Chương 7

Edit: Yui

"Từ tông chủ cẩn thận!" Uất Trì Kiêu quanh năm đi đây đó trảm yêu trừ ma, quen đối mặt với các loại tình hướng, phản ứng đầu tiên chính là: "Quỷ tu không có hình thể, người thường không thể nhìn thấy, cẩn thận bị đánh lén!"

Từ Sương Sách mắt điếc tai ngơ.

Gió thổi hoa đào đầy trời chiếu vào đôi mắt sắc bén, lập tức ánh mắt vừa chuyển, đầu tiên là thoáng qua Uất Trì Kiêu, loại bỏ hoài nghi, lại cúi xuống nhìn Hướng Tiểu Viên, dừng lại ít phút, tựa như không quá chắc chắn.

"Hướng Tiểu Viên" nhìn chằm chằm đất cát trước mắt, thân thể khẽ run, tựa như kinh sợ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Qua rất lâu, áp lực trên đầu mới rời đi: " Hoa đào từ đâu tới?"

Lưng Cung Duy lặng lẽ thả lỏng.

Uất Trì Kiêu chần chờ một lát: "Vãn bối cũng không....Tông chủ cẩn thận phía sau!"

Một ánh hồng từ sau đâm tới, tựa tia chớp trong màn đêm, nhưng Từ Sương Sách ngay cả đầu cũng không quay lại, Bất Nại Hà tự động rời vỏ, hung hãn đυ.ng phải kiếm phong của quỷ tu.

Khí thế sấm chớp theo kiếm bay vọt ra, Từ Sương Sách lúc này mới duỗi tay nắm chặt chuôi kiếm, trở tay ép cho huyết kiếm không thể động đậy, tùy tiện đâm thủng ngực quỷ tu.

Trong lòng Cung Duy lạnh lẽo.

"Bất Nại Hà" của Từ Sương Sách cùng "Định Sơn Hải" của Ứng Khải giống nhau, được thế nhân công nhận là binh khí có thần tính. Bất Nại Hà khi cảm ứng được sát khí kề cận, sẽ tự động bảo vệ chủ nhân, như Bạch Long giáng thế, mười sáu năm trước nỗ lực ám sát hắn của Cung Duy chính vì thế thất bại trong gang tấc, chết dưới thần binh không gì địch nổi này.

Nói cách khác, cũng bị một kiếm đâm chết như thế.

Thế nhân nhìn vào đều nói gieo gió gặt bão.

Quỷ ảnh mỗi lần bị đánh tan đều biến thành làn khói biến mất, khi trở lại thì không có chút tổn hại nào, lần này lại bị Bất Nại Hà mạnh mẽ đâm đến nứt ra. Nó căn bản không phải là đối thủ của Từ Sương Sách, dù không có hình thể cũng không làm nên trò gì, liên tục bại lui, lại không cam tâm chạy, trong điện ánh chớp sáng, quỷ ảnh dùng quỷ kiếm huyết sắc chống đỡ Bất Nại Hà, Bạch Thái Thủ rời vỏ đâm vào yết hầu đối phương.

Từ Sương Sách như tận mắt thấy, nghiêng đầu tránh khỏi kiếm phong, quỷ ảnh kia có lẽ đến động tác của hắn cũng không thấy rõ, bị hai ngón tay hắn nắm được mũi kiếm, trong nháy mắt cảm nhận được điều gì.

"Bạch Thái Thủ." Hắn thấp giọng nói từng chữ.

Sau đó giương mắt nhìn lệ quỷ, trên gương mặt lạnh băng kia xuất hiện chút tâm tình nào đó:

"Cung Duy?"

"Hướng Tiểu Viên" quỳ gối phía sau hắn, mười ngón tay xanh trắng bấu thật sâu vào bùn đất.

Thân hình quỷ ảnh cứng lại, toàn thân đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, Uất Trì Kiêu mẫn cảm nhận ra bất thường: "Tông chủ cẩn thận đánh lén!"

- - Từ Sương Sách lại không động đậy.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay hắn nắm chặt Bất Nại Hà lui lại phía sau một chút, nhẹ như chỉ là ảo giác.

Đương lúc Uất Trì Kiêu kinh hãi muốn xông lên, thấy thân thể quỷ ảnh chia năm xẻ bảy, từng cơn lốc trên mặt đất nổi lên, biến mất trong hư không!

Không ai thấy được biểu cảm của Từ Sương Sách, hắn đứng đó không nhúc nhích, cả người như đông cứng, sợi tóc và tay áo theo gió hạ xuống, những đóa hoa lả tả rơi xuống bên chân.

Hồi lâu nghe thấy tiếng "Keng" trong trẻo vang lên, hắn thu Bất Nại Hà vào vỏ kiếm, quay đầu lại không nhìn bất cứ ai, âm thanh khàn khàn ảm đạm:

"Người chết đâu?"

Dân chúng vô tội trúng yểm trước cửa Lâm Giang vương phủ đều đã được cứu đi, Mạnh Vân Phi thần trí mơ hồ, bị Từ Sương Sách nhấn một cái vào huyệt thái dương, đánh tan đi tấm màn đen nào đó, nháy mắt nôn ra hai ba ngụm máu tươi, lâm vào hôn mê.

Uất Trì Kiêu lập tức cho người đỡ bằng hữu chí cốt của mình đi xuống uống thuốc, Từ Sương Sách vén áo ngồi xuống, cũng không ngẩng đầu lên nói:

" Đem tất cả mọi chuyện trong mười hai canh giờ báo lên. Không được giấu diếm."

Hắn không cần thêm nửa câu sau thì mọi người như gặp được cứu tinh, chỉ hận không thể đem chuyện nửa tháng qua nói cho hắn, mấy chuyện "dị đoan" như chó nhà đông không cắn người, gà nhà tây không đẻ trứng tất cả đều báo cáo chi tiết. Uất Trì Kiêu biết tính nết Từ tông chủ, nói một là một, không được cắt bớt, cũng không được thêm thắt, vội vàng trang nghiêm cúi đầu theo quy củ đáp lại:

"Tên quỷ tu kia dường như rất e ngại tâm đầu huyết đồng tử, tối hôm qua cao đồ quý tông chủ Hướng Tiểu Viên dù trong tình thế cấp bách, đem tâm đầu huyết phun lên quỷ kiếm kia..."

"Hướng Tiểu Viên." Từ Sương Sách đột nhiên ngắt lời Uất Trì Kiêu.

Cả sảnh đường ánh mắt các tu sĩ đều nhìn ra sau, Cung Duy thoáng chốc trở thành tâm điểm.

Từ Sương Sách nói: "Lại đây."

Vai trái bị kiếm đâm qua của Cung Duy đã được các đệ tử tông môn xử lý, xương cốt cũng được nối liền, cầm máu ngừng đau, đắp thuốc tiên thật dày, nhưng lúc này y vẫn có nỗi khổ riêng, bủn rủn không có sức, đi tập tễnh lung lay, nói cũng rụt rè: "Tông chủ."

Từ Sương Sách nhìn trên nhìn dưới y liếc mắt hỏi: "Chỉ mình ngươi thấy dáng vẻ quỷ tu?"

"Hướng Tiểu Viên" ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên: "Phải."

"Trước đó chỉ có ban đêm mới có người chết, nhưng từ khi ngươi tới Lâm Giang thì ngày thứ hai quỷ tu đã tác quái vào ban ngày?"

"...Phải."

Từ Sương Sách trầm mặc chốc lát, mọi người trên đại sảnh im lặng, ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy.

Cung Duy nhún vai tới lui, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, chẳng biết bao lâu, Từ Sương Sách một tay cầm Bất Nại Hà đưa đến trước mặt, ngữ điệu bình thường nói: "Đem ra đây."

Hắn vẫn đang hoài nghi!

Nếu đổi lại là Cung viện trưởng đời trước dám đối nghịch với hắn, khẳng định trong chớp mắt đem Bất Nại Hà giấu sau lưng, sau đó cười hì hì chắp tay sau lưng, nghiêng đầu hỏi:: "Muốn không? Xin ta đi Từ Bạch."

Từ Sương Sách đương nhiên không để ý đến y, lại không thể ra tay soát người, hắn cùng lắm chỉ có thể trừng trừng nhìn Cung Duy trong khoảnh khắc, xoay người đi thẳng, mấy ngày nữa Ứng Khải sẽ gõ đầu Cung Duy, sau đó đem Bất Nại Hà trả về núi Thương Dương.

Nhưng đời này tiểu Mị yêu thấp bé như con kiến, trước mặt Từ tông chủ tư cách mở miệng cũng không có, yết hầu Cung Duy chuyển động, nhắm mắt một cái, chậm rãi duỗi tay đặt lên chuôi kếm --

Răng rắc!

Một tia sáng rạng rỡ chảy ra, đốt ngón tay Cung Duy đau nhức biến thành xanh trắng.

"Ngực trái có thương tích đau à?" Từ Sương Sách đột nhiên hỏi.

"Hướng Tiều Viên" yếu ớt sợ sệt nhìn hắn, vì đau mà âm thanh cũng run rẩy: "Bẩm...bẩm tông chủ, đệ tử học nghệ không tinh, mới vừa bị thương bên vai trái."

Nói rồi y thoáng kéo vạt áo ra, lộ ra vết thương trên vai dữ tợn đã được băng vải.

Từ Sương Sách ánh mắt rơi xuống vết máu kia, im lặng híp mắt.

Bất Nại Hà đối với hồn phách thương tổn là trực tiếp trí mạng, rất nhiều người chết dưới kiếm này, hồn phách chuyển thế đều có tàn khuyết, Bất Nại Hà tới gần có thể cảm nhận được.

Bị phát hiện rồi ư?

Cung Duy bị đau đớn hành hạ, trước mắt biến thành màu đen, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, đột nhiên liếc tới Kỳ Lân Huyết Ngọc bên hông, nảy ra một ý nghĩ hoang đường: Chờ đã, ta đây hiện tại vẫn là đạo lữ (chưa kịp từ hôn) của người đường đường sắp kế thừa Kiếm tông thế gia đấy?

Nếu Từ Sương Sách dám bắt ta về lăng trì, ta ở đây ôm chân Uất Trì Kiêu điên cuồng gào thét, Từ tông chủ già mà không đứng đắn, cướp đoạt vợ vãn bối, không biết hắn và Uất Trì huynh đệ ai mới là người tức chết trước đây?

"? " Uất Trì Kiêu thầm nghĩ ngươi nhìn ta làm giề? dùng mắt ý hỏi Cung Duy: Từ tông chủ làm gì vậy? Ngươi đắc tội hắn à?

Cung Duy đau đến mức biểu cảm cũng không duy trì được, không quan tâm đến hắn, vô lực lắc lắc đầu.

Hai người nói tới nói lui, đột nhiên một gã hỗ trợ kiếm tông thế gia chạy qua cửa, khom lưng dâng một khay gỗ lim: "Từ tông chủ, Uất Trì công tử! Vật tùy thân của nữ tử bên ngoài phủ Lâm Giang Vương đều đã thu thập đủ, mời xem qua!"

- - Để Mạnh Vân Phi trong đám người thu "Lời dẫn" ảo thuật!

Bầu không khí biến hóa kỳ lạ bị đánh vỡ, Từ Sương Sách ở trong mâm gỗ phát hiện ra cái gì, lực chú ý vừa dời: "Đem ra."

Hỗ trợ kia khom người dâng lên mâm gỗ sơn, Cung Duy thuận thế lui lại sau hai bước, sống lưng căng thẳng kín đáo thả lỏng.

Tuy là quỷ tu đã đi rồi, "Lời dẫn" cũng trở nên vô dụng, nhưng tất cả trang sức châu báu, túi hương cũng bị tầng tầng lớp lớp bùa chú ngăn cản, phòng ngừa phát sinh biến cố. Từ Sương Sách từ trong đống đồ nữ trang sặc sỡ lẫn lộn kia, cầm ra một cái gương có gân lụa xoắn quanh, sắc mặt khó coi.

Hắn phun ra hai chữ: "Kính thuật."

Cả sảnh đường tu sĩ không ai hiểu, chỉ có Uất Trì Kiêu đột nhiên liên tưởng đến một đồ vật khác: "Thiên Độ Kính Giới?"

"Kính thuật" là một loại ảo thuật, nhưng hiếm gặp, những năm gần đây không ai tu luyện. Cũng chỉ có Uất Trì Kiêu con cái thế gia, từ nhỏ đã được thấy qua vô số pháp khí quý giá, biết kính thuật phức tạp cao thâm nhất, sức mạnh cũng đáng sợ nhất, thần khí Thiên Độ Kính Giới.

Nó là một tổ hợp kính ngàn mặt.

Ba ảo thuật đỉnh cao của Tiên minh, kính thông âm dương, khi Thiên Độ Kính Giới phát huy năng lực cực hạn, người ở trong kính thực giả lẫn lộn, khó phân thật giả, thậm chí trong hư ảo đọc sách, lớn lên, kết hôn sinh con, sinh lão bệnh tử, trọn đời cũng không phát hiện ra cha mẹ mình, vợ con, bằng hữu tất cả chỉ là thế giới giả tạo trong gương.

Mà người duy nhất trên đời sử dụng Thiên Độ Kính Giới, là viện trưởng Hình Trừng Viện Cung Duy.

Uất trì Kiêu miệng há rồi khép mấy lần, khó nhọc nói: "Tông chủ mới thấy quỷ kiếm là Bạch Thái Thủ, lẽ nào quỷ tu kia...thực sự là..."

Bên dưới đã có người sợ hãi thất thanh: "Là Cung viện trưởng?"

Cung Duy nhắm mắt lại, lòng nói các vị, đúng là cái hay không nói nói toàn cái dở.

Từ Sương Sách rất căm ghét kính thuật, không ai trên đời này so với Cung Duy biết rõ hắn từng ở trong Thiên Độ Kính Giới ăn bao nhiêu thua thiệt. Nếu đem chuyện Từ tông chủ muốn làm nhất lập thành cái bảng, đào Cung viện trưởng lên gϊếŧ thêm lần nữa chỉ có thể đứng thứ hai, thì vọt vào Hình Trừng Viện đập nát Thiên Độ Kính Giới sợ là có thể xếp thứ nhất.

Từ Sương Sách biểu cảm bất định, một tay cầm chuôi kiếm Bất Nại Hà, kín đáo vuốt, lâu sau mới nói: "Không phải. Chỉ là kính thuật bình thường, không phải Thiên Độ Kính Giới."

Trong giọng nói trầm thấp của hắn khó phân định tâm tình, có chút ảo giác khiến người nghe vào giống như hắn thực sự hy vọng Thiên Độ Kính Giới xuất hiện trên thế gian.

- - Nhưng ảo giác này qua quá nhanh, hắn đột nhiên hỏi: "Hai mươi tám thi thể ở đâu?"

Uất Trì Kiêu nói: "Bên trong thành y tông biệt trang, Vân Phi và ta đã mở quan tài nghiệm quan, toàn bộ thi thể đều là tự sát không sai..Tông chủ ngài đi đâu vậy?"

Từ Sương Sách đứng dậy, không quay lại nói: "Chiêu hồn."

Uất Trì Kiêu cho rằng mình không giải thích rõ, nhanh chóng đuổi theo sau: "Bẩm tông chủ, linh hồn bị tà thuật hại chết tàn khuyết không đủ, không thể triệu hồi! Vãn bối khi ở thành Lâm Giang đã thử qua nhiều lần, thật sự..."

Tốt, Cung Duy nghĩ.

Lại muốn tự rước lấy nhục.

Quả nhiên Uất Trì Kiêu nói còn chưa dứt lời liền suýt nữa đυ.ng phải lưng Từ Sương Sách, vội dừng bước, chỉ thấy Từ tông chủ quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn hắn, nói:

"Đó là ngươi."

Uất Trì Kiêu: "......"

Cung duy suýt nữa vui sướиɠ khi người gặp họa mà cười ra tiếng, may mắn bị đau nhức đè nén lại -- nói đám trẻ tuổi các ngươi một câu Từ tông chủ, hai câu Từ tông chủ, thiếu nước đem họ Từ hắn lên bàn thờ thành kính thắp ba nén nhang! Cho các ngươi nếm thử chút tính cách của Từ tông chủ!

Từ Sương Sách không để ý đến tiểu bối nhà Kiếm tông, ánh mắt lướt xung quanh, rơi vào "Hướng Tiểu Viên" đang lén lút trốn về sau, ánh mắt lạnh lẽo không đổi, thản nhiên nói:

"Ngươi cũng lại đây."

Rầm một tiếng thiên lôi trên cao đánh xuống.

Cung duy cười không nổi.