Chương 42: Lai Giả Bất Thiện (1)

Lời của Tô Dịch quá tùy ý rồi, khiến nàng cũng không biết có nên coi là thật hay không.

Lúc này, trong đại điện tông tộc.

Không ít nhân vật quý tộc cũng phát hiện không thích hợp, khi Hoàng Vân Xung đi vào, tất cả ánh mắt đều hội tụ tới.

Hoàng Vân Xung không để ý ánh mắt mọi người trong đại điện, đi thẳng tới trước người lão thái quân Văn gia, phân phó:

“Người đâu, trình lên quà mừng thọ.”

Lúc này, một lão bộc tiến lên, trình lên một cái hộp ngọc, cung kính nói: “Lão thái quân, đây là quà mừng thọ lão gia nhà ta chuẩn bị, một đôi như ý ngọc tủy trăm năm tạo hình thành, chúc lão thái quân thọ tỷ Nam Sơn, mọi chuyện như ý.”

Lão thái quân chợt cảm thấy nở mày nở mặt, cười nói: “Ngươi có thể đến, lão thân đã rất vui vẻ, còn mang quà gì chứ, Trường Kính, mau mời Hoàng tộc trưởng vào ngồi.”

Văn Trường Kính bên cạnh cười hô: “Hoàng huynh, mau mời bên này.”

“Chờ chút.”

Lại thấy Hoàng Vân Xung phất phất tay, sau đó ở dưới một đống ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn chăm chú, cất bước đi tới một bàn kia chỗ vợ chồng Văn Trường Thái, mặt lộ vẻ tươi cười, chắp tay nói:

“Trường Thái lão đệ, Cầm Thiến đệ muội, nghe nói con gái các ngươi đã tiến vào Thiên Nguyên học cung tu hành, đây chính là việc vui lớn khó có được, Hoàng mỗ lần này đến, cũng có lễ mọn đưa lên, coi như một chút tâm ý của Hoàng mỗ, các ngươi nhất định không thể chối từ.”

Hoàng Vân Xung vừa dứt lời, một lão bộc đã tiến lên, hai tay nâng một cái hộp ngọc, đưa qua:

“Hai vị, trong hộp là một đôi Cửu Diệp Vương Sâm (vua sâm chín lá), là lão gia nhà ta tặng cho vợ chồng Tô Dịch, xin hai vị ngài nhận thay.”

Cửu Diệp Vương Sâm!

Mọi người trong đại điện hoàn toàn không thể bình tĩnh.

Không ít nhân vật lớn trong lòng chấn động, ánh mắt đều thay đổi.

Đây chính là “linh dược” thật sự, hiếm lạ quý giá, giá trị kinh người, bình thường ở trên chợ căn bản là không mua được!



Chơi lớn, tuyệt đối là chơi lớn!

Ai có thể ngờ, đường đường Hoàng thị tộc trưởng, ở ngoài chúc thọ, thế mà còn tự mình tặng một phần đại lễ như vậy cho một nhà Văn Trường Thái không được coi trọng nhất trong chủ mạch Văn gia?

Dù là Văn Trường Kính cùng Văn Trường Thanh cũng có chút kinh nghi bất định, không rõ tâm tư Hoàng Vân Xung.

Văn Trường Thái và Cầm Thiến đã ngồi không yên, vội vội vàng vàng đứng dậy, được yêu mà sợ.

“Đa... Đa tạ...”

Văn Trường Thái vội vàng chắp tay, nói có chút lắp bắp. Hắn vốn là người thành thật giữ bổn phận, nào từng trải qua trường hợp bực này?

Hoàng Vân Xung cười nói: “Lão đệ, ngươi có con gái tốt, cũng có con rể tốt!”

Hai chữ con rể bị hắn cắn rất nặng, mang theo một loại tình cảm vi diệu.

Văn Trường Thái an ủi lòng già, trên mặt tràn đầy nụ cười.

Có thể được người đứng đầu Hoàng thị khen, làm mặt mũi hắn cũng rạng rỡ.

“Ngài là nói, một đôi Cửu Diệp Vương Sâm này là chuẩn bị cho Linh Chiêu?”

Giờ khắc này, Cầm Thiến như còn không dám tin, nhịn không được lên tiếng tiến hành xác nhận.

Hoàng Vân Xung liếc lão bộc bên người một cái, người sau vội vàng giải thích: “Phu nhân, món quà này là chuẩn bị cho con gái cùng con rể ngài hai người.”

Cầm Thiến nhất thời mặt mày hớn hở, đối với nàng mà nói, vô luận là chuẩn bị cho con gái hay là con rể, đều giống nhau!

Khiến tâm tình nàng thoải mái nhất là, trước đó một bàn này của nàng cùng Văn Trường Thái lạnh lùng vô cùng, không ai hỏi thăm.

Nhưng bây giờ, theo Hoàng Vân Xung đến, không chỉ vấn an bọn họ, còn tặng một phần quà lớn đặc thù, cũng làm bọn họ lập tức thành tiêu điểm toàn trường!



Cảm giác này, không thể nghi ngờ quá sung sướиɠ rồi!

“Linh Chiêu nha đầu này thật sự là càng ngày càng có tiền đồ, người tuy chưa về, lại cho lão nương của nó được nở mày nở mặt một phen!” Trong lòng Cầm Thiến vui rạo rực nghĩ.

Hoàng Vân Xung không nhiều lời nữa, lời đã nói đủ rõ ràng, về phần vợ chồng Văn Trường Thái có thể hiểu hay không, đó là chuyện của bọn họ.

Mà vừa nghĩ đến cuối cùng mang “món quà” vốn là dùng bồi tội với Tô Dịch tặng ra, trong lòng Hoàng Vân Xung cũng thoải mái hơn không ít.

“Tô Dịch có lẽ không để ý chút nào quà, nhưng hắn tất nhiên có thể cảm nhận được tâm ý cúi đầu bồi tội của Hoàng thị nhất tộc ta, thế này hẳn là đủ rồi...”

Hoàng Vân Xung thầm nghĩ.

“Hoàng huynh, mau mời vào ngồi.”

Văn Trường Kính cười đi tới, mời Hoàng Vân Xung một lần nữa.

Một lần này, Hoàng Vân Xung không chối từ, chẳng qua trước khi vào ngồi, hắn nói với Hoàng Càn Tuấn bên cạnh: “Con ra bên ngoài ngồi.”

Hoàng Càn Tuấn ngẩn ra, như chợt hiểu ra, vội vàng xoay người đi ra khỏi tông tộc đại điện.

Hắn căn bản không nhìn nơi khác, kiên trì đi thẳng tới một bàn đó của Tô Dịch, thấp giọng ngượng ngùng nói: “Tô...”

Tô Dịch liếc thiếu niên này trước kia kiêu căng ương ngạnh, hôm nay ở trước mặt mình lại trở nên biết vâng lời một cái, thuận miệng nói:

“Hôm nay ngươi là khách, mà ta cũng không phải là chủ nhân nơi đây, ngươi tùy tiện ngồi.”

Hoàng Càn Tuấn như trút được gánh nặng, vội vàng cẩn thận vào ngồi.

Văn Linh Tuyết nhíu mày ngài, có chút nghi hoặc, luôn cảm giác hôm nay Hoàng Càn Tuấn có chút khác thường, như có tật giật mình, tỏ ra vô cùng thuận theo thành thật.

Đây còn là tên công tử hư hỏng kiêu ngạo độc ác kia?

Người khác ở phụ cận cũng đều dại ra, nhìn nhau, hôm nay đây là tình huống gì vậy?