Keng!
Tựa như cảm ứng được tâm tư Tô Dịch, một tiếng kiếm ngân mát lạnh âm u vang lên trong đầu hắn, sau đó lại yên lặng xuống.
Đó là một thanh kiếm tiên thần bí.
Kiếm tên “Cửu Ngục” !
Kiếm này bị chín tầng “xích thần” giam cầm.
Một năm trước, ở Thanh Hà kiếm phủ buổi tối một ngày trước khi “thí luyện luận kiếm”.
Khi Tô Dịch vừa mới đột phá tu vi tới cảnh giới “Tụ Khí”, trong đầu lặng yên hiện ra hư ảnh “Cửu Ngục Kiếm”.
Làm trả giá, là một thân tu vi.
Đây cũng là nguyên nhân thật sự Tô Dịch lúc trước mất hết tu vi.
Trong một năm qua ở rể Văn gia, Tô Dịch ngày đêm đều cảm ứng Cửu Ngục Kiếm trong đầu, ý đồ cởi bỏ bí mật của kiếm này.
Mà ngay tại buổi tối ba ngày trước, khi Tô Dịch lại một lần nữa thử câu thông với “Cửu Ngục Kiếm”, bất ngờ cởi bỏ tầng phong ấn thứ nhất trên kiếm này.
Cũng bởi vậy thức tỉnh ký ức kiếp trước thuộc về ‘Tô Huyền Quân’ kia.
“Mười bảy năm như một giấc mộng, sáng nay mới biết ta là ta, mộng Nam Kha, đại khái là như thế!”
Trong lòng Tô Dịch lẩm bẩm.
Hắn bây giờ cũng mới mười bảy tuổi mà thôi, phong nhã hào hoa, thiếu niên khí phách, như mặt trời mới mọc, tất cả tràn ngập hy vọng.
“Trước mắt, tình cảnh ta tuy quẫn bách không chịu nổi, nhưng bằng vào sự từng trải cùng thủ đoạn kiếp trước, muốn thay đổi tất cả cái này, căn bản không tính là vấn đề lớn bao nhiêu.”
Tô Dịch chắp tay sau lưng, khi ánh mắt chuyển động, ngẫu nhiên cho người ta cảm giác tang thương thâm thúy không tương xứng với tuổi, đó là một loại sau khi trải qua thế sự chìm nổi để lại một mảng lạnh nhạt.
“Không vội, ta lần này chuyển thế, là vì đánh vỡ vách ngăn tu vi kiếp trước gặp phải, để chứng vô thượng kiếm đồ.”
“Hôm nay, nhân gian tốt đẹp, thanh xuân còn sớm, sớm muộn gì có một ngày, tự nhiên trở về Đại Hoang Cửu Châu, tính toán hẳn hoi món nợ kiếp trước với đám nghiệp chướng kia!”
Trong đầu Tô Dịch lặng yên hiện ra từng bức họa kiếp trước.
Có Bì Ma Chiến Hoàng, Thanh Đường Nữ Hoàng, Kim Sí Đại Bằng, Vũ Hóa Kiếm Đình, sáu đại đạo môn...
Ừm?
Đột nhiên, Tô Dịch như có điều phát hiện, giương mắt nhìn về phía cổng Tùng Vân kiếm phủ.
Đang lúc tan học, rất nhiều thiếu niên thiếu nữ đi ra, không khí náo nhiệt ồn ào, trên người tản ra khí tức thanh xuân thuộc về người thiếu niên.
Nhưng lúc này, không khí ồn ào náo động kia lại đột nhiên lâm vào yên lặng.
Chỗ cổng Tùng Vân kiếm phủ, đám người lặng yên tách ra, nhường ra một con đường.
Ở dưới nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, một thiếu nữ từ Tùng Vân kiếm phủ đi ra.
Thiếu nữ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mái tóc đen nhánh mềm mại buông xuống, mặt mày thanh tú, xinh đẹp động lòng người, da thịt nõn nà như tuyết, một hạt giống mỹ nhân hoàn chỉnh.
Nàng mặc áo xanh vừa người, toàn thân trắng trong thuần khiết, bóng người xinh đẹp cân xứng ở dưới một mảng ánh trời chiều nổi lên một tầng hào quang mông lung như ảo ảnh.
Giống như tiên tử tới trần gian!
Rất nhiều thiếu niên phụ cận ánh mắt đăm đăm.
Bọn họ phần lớn đều khoảng mười lăm tuổi, đang tuổi cập kê, cảnh xuân tươi đẹp, còn chưa học được che giấu ái mộ cùng nóng rực trong ánh mắt.
Một ít thiếu niên da mặt mỏng đã cúi đầu, tự biết xấu hổ, không dám nhìn thẳng.
Các thiếu nữ kia thì vẻ mặt khác nhau, có ghen tị, có hâm mộ, có ảm đạm.
Trong các nàng cũng không thiếu người xinh đẹp, nhưng mà so sánh với thiếu nữ đồ xanh, liền tỏ ra thua kém một chút.
Như đom đóm với trăng sáng, lấy gì tranh huy.
Trong bầu không khí yên tĩnh.
Thiếu nữ đồ xanh bước chân không nhanh không chậm, nàng ngũ quan tinh xảo trắng nõn, một đôi mắt thật to thâm thúy mà trong veo.
Chỉ là, vẻ mặt của nàng lại rất lạnh lùng, giống như núi băng độc lập khỏi thế gian, làm người ta không dám tiếp cận.
Văn Linh Tuyết.
Vừa mới tiến vào Tùng Vân kiếm phủ một năm, nàng đã trở thành “tuyệt sắc kỳ tài” trong mắt toàn bộ giáo viên sư phụ, băng sơn mỹ nhân được công nhận.
Phủ chủ Tùng Vân kiếm phủ “Tạ Cửu Nguy” cũng từng cảm khái, một thân thanh tú, băng tuyết sáng tỏ, xứng đáng là một viên minh châu lấp lánh của Tùng Vân kiếm phủ.
Mà ở trong mắt Tô Dịch, thiếu nữ này vô luận đi đến nơi nào cũng chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt người ta, là muội muội của Văn Linh Chiêu.
Cũng là... Cô em vợ của hắn.
“Tiểu nha đầu trổ mã càng thêm lung linh rồi.”
Đuôi lông mày Tô Dịch hiện lên một chút ý cười.
Trong một năm qua ở rể Văn gia, hầu như mọi người đều coi thường hắn, châm chọc khıêυ khí©h, chế ngạo nói móc các kiểu đối với hắn.
Chỉ có Văn Linh Tuyết, là thật sự coi hắn là “anh rể” để đối đãi, còn thường thường bênh vực hắn.
“Tỷ phu, ngươi sao lại đến đây?”
Khi xa xa nhìn thấy bóng người Tô Dịch, đôi mắt thâm thúy như đá quý của Văn Linh Tuyết hiện lên một chút ngạc nhiên lẫn vui mừng, vô cùng bất ngờ.
Sau đó, cánh môi hồng hào hiện lên một chút ý cười phát ra từ trong lòng.
Một nụ cười này, như ánh nắng hiện ra, núi băng theo đó hòa tan.
Không ít nam sinh vẻ mặt đều hoảng hốt một phen, trái tim kịch liệt nhảy lên.
“Thật đẹp...”
Có người kìm lòng không được lẩm bẩm.
“Nàng... Nàng thế mà cười rồi...”
Có người ánh mắt hoảng hốt.
“Nói ra các ngươi có thể không tin, trong một năm qua, ta vẫn là lần đầu nhìn thấy nụ cười của người đẹp số một Tùng Vân kiếm phủ chúng ta!”
Có người thổn thức.