Chương 5: Tuyệt kỹ khϊếp quần hùng
Cừu Cốc thấy Khất Tiên càng chạy càng tỏ vẻ gấp rút, chàng đoán việc sắp xảy ra không phải tầm thường.
Phút chốc hai người đã chạy vào trong sơn khẩu, nhìn về phía mặt hồ rộng lớn, thấy chung quanh đã đầy dẫy những tay giang hồ. Vừa đến nơi chàng đã nhận ra ngay Kim Kiếm thư sinh. Thiết Kỳ Ngân Tinh, Ngọc Tiêu Tiên Tử, Hạc Linh Vũ Sĩ cùng Ngọc Thông công tử đều đã có mặt. Ngoài ra còn rất nhiều danh nhân dị sĩ giang hồ mà chàng chưa được quen mặt.
Vừa thấy các kẻ thù đều có mặt động đủ, Cừu Cốc giận run người lên.
Khất Tiên thấy thế hừ một tiếng khẽ nói :
- Cừu Cốc! Việc nhỏ không nhẫn ắt hư đại sự. Hiện giờ cháu đừng nên ra mặt.
Cừu Cốc cố nén lửa giận đáp :
- Vãn bối xin tuân theo sự chỉ dậy của lão tiền bối.
Khất tiền cùng Cừu Cốc hai người lẫn vào đám quần hùng, mọi người biết Khất Tiên là nhân vật danh vang giang hồ, nên đồng đến chào hỏi trước.
Hạc Linh Vũ Sĩ cười lạnh lùng :
- Chắc Thương huynh cũng có ý muốn xem thử thần vật nơi Đỉnh Kiếm hồ này chăng?
Khất Tiên bĩu môi cười lớn :
- Bảo vật lúc nào cũng chỉ giành cho người có đức. Lão ăn mày này vô tài vô đức, đâu dám có tham vọng ấy.
Trong lúc mọi người đang nhìn về phía lão ăn mày Khất Tiên thì chợt xa xa có tiếng réo rắt gọi đến :
- Kim Kiếm thư sinh, người cũng là người có mặt mũi trên giang hồ, vậy mà không có gan để gặp mặt ta sao?
Vừa nghe giọng nói từ xa vọng lại, ai cũng hiểu kẻ phát ra tiếng nói có một nội lực thâm hậu, vận dụng “Truyền âm pháp” để đưa tiếng đi xa trăm dặm. Kim Kiếm thư sinh giật mình thất sắc chưa kịp phản ứng thì tiếng thứ hai lại vang lên :
- Kim Kiếm thư sinh nếu người không có gan ra mặt thì ta cũng không chờ đợi được nữa. Trước tiên ta sẽ đốt rụi cái ổ chuột cũng người rồi sẽ nói chuyện.
Lời nói dứt một ánh lửa hồng cũng vừa phực sáng nơi chân núi, chứng tỏ Tàn Long cư đang bị phát hỏa.
Kim Kiếm thư sinh không dè kẻ bí mật nào đó lại ra tay ác độc như thế, ông bất kể bảo vật sắp xuất hiện nơi Kiếm đàm, liền tung mình chạy nhanh về nơi phát hỏa vừa lớn tiếng quát :
- Ác ma! Ngươi thật quá lẽ.
Các cao thủ hiện đang có mặt đang chủ tâm muốn đoạt cho được bảo vật nơi đây thành thử không có ai thèm để ý đến việc giúp ông, trái lại họ còn mừng là đã bớt đi một địch thủ lợi hại.
- Báu vật gì đã ẩn tàng nơi đây?
Lâu nay lời truyền tụng trên giang hồ cho biết là trước kia có một dị nhân đem một thần kiếm ném vào xuống hồ sâu này, đồng thời cũng có thả một con thần ngư nhỏ vào hồ. Cứ sau hai trăm năm thần ngư ngậm kiếm mang lên mặt hồ một lần. Nếu ai là người có duyên với thần kiếm này, thì sẽ được thần ngư trao tặng. Mọi người tính biết hôm nay đúng thời gian hai trăm năm đã định, thế nào thần ngư cũng mang thần kiếm trồi lên. Họ đã chờ đợi từ sáng đến chiều, và từ chiều đến tối, không một ai dám rời khỏi đây nửa bước.
Khất Tiên cùng Cừu Cốc vốn không có ý muốn đoạt bảo vật, nên thần sắc trông rất nhàn rỗi, sau khi nuốt vào ngụm rượu, Khất Tiên kề tai Cừu Cốc nói khẽ :
- Người đốt Tàn Long cư và sử dụng Mai Hoa Vô Ảnh thủ chắc chỉ là một.
Cừu Cốc vừa rồi nghe tiếng nói cũng đoán ra được kẻ ấy là ai nên buột miệng :
- Có lẽ.
Và chàng hỏi :
- Cháu tin rằng nhất định có rất nhiều cao thủ cũng đã vì Đan thư mà đến đây.
Nhưng hiện giờ họ không tìm Kim Kiếm thư sinh mà cứ giữ lấy bờ hồ. Vậy thì vật dưới đáy hồ còn có giá trị hơn Đan thư nữa sao?
Khất Tiên cười lớn nói :
- Có lẽ chúng ta sắp được xem một màn kịch sôi nổi lắm đây!
Tiếng nói cười quá lớn khiến ai nấy đều quay đầu lại. Đôi mắt của Cừu Cốc lại chạm ngay vào mặt Thiết Kỳ Ngân Tinh.
Thấy mặt kẻ thù, mắt chàng liền nảy lửa, không còn dằn lòng được nữa, chàng bước tới mấy bước chỉ mặt Thiết Kỳ Ngân Tinh nói :
- Họ Đường kia, người còn nhớ Lữ Cừu Cốc này chăng?
Đường Hoàng được liệt vào một trong Thất đại danh gia, Thiết Kỳ Ngân Tinh oai trấn võ lâm, giang hồ đã có câu ca dao Yến Triệu Thiết Kỳ Hùng là chỉ ông.
Vậy mà không ngờ một cậu nhỏ hậu sinh dám ngang nhiêu vô lễ trước mặt ông.
Thiết Kỳ Ngân Tinh chau mày trầm giọng :
- Hậu sinh tiểu bối, lão phu làm gì phải nhớ đến một thằng con nít như người.
Cừu Cốc cười nhạt nói :
- Hừ. Việc tàn sát vợ chồng Nghịch Thế Tiên Lữ nơi Phỉ Thúy cốc hai năm trước đây người quên rồi sao?
- Tiểu gia hôm nay đến lấy mạng người đây.
Lời nói như một tiếng sét đánh khiến mọi người nơi bờ hồ đều quay mặt lại nhìn. Trước đây hai năm bọn họ đều nghe tin đồn vợ chồng Phong Lưu Nhu Hiệp bị chết thảm thiết nơi Phỉ Thúy cốc, nhưng không ngờ hôm nay lại có kẻ kế thừa đến đòi nợ máu.
Hơn nữa kẻ đến lại là một đứa con nít mới mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà dám cả gan khiêu chiến với giang hồ trứ danh Thiết Kỳ Ngân Tinh.
Thiết Kỳ Ngân Tinh thoạt biến sắc, sau thấy một cậu bé miệng còn hôi sữa nên xem thường cười lớn hỏi :
- Ngươi đến đòi mạng ta ư? Thật không biết tự lượng, cút mau. Ta không muốn gây sự với một thằng con nít.
Cừu Cốc nghiến răng kèn kẹt hầm hầm nói :
- Có lẽ ta không biết tự lượng thật. Song thù cha mẹ bất cộng đái thiên. Hôm nay, tiểu gia thề quyết tiêu diệt cho được người.
Đường Hoàng gằn giọng nói :
- Lão phu thấy người còn nhỏ, nên không muốn lôi thôi, nếu người muốn tuyệt hậu vụ án nơi Phỉ Thúy cốc thì có thể về gọi sư trưởng người đến đây để nói chuyện với ta, Cừu Cốc không còn nén được nữa, thét lớn một tiếng song chưởng công vào kẻ địch.
Đây là lần đầu tiên Cừu Cốc đem võ công ra sử dụng nên tân dụng toàn lực, một kình phong ồ ạt như hải triều bắn vào đối phương.
Thiết Kỳ Ngân Tinh là tay lão luyện giang hồ, thấy chưởng phong quá mạnh mẽ, thất kinh biết chống chọi không mấy đảm bảo, còn rủi lỡ tay sẽ bêu xấu trước mặt mọi người nên liền tung người sang bên né tránh.
Bỗng nghe mấy tiếng thất thanh nổi dậy. Thì ra các tay giang hồ hảo hán đứng phía sau Thiết Kỳ Ngân Tinh đều bị chưởng phong đánh văng xuống hồ Kiếm đàm.
Cừu Cốc thấy song chưởng của mình không hạ được địch thủ liền tung mình nhảy đến gần, trong lúc sắp ra chưởng công tới thì thấy một bóng người lướt qua, Hạc Linh Vũ Sĩ đã đến trước mặt ngăn lại cười nham hiểm nói :
- Này tiểu tử người có mở mắt ra không, sao dám cả gan dám đả thương thuộc hạ của ta?
Cừu Cốc nhận ra cũng là một trong bọn hung thủ gϊếŧ chàng mẹ chàng đếm đó, nên sầm ngay nét mặt giận dữ quát :
- Ngươi cũng là hung thủ. Ta sẽ gϊếŧ người một thể.
Hạc Linh Vũ Sĩ ngửa mặt cười lớn :
- Thằng ngông cuồng kia! Ngươi điên!
Lúc nãy Cừu Cốc vừa ra mặt gây sự với Thiết Kỳ Ngân Tinh, Khất Tiên đã có ý không bằng long, nay lại khiêu chiến cùng với Hạc Linh Vũ Sĩ ông ta không thể im lặng được nữa, liền bước ra nói :
- Khoan đã, muốn thanh toán thù xưa cần phải nói cho minh bạch đã rồi mới ra tay.
Cừu Cốc thấy Khất Tiên đã ra mặt liền thu tay lại đứng yên.
Thiết Kỳ Ngân Tinh Đường Hoàng vừa thấy Khất Tiên xuất hiện, ông ta liền biến sắc hừ một tiếng nói :
- Té ra thằng tiểu tử này đã có hậu thuẫn, bảo sao không ngông cuồng đến thế.
Khất Tiên trừng mắt đoạn cười nói :
- Đường huynh chớ nên mỉa làm gì. Nói thật ra việc các người vây đánh vợ chồng Lữ Tử Thu lão ăn mày này không hề phục chút nào cả.
Đường Hoàng cười lạnh lùng :
- Lữ Tử Thu đã tự mình gieo họa khắp mọi nơi, nên chúng tôi mới không hẹn mà đến một lượt để giải quyết. Như thế là tự y muốn tìm lấy cái chết, trách ai sao được?
- Bất luận Lữ Tử Thu đúng hay sai, các người ỷ đông vây đánh một người đang bế quan thế là vô nhân đạo rồi.
- Khất Tiên huynh chỉ biết một mà không biết hai, nếu để cho Lữ Tử Thu được yên thân thành đạt sở nguyện, liệu sau này Tam cốc, Nhất trang, Nhị bảo mọi người còn sống yên được với y không?
Khất Tiên cười lớn nói :
- Ta còn nhớ giang hồ có mấy câu ca dao Vũ nội tôn tam cốc, Giang hồ Nhất Khất Tiên, Lưỡng hồ phùng kiếm khí, Yến triệu thiết kỳ hùng.
- Danh oai như thế mà lại sợ một đứa thất phu, chẳng để cho thiên hạ cười sao?
Nói đến đây ông ta bỗng gay gắt :
- Theo ta hiểu thì các người đến tầm thù là giả mà mục đích định cướp đoạt Đan thư đan dược mới là thật.
Đường Hoàng thất sắc nói :
- Huynh không thấy tận mắt tại sao lại dám buông lời như thế?
Khất Tiên giận dữ :
- Nếu người không định cướp báu vật, vậy đan dược giả kia ở đâu mà có?
Thiết Kỳ Ngân Tinh bị hỏi dồn như thế, đuối lý không biết trả lời sao.
Ngọc Tiêu Tiên Tử thấy mọi người đều là người của phe mình, nên mạnh dạn xen lời :
- Khất Tiên đai hiệp có lẽ muốn ra mặt giải quyết mối hận Phỉ Thúy cốc chăng?
Khất Tiên cười nhạt :
- Ngươi chưa đủ tư cách để nói chuyện ở nơi này. Nếu muốn đánh lộn với lão ăn mày này, gọi sư tỷ của người đến.
Cừu Cốc thấy Khất Tiên càng nói càng đi vào vòng gây sự, lên ưỡn ngực lớn tiếng :
- Khất Tiên lão tiền bối đây chẳng qua thấy sự luận sự, những lời công bằng ấy thôi. Còn Cừu Cốc mỗ đây mới là kẻ chính để đòi nợ máu các người.
Đối với Khất Tiên, Ngọc Tiêu Tiên Tử thật có nể sợ đôi phần, giờ thấy Cừu Cốc ra mặt, nàng liền chụp ngay lấy cơ hội cười ha hả nói lớn :
- Quả nhiên chàng nào con nấy. Song để xem người có bản lĩnh đến đâu mà dám mở miệng khoác lác đòi nợ máu.
Cừu Cốc cũng cười nhạt :
- Thì cứ xem song chưởng của ta.
Lời nói dứt song chưởng vừa công ra như vũ bão. Vừa rồi Ngọc Tiêu Tiên Tử đã bị Khất Tiên làm mất mặt giữa quần hùng, giờ thấy đối phương là một cậu bé, nên dù biết thế chưởng sắp đến rất lợi hại cũng không chịu né tránh, liền cử đôi tay chống đỡ.
Bùng một tiếng hai chưởng chạm nhau, Ngọc Tiêu Tiên Tử sắc mặt tái nhợt lảo đảo lùi sau hai bước.
Trái lại Cừu Cốc vẫn đứng yên không hề nhúc nhích.
Thật là một sự ngoài sức tưởng tượng của mọi người, ai nấy đều xôn xao bàn tán.
Phải biết Ngọc Tiêu Tiên Tử là sư muội của Ma Âm cốc Thiết Tranh lão bà bà, võ công chỉ kém hơn Thất đại danh gia một tý thôi. Không dè hôm nay lại bị thất thủ dưới tay một cậu bé chưa đúng tuổi thành niên, bảo sao họ không kinh tâm cho được.
Cừu Cốc biết Ngọc Tiêu Tiên Tử không phải là kẻ thù chính, nên không chủ ý muốn hại nàng, liền dừng tay lại quay sang Thiết Kỳ Ngân Tinh quát :
- Lão cướp già kia, tiểu gia quyết lấy tim người để tế mẹ cùng Thiết Kiên thúc thúc.
Vừa nói chàng vừa giở Phi Tinh Truyền Hận thân pháp như một đóm sao xẹt, thoáng cái đã đến bên Thiết kỳ, vung ra bảy chưởng đánh tới tấp. Chưởng phong cuồn cuộn tung bay, khiến cho mọi người dứng chung quanh phải thối lui né tránh.
Thiết Kỳ Ngân Tinh là nhất đại danh gia cao thủ, thấy chưởng lực áp đảo tứ phía, vẫn ung dung cười nhạt, song chưởng múa nhanh chống cự lại kình phong bên ngoài công vào.
Công lực hai bên không hơn không kém. Nhưng chiêu thức của Cừu Cốc lại nhanh nhẹn kỳ ảo, đã dồn Thiết Kỳ Ngân Tinh vào thế thủ phải lùi sau hai bước.
Tam cốc, Nhị trang cùng Nhất bảo cùng với Khất Tiên đã được giang hồ công nhận là Thất đại danh gia trong võ lâm ít ai dám ngang hàng chống cự, thế mà Cừu Cốc một thiếu niên mới ra tay đã bức lui Đường gia bảo chủ.
Đang lúc Cừu Cốc cùng Thiết Kỳ Ngân Tinh xuất chưởng công nhau thì Kim Kiếm thư sinh đã trở về. Hạc Linh Vũ Sĩ có mối thâm tình với ông ta nên sốt sắng hỏi :
- Ai đã to gan dám vào Tàn Long cư thế?
Kim Kiếm thư sinh mặt giận hầm hầm đáp :
- Một nữ ma mặc huyền y.
- Tống huynh có giáp mặt ma nữ đó chăng?
- Chỉ thấy sau lưng không thấy rõ mặt thật.
Bỗng Kim Kiếm thư sinh chợt thấy Cừu Cốc đang tấn công tới tấp vào Thiết Kỳ Ngân Tinh liền hốt hoảng hỏi nhanh :
- Thằng nhãi kia là con nhà ai thế?
- Con trai của Phong Lưu Nhu Hiệp Lữ Tử Thu.
Kim Kiếm thư sinh thất sắc :
- Có lẽ hắn cùng ma nữ cùng một nhóm cũng nên.
Hạc Linh Vũ Sĩ đưa mắt liếc qua Khất Tiên rồi lạnh lùng nói :
- Chưa chắc vì tên tiểu tử kia đã có lưng dựa kia.
Kim Kiếm thư sinh cũng nhìn về phía Khất Tiên và nói lớn :
- Mặc dầu hắn có nơi nào dựa lưng đi nữa, hôm nay ta cũng phải trảm thảo trừ căn. Nếu không sau này tất có hại.
Khất Tiên hừ một tiếng nói :
- Ngươi nói vậy không biết xấu hổ sao?
Kim Kiếm thư sinh vừa bị đốt rụi Tàn Long cư, môn hạ của y kẻ bị thương người bị chết vô số kể, lửa giận đang lên giờ nghe Khất Tiên vừa thốt lời sỉ nhục nên tiến lên một bước gằn giọng :
- Có phải Khất Tiên huynh đang ngứa ngáy chân tay chăng?
- Ha ha! Lão ăn mày này đã lâu chưa từng động thủ với ai, nếu các hạ thích thì cứ việc thử chơi năm ba trăm chiêu. Lão sẵn sàng làm vừa lòng các hạ.
Kim Kiếm thư sinh mặt đỏ bừng bừng, song chưởng như vũ bão đánh mạnh vào người đối phương.
Khất Tiên vừa cười vừa đưa tay chống đỡ.
Bùng một tiếng song chưởng vừa chạm vào nhau, hai người đều thối lui một bước.
Khất Tiên cười lớn nói :
- Ngươi đã ẩn mặt trong Tàn Long cư khổ luyện thêm mười năm mà công lực cũng chỉ thế thôi ư?
Tà áo phất phơ thân hình Khất Tiên bay bổng lên không trung một lượt giáng xuống mười tám chưởng.
Kim Kiếm thư sinh cũng chẳng vừa lẹ làng lách mình tránh né. Một bên nửa cân, một bên tám lạng, đánh nhau đến cát bụi tung bay mù mịt, tựa long hổ tương tranh.
Bên này Cừu Cốc cùng Thiết Kỳ Ngân Tinh càng đánh càng thí mạng. Riêng phần Thiết kỳ rất ngạc nhiên trước võ công tuyệt diệu của cậu bé. Thoạt đầu thế công của Cừu Cốc bỡ ngỡ, càng lâu lại càng thuần thục, kình phong lại mạnh dần, khiến ông không khỏi sợ hãi lo âu. Nếu không cẩn thận sợ khó bề chống đỡ nổi.
Hận thù càng thúc đẩy Cừu Cốc càng hăng tiết, nên mỗi một chiêu chàng đều xuất toàn lực đánh ra.
Bỗng lúc ấy dưới mặt nước lay động rồi ùn ùn nổi sóng như bão táp mưa sa.
Một con cá lớn miệng ngậm một thanh kiếm sáng long lanh, từ dưới đáy hồ nổi lên, bơi nhanh trên mặt nước.
Hai trăm năm chờ đợi đã đến, nhân vật võ lâm có mặt đều xô nhau đến sát bên hồ.
Kim Kiếm thư sinh tuy đang đấu với Khất Tiên nhưng mắt vẫn luôn luôn chú ý đến sự động tĩnh dưới hồ, thấy vậy liền đánh dạt chưởng của đối phương ra vừa công tới vừa nói lớn :
- Cuộc đấu hôm nay chúng ta xin hẹn lại ngày sau, vì Tống mỗ có tý việc không thể hầu tiếp được.
Không đợi Khất Tiên có đồng ý không, Kim Kiếm thư sinh đã vội tung mình nhảy đến bên hồ. Khất Tiên nhìn theo cười lớn, đoạn giơ bầu rượu lên uống no một bụng.
Thiết Kỳ Ngân Tinh đang đấu với Cừu Cốc thấy mặt hồ có biến động, nhảy vọt ra xa trầm giọng nói :
- Lão phu đêm nay có việc cần, không thể giao đấu với người lâu được nữa, nếu có gan cứ đến Đường gia bảo tìm lão.
Cừu Cốc cũng cười lạnh lùng :
- Dù cho Đường gia bảo có long đàm hổ huyệt đi nữa, thiếu gia cũng sẽ đến đòi nợ máu đối với người.
Thiết Kỳ Ngân Tinh không màng đếm xỉa đến lời nói của Cừu Cốc, vội tung người phi nhanh đến bờ hồ, Cừu Cốc đang muốn rượt theo thì Khất Tiên đã nắm tay lại khẽ bảo :
- Nhãi con mau đến đây, ta có chuyện muốn nói.
Cừu Cốc theo Khất Tiên đến một nơi vắng vẻ vắng bóng người, sau khi uống hai ngụm rượu, Khất Tiên vừa lấy vạt áo lau miệng vừa chậm rãi nói :
- Bình tĩnh tý. Việc báo thù không phải một sớm một chiều mà kết liễu được đâu. Chúng ta chậm rãi thiết kế mới được. Đêm nay ta đứng ngoài xem bọn chúng tranh giành bảo vật.
Cừu Cốc cũng biết bọn thù đều là danh chấn võ lâm, muốn trừ khử họ đâu phải là việc dễ, nên đành giằn cơn giận, đứng bên Khất Tiên nhìn về phía hồ.
Giây lâu Cừu Cốc khẽ hỏi Khất Tiên :
- Lão tiền bối chắc dưới hồ có vật gì quý báu lắm phải không?
- Theo tên hồ này là hồ Thần kiếm, vậy chắc làm gì cũng có bảo kiếm hay thần vật gì đây.
Cừu Cốc nghe nói nhủ thầm :
- “Thiết Kỳ Ngân Tinh có cây thiết kỳ uy lực vô song, nếu ta không có một bảo vật gì trong tay làm sao có thể gϊếŧ ông ta được!”
Khất Tiên nhìn nét mặt đăm chiêu của Cừu Cốc cũng đoán ra được ý nghĩ của chàng liền kề tai nói :
- Tiểu tử, ta cũng không nên quá thật thà. Nếu được thần vật lợi khí trong tay, thì giang hồ cũng phải khϊếp nể phần nào. Hơn nữa vật này là của vô chủ, lát nữa nếu có cơ hội, ta cũng nên nhúng tay thử xem sao.
Cừu Cốc nhìn ông ta khẽ gật đầu, biểu hiện sự tán đồng.
Khất Tiên lại đưa hồ lô rượu lên uống thêm vài ngụm đoạn cất bước tiến về bờ hồ, lựa nơi địa thế thuận lợi đứng đấy. Bấy giờ mọi người đang chú tâm vào mặt hồ, không ai để ý đến ai.
Mặt hồ càng lúc càng xao động mạnh, con thần ngư khi hụp khi trồi, đến đâu sóng cuồn cuộn đến đó. Có hai người vì quá tham lam, nhảy xả xuống nước bơi theo, liền bị thần ngư dùng đuôi quất chết. Thấy vậy mọi người ai nấy cứ đứng yên bên mặt hồ mà nhìn theo chứ không dám xông xuống.
Bỗng nhiên thần ngư tung mình nhảy lên khỏi mặt nước cao năm trượng, hất mạnh thần kiếm vào bờ nơi chỗ không người.
May thay Cừu Cốc cùng Khất Tiên lại đứng gần chỗ đó, Cừu Cốc nhanh người phóng đến chụp lấy bảo kiếm.
Các cao thủ thấy thế liền tung người đến nơi vung chưởng công vào Cừu Cốc.
Khổ cho Khất Tiên phải đứng ra chống đỡ, ngăn chặn chưởng lực của những danh gia cao thủ để che chở cho Cừu Cốc rồi hai người nhanh như cắt phi thân ra xa ngoài mười trượng.
Khất Tiên thấy tình thế khẩn trương nên bảo :
- Thần vật đã linh thiêng chọn chủ. Từ nay bảo vật này thuộc về cháu, vậy cháu nên cẩn thận giữ lấy nó.
Vừa nói vừa đứng sát vào Cừu Cốc, hai người đối lưng nhau, và nhóm quần hùng đã bủa vây chặt chung quanh hai người.
Trong bọn đó có Thiết Kỳ Ngân Tinh, Kim Kiếm thư sinh, Hạc Linh Vũ Sĩ cùng Ngọc Tiêu Tiên Tử là người đáng lo sợ nhất. Vì họ biết là dã kết thù chuốc oán với Cừu Cốc. Nếu nay để chàng ung dung sử dụng bảo kiếm thì khó yên thân sau này.
Cừu Cốc cũng biết bốn người đang tiến đến bên mình, liều sống chết để đoạt được bảo kiếm. Nhưng chàng vẫn giả vờ cười nói với Khất Tiên :
- Tiền bối đoán xem vật này đến tay, đêm nay có phước hay họa?
Khất Tiên cũng ngửa mặt cười lớn :
- Ta nghĩ chẳng ra tại sao những người này đã dậy tiếng giang hồ, mà còn không biết xấu hổ, định đi giành giật một khúc sắt trên tay một kẻ hậu bối.
Kim Kiếm thư sinh giận dữ nói :
- Khất Tiên huynh chớ nên ngậm máu phun người. Ta đã có công canh giữ nơi này mười mấy năm nay đâu để hắn đoạt đi dễ dàng như vậy được.
- Ha ha! Vật này nguyên là vật vô chủ, dù cho người có canh giữ trăm năm đi nữa, mà không có duyên đức thì cũng chỉ phí công vô ích mà thôi.
- Hừ! Ta không duyên đức, chẳng lẽ hắn lại có sao?
- Đúng. Nếu không phải thần vật tự tìm phước chủ thì tại sao trên trăm người phí công giành giật mà chỉ có hắn được một cách dễ dàng?
Thiết Kỳ Ngân Tinh không nín được nữa, liền chặn ngay lời Khất Tiên :
- Ý của tại hạ là tốt hơn Khất Tiên huynh nên rút lui ra khỏi việc này để tránh sự tổn thương hòa khí.
- Lão ăn mày này ưa can thiệp vào việc trái mắt nên chuyện hôm nay chắc nhúng tay vào rồi.
Hạc Linh Vũ Sĩ cười nham hiểm :
- Ngươi liệu có chịu được sức liên tay của ta cùng Tống huynh, Đường huynh chăng?
Khất Tiên cười lớn :
- Nếu đêm nay lão phu được ba vị xem trọng như thế, thì dù cho có chết nơi Song Kiếm phong này cũng đáng giá rồi.
Hạc Linh Vũ Sĩ mắt đằng sát khí, ra dấu cho Thiết Kỳ Ngân Tinh cùng Kim Kiếm thư sinh đồng tuốt vũ khí cầm lăm lăm nơi tay chuẩn bị động thủ.
Thiết Kỳ Ngân Tinh trầm giọng nói :
- Đường mỗ không muốn là tổn thương hòa khí mong Khất Tiên huynh nên nghĩ lại cũng chưa muộn.
Khất Tiên không buồn trả lời, giở hồ lô rượu lên uống ừng ực như xem thường mọi việc.
Cừu Cốc thấy thế đã nguy, thần kiếm cầm tay bước lên hai bước nói lớn :
- Mời Khất Tiên lão tiền bối đứng sang một bên xem vãn bối thanh toán bọn này.
Cục diện căng thẳng sắp bùng nổ, bỗng nhiên từ xa vang đến một tiếng hú rợn người, tiếp theo một bóng người như sao xẹt lướt tới.
Ngọc Tiêu Tiên Tử là người nhanh mắt nhất, buột miệng kêu :
- Lữ Tử Thu!
Âm thanh bao trùm đầy kinh khủng, Cừu Cốc ngoảnh đầu lại, vừa sợ hãi vừa mừng rỡ kêu :
- Cha!
Mọi người đang ngạc nhiên thì bóng người ấy đã nhảy đến bên Cừu Cốc trầm giọng nói :
- Tiểu tử đưa kiếm cho ta.
Cừu Cốc nhận ra là cha mình, không chút suy nghĩ liền đưa kiếm ra.
Đột nhiên Khất Tiên quát lớn :
- Khoan đã!
Lẹ như chớp một chưởng đánh vào Lữ Tử Thu. Lữ Tử Thu cười khẽ một tiếng, đưa tay chỉ ra, một đạo hồng quang chói mắt vừa chớp thì Khất Tiên kêu hự một tiếng, lảo đảo lùi sau năm bước, người như không còn đứng vững được nữa.
Cuộc ẩu đả chớp nhoáng, một bên là vi5 tiền bối đáng kính luôn luôn bênh vực và bảo vệ mình, còn một bên là cha mình, khiến Cừu Cốc không biết nói sao cho phải.
Chỉ nghe Khất Tiên hối hả, giọng nói đã yếu ớt phần nào :
- Người này rất khả nghi. Cừu Cốc! Cháu nên cẩn thận mới được.
Cừu Cốc đang lúc bối rối chua biết trả lời thế nào thì Thiết Kỳ Ngân Tinh và Kim Kiếm thư sinh đã đồng một lượt vung khí giới đánh vào kẻ mới đến và quát lớn :
- Lữ Tử Thu người đã làm cho chúng ta khổ vì người lắm rồi.
Thì ra họ chỉ sợ một khi Cừu Cốc đã trao kiếm vào tay Lữ Tử Thu rồi, hai cha con sẽ hợp lực với nhau, lại thêm lão ăn mày Khất Tiên trợ giúp thì bọn họ có muốn tẩu thoát cũng khó bề.
Lữ Tử Thu thấy hai đại danh gia hợp nhau công đến một lượt, vẫn thản nhiên hai tay liền múa nhẹ, lập tức hóa giải thế công của đối thủ.
Cừu Cốc trông thấy mọi người đang vây đánh cha chàng, lòng nóng như lửa đốt, định nhảy vào trợ giúp thì bỗng khe Khất Tiên hừ một tiếng :
- Công phu thật quá âm độc.
Liền ụa ra một tiếng, một búng máu tươi từ miệng trào ra.
Cừu Cốc vừa thấy thất kinh, vội vã chạy đến bên ông lo lắng hỏi :
- Tiền bối bị thương có sao không?
Khất Tiên giận dữ :
- Hừ vết thương này chưa lấy được mạng lão ăn mày này được đâu.
Bỗng Khất Tiên lại hạ giọng thấp giọng giục :
- Giờ cháu không chạy đi còn đợi lúc nào nữa?
Cừu Cốc như sực nhớ nhưng lại nói :
- Cháu làm sao mà nỡ bỏ cha cháu mà chạy cho đành.
Khất Tiên cau mày :
- Người ấy không phải là cha cháu, cho dù thật là cha cháu đi nữa, một chưởng đả thương lão ăn mày này thì muốn tháo thân cũng có khó gì đâu, liệu phải đợi cháu giúp đỡ sao?
Cừu Cốc vẫn do dự không nỡ rời bước Khất Tiên lại hối thúc :
- Giờ cháu không chạy thì không còn cơ hội nữa, cứ theo Đông nam chạy thẳng, độ năm sáu dặm ngoài có một tòa Sơn thần miếu, cháu cứ vào đấy đợi ta.
Cừu Cốc thấy Khất Tiên như nôn nóng lắm vậy, nên không muốn làm trái lòng tốt của mọi người liền tung mình ra đi, khai triển Phi Tinh Truyền Hậu thân pháp, nhắm thẳng hướng đông nam tiến nhanh.
Quần hùng đứng bao vây chung quanh không dè chàng ra đi quá đột ngột như thế, khi phát giác ra thì đã quá muộn. Chỉ thấy bóng chàng từ từ mất dạng trong rừng già.
Cừu Cốc y theo lời dặn của Khất Tiên chạy không bao lâu quả thấy một tòa sơn thần miếu. Chàng liền từ từ bước vào trong. Thấy không có một bóng người, chứng tỏ là một tòa miếu hoang, nhưng sao trên kệ thần lại sạch sẽ như được quét dọn mỗi ngày, bên góc miếu lại có một đống lửa chưa tàn.
Cừu Cốc không màng để ý đến điều đó, cứ đi thẳng vào bệ thần ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, chàng phân vân tự hỏi :
- Khi nãy rõ ràng là cha ta, sao Khất Tiên tiền bối bảo là không phải?
Chàng đưa thanh thần kiếm đang cầm nơi tay lên xem, thấy lưỡi kiếm tỏa ánh sáng xanh lè, khí lạnh phát ra buốt người. Nơi cán kiếm có chạm nổi hai chữ Long Tuyền, dùng thứ ngọc đỏ ẩn vào trông rất cổ xưa và đẹp tuyệt.
Bất giác chàng vừa đưa tay vuốt ve thanh thần kiếm vừa than thầm :
- Thần vật này chỉ tương xứng với hạng tuyệt thế thần công mới mong cứu nhân độ thế được, chứ ta là một thiếu niên tuổi còn nhỏ dại, làm sao có đủ tư cách để sử dụng vật được tôn là thượng cổ thần kiếm.
Bỗng chàng nghe bên ngoài có tiếng vọng như bể phèng la :
- Tiểu tử, chí khí nam nhi bỏ đi đâu rồi, theo lão ăn mày này nhận định thì thiên hạ không ai có đủ tư cách cả, trừ phi chỉ có mình cháu đấy thôi.
Tiếp theo lời nói, Khất Tiên lảo đảo bước vào trong miếu, mặt ông tái nhợt, trông mệt mỏi như người bị trọng thương.
Cừu Cốc vội tiến đến đỡ ông ta vào ngồi nơi kệ thần nói :
- Lão tiền bối khi nãy bị thương nơi đâu? Cháu có thuốc để chữa bệnh đây.
Khất Tiên thở ra buồn bã :
- Lão ăn mày này lâu nay bay nhảy giang hồ, đây là lần đầu tiên bị đối phương chỉ dùng một chiêu đả thương. Càng hổ thẹn hơn nữa là đối phương dùng chiêu thức gì để đả thương lão cũng không biết rõ được.
Nói đoạn xé áo nơi bả vai cho Cừu Cốc xem và tiếp :
- Có lẽ là ở nơi đây.
Cừu Cốc thấy vết thương bầm tím, to bằng cái chén ăn cơm, ngày cả áo ngoài cũng bị cháy xém cả vai, chàng thất thanh gọi :
- Đây là môn Dung Kim chỉ (nấu vàng tiêu ra nước)
Khất Tiên kinh ngạc :
- Cha cháu biết ngón chỉ công này sao?
- Chưa chắc môn võ công này bí truyền được ghi chép trong cuốn Đan thư, nếu luyện đến đúng mức hỏa hầu thì dù cho thép hoặc đá cây cũng phải chảy ra thành nước. Đồng thời ngón chỉ này có thể xuyên qua chưởng lực của đối phương nữa.
- Nói như vậy cha cháu đã luyện thành môn võ công trong cuốn Đan thư rồi sao?
- Những môn võ công được ghi trong cuốn Đan thư đều là vô thượng thần công, đâu dễ gì luyện được trong chốc lát mà thành đạt được. Theo cháu đoán thì người chỉ luyện được độ vài phần trong ấy thôi mà đã ghê gớm lắm rồi.
Nói đến đây Cừu Cốc như sực nhớ ra điều gì vội hỏi :
- Khi nãy sao lão tiền bối lại dám chắc rằng người ấy không phải là cha cháu?
Khất Tiên nhìn Cừu Cốc một lát đoạn nói :
- Cha cháu nho nhã hiền từ, đâu giống như người này. Đồng thời lão còn mấy điểm nghi ngờ sau đây: Thứ nhất mọi người có mặt đều là quen thuộc với y sao chẳng thấy y chào hỏi với ai cả? Hơn nữa lão đây là bạn thâm giao mà y cũng xem như kẻ xa lạ.
- Điều thứ hai Thiết Kỳ Ngân Tinh kể như là kẻ thù không đội trời chung của cha cháu. Vậy mà sao vừa xuất hiện y lại không đề cập đến việc thù hằn mà vội vã buộc cháu phải đưa kiếm ngay lập tức. Cha con vừa gặp nhau, dù cho có gan sắt đá đi nữa, cũng phải tỏ ra chút vui mừng cảm động chứ làm gì có gương mặt lầm lỳ như thế.
- Điểm thứ ba, khi ta công y một chưởng, y không đếm xỉa gì đến tình xưa nghĩa cũ, xuất chưởng đả thương ngay, nếu thật là cha cháu thì không những y chẳng đánh trả lại mà còn cười đùa với lão nữa.
- Như thế lão rất hồ nghi kẻ vừa rồi lắm.
Cừu Cốc suy nghĩ giây lâu đoạn nói :
- Cháu nghĩ ra rồi, cha cháu lâu nay từng gọi cháu là Cừu nhi chứ không gọi tên gì khác cả, tại sao bỗng nhiên lại gọi bằng tiểu tử, việc này cũng hơi quái gở thật.
Khất Tiên thở dài một hơi nói :
- Cháu đã được bảo vật thần kiếm, nhân vật giang hồ không dễ gì làm ngơ đâu. Như vậy từ nay về sau, mỗi một bước là một điều tai biến, tiếc rằng ta phải tìm chỗ dưỡng thương, nếu không cũng sẽ đi chung để trợ giúp cháu một ít lâu.
Cừu Cốc liền nhớ đến thương thế của Khất Tiên nên vội lấy trong người ra lọ thuốc, vừa trút một viên trao cho Khất Tiên vừa nói :
- Đây là Long hổ cửu hoàn đon, dù cho thương tích thế nào cũng có thể chữa khỏi đặng.
Khất Tiên tiếp lấy viên thuốc, tròn xoe đôi mắt nói :
Cha cháu quả thật đã luyện Long Hổ Cửu Hoàn đan rồi sao?
- Sự việc thật khó nói. Lão tiền bối xin ráng dưỡng thương, sau này cháu sẽ tường trình.
Khất Tiên là người khí khái, nghe thế cũng không thèm hỏi thêm, liền bỏ viên thuốc vào miệng, ực hai hớp rượu đoạn ngồi yên điều khí vận công.
Cừu Cốc ngồi bên canh giữ, trong đầu chàng đầy dẫy những nghi vấn, dù sao đi nữa, chàng cũng phải vén cho được màn bí mật này để xem cha chàng đã chết thật hay vẫn còn sống.
Ngoài ra mẹ chàng cũng Hứa thúc thúc bị thảm hại chính mắt chàng đã chứng kiến, càng nghĩ đến bọn Thiết Kỳ Ngân Tinh cùng Kim Kiếm thư sinh trong lòng chàng lửa giận càng sôi sục.