thường cùng lạnh lùng như ẩn như hiện, không có ai cảm giác lời này của Văn Trường Kính có gì không ổn.
Không thể nghi ngờ, ở trong lòng bọn họ, chính hắn người ở rể này giống như bài trí, có thể tùy ý nhào nặn.
“Như thế, cũng tốt.”
Giờ khắc này, vẻ mặt Tô Dịch trở nên càng thêm lạnh nhạt, chẳng qua trong lòng đã hoàn toàn phân rõ giới hạn với Văn gia.
“Tô Dịch, ta cũng không phải là chuyên môn từ quận Vân Hà tới xem trò cười của ngươi!”
Ngụy Tranh Dương lạnh lùng mở miệng, thái độ của mọi người Văn gia ở đây đối với Tô Dịch bị hắn thu hết vào đáy mắt, trong lòng càng thêm không có sợ hãi.
“Ồ, vậy là vì sao?” Tô Dịch nói.
Khóe môi Ngụy Tranh Dương hơi nhếch lên, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Tô Dịch, vươn hai ngón tay, nói từng chữ một:
“Ta lần này đến, chỉ vì hai việc.”
“Một, ngày mai, ta sẽ cùng Linh Chiêu cùng nhau tới trong Thiên Nguyên học cung tu hành. Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt Linh Chiêu cô nương, cam đoan không để nàng chịu chút ủy khuất nào!”
“Hai, nhớ kỹ thân phận của ngươi, một tên ở rể tu vi mất hết mà thôi, căn bản không xứng ở bên Linh Chiêu!”
“Ngày khác, khi ta lại đến Văn gia, tất sẽ giúp Linh Chiêu giải trừ hôn khế, mà Tô Dịch ngươi... Chắc chắn bị đuổi khỏi nhà!”
“Đến lúc đó, nếu ngươi không sống nổi, có thể ở lại bên cạnh ta làm nô tài, ta không ngại bỏ tiền nuôi một tên phế vật!”
Lời nói nghênh ngang, trịnh thượng hùng hồn.
Ngụy Tranh Dương ngạo nghễ tự tin, thể hiện ra hết sự kiêu ngạo.
Đại điện yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Vẻ mặt mọi người khác thường.
Mặc kệ như thế nào, Tô Dịch và Văn Linh Chiêu chung quy là vợ chồng.
Nhưng Ngụy Tranh Dương lại trước mặt toàn bộ nhân vật lớn của Văn gia nói ra đoạn lời này, cái này không thể nghi ngờ là vũ nhục lớn nhất đối với Tô Dịch!
Nhưng, ý tứ trong lời Ngụy Tranh Dương, cũng làm tộc trưởng Văn Trường Kính cùng các nhân vật lớn kia có chút mất tự nhiên.
Nhưng lại không ai dám nói cái gì.
Ngụy gia, chính là đỉnh cấp đại tộc đủ để ảnh hưởng mười chín thành của quận Vân Hà!
Mà Ngụy Tranh Dương là con trai trưởng đương kim tộc trưởng Ngụy gia, thân phận tôn quý, xa không phải Văn gia bọn họ dám đi đắc tội.
Ngược lại là Cầm Thiến mắt sáng ngời, cẩn thận đánh giá Ngụy Tranh Dương một phen, lại đối chiếu với Tô Dịch, trong lòng càng thêm cảm thấy không phải.
Nếu con gái mình gả là vị Ngụy công tử này... Tên đui mù nào của Văn gia còn dám khinh thường mình?
Làm người ta bất ngờ là ——
Cho dù chịu nhục lớn như vậy, vẻ mặt Tô Dịch vẫn không một gợn sóng, tư thái thong dong lạnh nhạt đó, khiến mọi người thậm chí đều có chút kinh ngạc.
Gã này...
Không nổi giận một chút nào?
Ngụy Tranh Dương nhíu mày, hắn là đến diễu võ dương oai, càng dùng phương thức “cướp vợ” để làm nhục Tô Dịch.
Nhưng ai ngờ được, Tô Dịch lại tựa như căn bản không dính chiêu này của mình, làm hắn cũng có loại nghẹn khuất một quyền đánh lên bịch bông, không biết dùng sức vào đâu.
Tô Dịch thu hết vẻ mặt mọi người vào đáy mắt, lạnh nhạt như cũ, như thần linh trên trời, quan sát một trò khôi hài nho nhỏ trong góc thế gian.
Một lũ bọ chó, buồn cười!
“Hắn cũng đã đặt mình vào tình trạng như vậy, sao còn có thể có tâm tính bàng quan như vậy...”
Chưa có ai chú ý tới, Văn Linh Chiêu luôn thờ ơ lạnh nhạt, như băng tuyết, ở sâu trong đôi mắt sáng nổi lên một tia nghi hoặc cùng kinh ngạc không dễ phát hiện.