Ấy thế mà lại là môn phái của Từ Sương Sách, ấy thế mà lại là....núi Thương Dương!
Tại sao hết lần này đến lần khác lại là nơi này?
Tiên Minh to như vậy, Song tôn cùng tồn tại, Tam Tông Tứ Thánh, Lục đại gia tộc, Bát môn phái, vô dụng nhất còn có Quỷ Viên Thập Nhị Phủ, huyền môn bách gia -- tại sao hết lần này đến lần khác lại là núi Thương Dương?
Trong đầu Cung Duy ong ong, nghe không rõ Uất Trì Kiêu đáp cái gì, cũng không nghe rõ mọi người đáp lại như thế nào. Thần kiếm Bất Nại Hà lưu lại vết thương khắc sâu trên hồn phách người chết, vĩnh viễn không mất đi, cơn đau gần như che mất tất cả cảm giác của y.
Phảng phất chỉ mấy hơi thở ngắn ngủi lại giống như chịu đựng qua vài năm, Từ Sương Sách góc áo khảm hoa văn cuối cùng cũng từ bên người y rời đi, hướng đến nơi xa xa.
Trái tim co quắp kịch liệt của Cung Duy lúc này cũng giảm bớt, run rẩy thở dài một hơi, chỉ nghe âm thanh Uất Trì Kiêu căng thẳng từ cách đó không xa truyền đến:
"... Vãn bối đi ngang qua phủ Lâm Giang, gặp Mạnh thiếu chủ gửi thư cầu viện, nghe nói có thảm án, đương nhiên không thể bỏ mặc..."
Uất Trì Kiêu sau khi từ hôn, bị mẫu thân nhéo tai rời khỏi núi Thương Dương, vốn dĩ phải về Yết Kim Môn mở từ đường, mời Kiếm Tông tự mình cầm gia pháp trừng phạt nghiêm khắc đứa con ngỗ nghịch chẳng nghe lời này, trên đường qua phủ Lâm Giang lại gặp chuyện lạ.
Phủ Lâm Giang là phủ nổi danh lâu đời ở Giang Hoài, bởi vì Vương khí sâu nặng, được xưng thành tám mươi năm thái bình, chưa từng nghe nói có chuyện ma quái gì, nhưng nửa tháng gần đây lại liên tiếp xuất hiện thảm họa, chết mất hai mươi tám người.
Hai mươi tám mỹ nhân tuyệt sắc
Người đầu tiên là đệ nhất hoa khôi Lâm Giang, vừa mới mười tám, quốc sắc thiên hương, một khúc nghê thường trị giá thiên kim, vương tôn công tử đua nhau khom lưng. Nửa tháng trước Vương phủ mời nàng đánh đàn, trong bữa tiệc ăn uống linh đình, phong nhã vô tận, hoa khôi cười nhẹ xin lỗi đi thay y phục, từ đó hơn nửa canh giờ sau không thấy bóng dáng. Vương gia phái người đi tìm xung quanh, phát hiện ra nàng đã treo cổ tự sát trong nội thất, trên mặt nước mắt chưa khô, trước khi chết đã từng nuốt vỏ cây lá cây, ngọc ngà châu báu trên đầu rơi ra đầy đất.
Hoa khôi đột tử, màn đêm buông xuống, trong thành có phú hào gả con gái. Kim bảo minh châu, trang sức đỏ mười dặm, tân lang còn trong phòng tiếp khách, tân nương xinh đẹp đột nhiên phát cuồng kêu gào thảm thiết, lao ra khỏi phòng tân hôn, tay cầm cây kéo sắc bén, gặp người gϊếŧ người, gặp chó gϊếŧ chó, thấy tân lang tay chân luống cuống, càng như phát điên nhào tới muốn gϊếŧ. Tân lang hoảng sợ bị mọi người như ong vỡ tổ nhào đến cứu, nhưng còn chưa kịp khống chế tân nương, đã thấy nàng ngửa mặt lên trời bi phẫn hét mấy tiếng, cầm cây kéo đâm thẳng vào cổ mình.
Hai án mạng cũng chưa kết thúc một đêm máu tanh. Trời mới vừa tờ mờ sáng, một tên tu tiên bản địa thành Lâm Giang, một gã thiếu niên tuấn tú đột nhiên như bị tẩu hỏa nhập ma chạy như điên khỏi cửa, mất hết phong độ, rút kiếm từ giáo trường môn phái điên cuồng chém cây chặt đá. Sư tôn huynh đệ đồng môn không ai có thể lại gần, mắt mở trừng trừng nhìn hắn hao hết linh lực thả người xuống Hàn đàm, trong nước vung kiếm tự đoạn, máu tươi tuôn như thác, cứu lên đã không còn hơi thở.
Ba mạng người chết quỷ dị cũng mới chỉ là khởi đầu ở phủ Lâm Giang. Tiếp đến trong vòng nửa tháng, trong thành mỗi ngày đều có hoặc nhiều hơn những vụ thảm án, người bi thương chết, người hoảng sợ, có kẻ sợ đến vỡ mật, thậm chí có kẻ dung mạo đẹp đẽ liều mạng đập đầu, từ một người sống sờ sờ đập đến vỡ sọ mà chết.
Uất Trì Kiêu sau khi nhận được thư cầu viện của huynh đệ tốt Mạnh Vân Phi, lập tức dẫn người chạy tới phủ Lâm Giang, kinh nghiệm của hắn đối phó với yêu tà có thể nói là tương đối cay nghiệt, tự mình mở quan tài nghiệm xác hai mươi mỹ nhân, phát hiện tất cả người chết Tứ Trụ bát tự (*) đều mang trọng Âm, vì vậy thủ phạm thật sự phía sau tất nhiên không phải động thủ lung tung, mà là gϊếŧ người có mục đích lựa chọn. Trong vòng nửa tháng gϊếŧ liền hai mươi mạng người đã có dấu hiệu nhập ma, nếu như không tuyệt diệt, ắt để lại mối họa trăm năm, nhưng kỳ lạ nhất là Uất Trì Kiêu dùng hết pháp bảo đều không có cách nào ở Lâm Thành Giang Đô lục soát được nửa phần âm khí, tà khí, yêu ma quỷ quái tất cả đều không có.
(*) Tứ trụ bát tự: Tứ trụ: Năm - Tháng - Ngày - Giờ, Bát tự: Năm - Tháng - Ngày - Giờ - Thai Nguyên - Thai Tức - Cung Mệnh. Thời điểm các vị tu sĩ hoài nghi có tà ám nó đã nghe ngóng rồi chuồn mất, đêm khuya hôm sau nó lại xuất hiện, lộ ra bộ mặt dữ tợn. Tựa như cố tình khıêυ khí©h các chí sĩ tu tiên này, trong một đêm tám người đột tử, thậm chí có một vị xuất thân danh môn, nữ tu sĩ danh tiếng lan xa chết ở trong phòng cách vách Uất Trì Kiêu, mặt nàng chôn trong bồn rửa, rõ ràng là bị chết đuối. Từ đầu đến cuối không có bất kỳ vị đồng môn nào phát hiện manh mối, thậm chí ngay cả Uất Trì Kiêu cách chỉ vẻn vẹn một bức tường, cũng chẳng nhận thấy dù chỉ là cái bóng tà quái.
Phàm là tà quái hại người, tất lưu lại âm khí, tựa như con người có khí tức, quỷ có quỷ khí, thi thể có thi khí, nếu như cái gì cũng không có, chỉ có thể nói vốn không có vật hại người, hai mươi tám mạng người là do đột nhiên nổi cơn điên tự sát. Nhưng điều này sao có thể?
Toàn bộ tu chân giới đều biết mình gặp đối thủ lợi hại hiếm có, mọi người hết đường xoay xở, Uất Trì Kiêu đột nhiên nghĩ đến một người nhất định có thể làm biện pháp lôi thứ tà ám ra khỏi mặt nước.
Tứ Trụ Bát Tự toàn Âm, mệnh cách âm đến không thể âm hơn, dung mạo tuyệt mĩ Hướng Tiểu Viên.
"Cho đến giờ có tam nam hai mươi nữ nhân đã chết, hơn nửa là xuất thân huyền môn, thậm chí có bốn tu sĩ Kim Đan. Ta đã hạ lệnh tất cả tu sĩ mệnh cách trọng Âm Giang Đô rời khỏi thành, nhưng tình thế khẩn cấp, không thể trễ nải." Uất Trì Kiêu quỳ một chân trên đất, thành khẩn nói: "Thế nhân nói "Nhất Môn, Song Tôn, Tam Tông", Thương Dương Tông được xưng danh môn đệ nhất thiên hạ. Vãn bối khẩn cầu Từ tông chủ làm cứu giúp, cứu Lâm Giang trong cơn dầu sôi lửa bỏng, cảm kích khôn cùng."
Từ Sương Sách giống như cái gì cũng không nghe thấy.
Mọi người đều đồng loạt cúi đầu quỳ xuống, ngay cả thở cũng không dám phát ra tiếng, trong rừng đào an tĩnh đến mức một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe được rõ ràng. Chỉ có Từ Sương Sách không nhanh không chậm bước chân đi qua đám người đang cúi thấp đầu, phảng phất đang tìm cái gì, đột nhiên ngừng ở một đệ tử trước người, nhàn nhạt nói: "Ngẩng đầu."
Đệ tử kia nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, Từ Sương Sách một tay khoát lên chuôi kiếm, không cảm xúc đánh giá một lát, lại hướng một đệ tử khác:
"Ngẩng đầu."
Trong không khí nghi hoặc và sợ hãi, chỉ có Cung Duy có thể nghe thấy một âm rung bí ẩn -- Kiếm minh.
Bất Nại Hà cảm nhận được một hồn phách nó từng giáng xuống vết thương.
Cung Duy hai tay gắt gao đè xuống mặt đất, ngay cả mỗi một lần hít thở cũng đem đến đau nhức, không biết qua bao lâu, rốt cuộc trong mắt thấy vạt áo Từ Sương Sách ngừng lại trước mặt mình.
Hắn nói: "Ngẩng đầu."
Cung Duy từng chút từng chút chậm rãi giương mắt lên, trong cơn đau dữ dội, thấy rõ gương mặt quen thuộc kia của Từ Sương Sách sau mười sáu năm.
Đôi mắt Từ Sương Sách đen nhánh đáng sợ, giống như hai cái giếng cổ vô hồn, khiến người khác kinh hãi. Gương mặt lạnh băng phảng phất bị năm tháng đọng lại, nhất là khi hắn ngưng mắt nhìn gì đó, giống như đang đứng trên băng phong tuyết phủ, từ một nơi xa xôi mắt nhìn xuống chúng sinh.
Cung Duy xuyên qua khuôn mặt ngây thơ của Hướng Tiểu Viên, vừa nghi hoặc vừa sợ hãi nhìn hắn, tìm không thấy một điểm khác lạ nào.
Một lát sau, Từ Sương Sách xoay người, ngữ điệu lạnh nhạt bình ổn nói: "Sau này người làm náo động trong rừng, phạt nặng."
Thấy hắn bước đi, Uất Trì Kiêu tràn đầy kinh ngạc: "Từ tông chủ! Vãn bối khẩn cầu ngài ra tay cứu giúp, cứu Lâm Giang trong cơn dầu sôi lửa bỏng, tính mạng mọi người ngàn cân treo sợi tóc..."
Từ Sương Sách bước qua trước mặt hắn, ánh mắt từ trên liếc xuống:
"Sinh tử có số, vinh nhục có lúc, là đạo lý thường tình."
Con ngươi Uất Trì Kiêu co rút.
Từ Sương Sách chắp tay rời đi, không thèm liếc nhìn mọi người, đi sâu vào trong rừng đào.