- Ta có từng nói qua với ngươi, chuyện xấu phải làm đến cùng, gϊếŧ người phải gϊếŧ tuyệt?
- Từng nói.
Ninh Dịch nhìn Từ Tàng, nghiêm túc nói:
- Vừa nãy ta đã gϊếŧ sạch bốn người kia.
- Ta đều nhìn thấy, nhưng trước khi động thủ, ngươi lại dông dài lý sự nói một đống lời vô ích...
Từ Tàng đứng trên đỉnh núi hoang, thờ ơ nói:
- Ngẫm lại xem ta đã nói cái gì? Bốn người, bốn con ngựa, tất cả đều phải gϊếŧ sạch.
Ninh Dịch trầm mặc.
Hắn nỗ lực hồi tưởng lại những gì Từ Tàng nói với mình trước đó... phát hiện đúng là Từ Tàng từng nói qua những lời này.
Nhưng hắn đã để hai con ngựa chạy thoát.
Ninh Dịch đứng trên đỉnh núi nhỏ, quay đầu nhìn hoang lĩnh hẻo lánh. Hai con đại hắc mã phi nhanh cuồn cuộn dưới màn mưa, trong đó có một con trên mông còn bị cắm một đoạn đao.
- Ta sẽ đuổi theo.
Thiếu niên trầm mặc thu hồi cây dù, xoay tròn cán dù, chuẩn bị nhích người ngăn chặn hai con hắc mã.
Từ Tàng ngăn cản Ninh Dịch, nói:
- Không nói đến chuyện ngươi đuổi hay không đuổi... Nếu như đuổi kịp thì cũng rất chật vật. Ngươi đã là người của Thục Sơn ta, tốt xấu gì bối phận cũng bằng ta, làm sao có thể chật vật như vậy?
Ninh Dịch nhìn Từ Tàng, trầm mặc một hồi rồi lên tiếng:
- Đây là lỗi của ta.
Từ Tàng mỉm cười:
- Đây không phải là lỗi của ngươi, đây là sai lầm mà tất cả mọi người đều sẽ phạm phải. Khinh thị đối thủ, sau đó sẽ vì vậy mà trả giá thật lớn, phần lớn thất bại đều xuất phát từ nguyên nhân này.
- Lúc cầm kiếm gϊếŧ người, kẻ khác thấy ngươi cuồng ngạo vô lễ, thấy ngươi phách lối càn quấy, như vậy đều chẳng hề gì. Tuy nhiên, mình phải xem lại mình, phải lãnh tĩnh, phải vô tình...
- Dù sao ngươi cũng không phải ta, lần đầu tiên cầm kiếm gϊếŧ người, khó có thể làm được hoàn mỹ.
Trong lòng Ninh Dịch cảm động, nhưng nghe đến phía sau, lại là một hồi trầm mặc.
Từ Tàng vỗ vỗ đầu vai Ninh Dịch, nói:
- Trở lại nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tiếp tục.
Ninh Dịch mím môi nhìn về phía nam nhân, nói:
- Như vậy có thể để ta tu hành chưa?
Từ Tàng liếc mắt nhìn thiếu niên một cái:
- Rất nhiều người học được tu hành, sau đó sẽ không gϊếŧ người nữa. Đương nhiên... tu hành cũng không chỉ để gϊếŧ người, nhưng nếu có một ngày ngươi cầm búa tạ trong tay mà lại không biết vận dụng ra sao, chẳng lẽ không khiến người khác chê cười?
Ninh Dịch gật đầu, nói:
- Ta hiểu... trong mắt tiền bối, ta phải tiêu diệt Kim Tiền bang mới có thể bước vào sơ cảnh. Đây coi như một lần khảo nghiệm?
Từ Tàng nhìn Ninh Dịch không trả lời, chỉ nói:
- Kim Tiền bang ở An Nhạc thành gần với Thảo Cốc thành, phạm vi thế lực bao phủ mười ba tiểu thành. Cái gã ngươi vừa gϊếŧ là Tam đương gia đang trong trạng thái trọng thương.
- Phiến địa vực này có rất nhiều thổ phỉ mã tặc, mà Kim Tiền bang có thể chiếm ngôi đầu bảng, đoạt được mười ba tòa tiểu thành, đè ép những mã tặc khác... Nguyên nhân... kỳ thực rất đơn giản.
Nam nhân lưng mang Tế Tuyết, đứng trên đỉnh núi nhỏ dưới màn mưa to, nhìn hai con hắc mã chạy ra khỏi tầm mắt, bình tĩnh nói:
- Thủ lĩnh của bọn chúng là một tên tu hành giả sắp bước vào trung tam cảnh. Khoảng cách đến Đệ Tứ Cảnh chỉ còn có nửa bước.
- Trong giang hồ, dùng lực phục người. Những thủ lĩnh của các bang phái khác đều đánh không lại người kia của Kim Tiền bang, cho nên bọn hắn chỉ có thể né tránh.
Từ Tàng hỏi:
- Ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh thắng không?
Ninh Dịch có chút ngơ ngẩn, hắn xốc cái ô trong tay mình, nhìn về phía Từ Tàng nói:
- Thanh kiếm này rất sắc bén... Ta có một loại ảo giác, cái gì cũng có thể mở ra.
Từ Tàng bình thản ừ một tiếng, nói:
- Ngươi biết đó là ảo giác là tốt rồi.
Ninh Dịch không nói cái gì, trái lại ngậm miệng.
- Nếu như ngươi bái nhập môn hạ của Chu Du, Đạo Tông sẽ thực sự cho ngươi một đống lớn tài nguyên... Ngươi sẽ ngồi trơ ở Tử Tiêu Cung, cho dù có một ngày đạt tới Đệ Thập Cảnh, khi trở ra hành tẩu thiên hạ mà gặp được ta, tối đa chỉ cần một kiếm…
Từ Tàng liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, nói:
- Đóa hoa trong l*иg kính, nếu không trải qua tàn phá, sao có thể lớn lên?
- Như vậy... còn tiền bối Chu Du thì sao?
Bùi Phiền ở bên cạnh nghiêm túc hỏi:
- Quy củ Đạo Tông ở đó, nghe nói từ trước đến nay tiền bối Chu Du không thường lịch lãm, luôn thích bế quan, chỉ từng xuất thủ một lần trong đại hội thượng triều.
Từ Tàng trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói:
- Trên đời này có một số người luôn luôn không giống với người bình thường. Chu Du là một thiên tài không màng thế sự, nhưng Ninh Dịch không thể giống như hắn.
- Từ đầu đến cuối nhãn giới của Chu Du luôn cao vô cùng. Khoảnh khắc hắn bắt đầu tu hành, mục tiêu của hắn đã được định ở cái bước mà người bình thường không thể nào chạm tới. Vậy nên lịch lãm cũng tốt, bế quan cũng được, thậm chí ngay cả tử vong... chẳng qua cũng chỉ là một loại thủ đoạn để hắn đạt được mục đích mà thôi.
- Người đứng ở chỗ cao làm sao biết được cây cỏ sinh linh bên dưới đến cùng là phát ra âm thanh gì.
Từ Tàng nhíu mày nói:
- Nếu như ngay từ đầu đã đứng thật cao, thời điểm đi ra, cái gì cũng không nhìn thấy, không nghe thấy, luẩn quẩn trong vân vụ mờ ảo, không biết phải đi ra thế nào... Vậy thì đời này sẽ mãi bị nhốt ở cảnh giới cao cũng không được mà thấp cũng không xong, vĩnh viễn chạy không thoát.
Ninh Dịch chăm chú lắng nghe, chỉ cảm thấy rất có đạo lý, hắn đột nhiên hỏi:
- Hẳn là Chu Du tiền bối đã phá vỡ tiền thập cảnh rất sớm?
Từ Tàng ừ một tiếng, nói:
- Tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ sau đại triều hội đã phá vỡ Đệ Thập Cảnh.
- Hiện tại Chu Du tiền bối thế nào?
Ninh Dịch dè dặt hỏi:
- Sau Đệ Thập Cảnh là cái gì?
Ba người bắt đầu xuống núi, hướng về phía tửu điếm mà đi.
- Phá vỡ thập cảnh, thắp sáng Mệnh Tinh.
Từ Tàng dừng một chút, thờ ơ giải thích:
- Thắp sáng ngôi sao mình thích nhất trên đỉnh đầu của mình, sau đó đến ngôi thứ hai, ngôi thứ ba... Tối đa có ba ngôi sao, hiện tại Chu Du đã thắp đủ.
- Như vậy... tiền bối ngài thì sao?
- Đệ Thất Cảnh, qua một thời gian nữa sẽ rơi xuống hậu tam cảnh.