Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiếm Cốt

Chương 37: Đập Kiếm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chiếc ô vàng dựa vào bức tường ở trong góc, bị người tiện tay xốc lên.

Từ Tàng bung tán ô vàng, đẩy cửa phòng ra, xoay người lại liếc mắt nhìn thiếu niên thiếu nữ khoác đại bào của chính mình ở trong phòng, hỏi:

- Bên ngoài mưa rất lớn, nha đầu... ngươi xác định muốn đi ra ngoài cùng chúng ta?

Phủ thêm một thân đại hắc bào, Bùi Phiền có vẻ hơi vụng về, gật đầu ừ một tiếng, nhìn về phía Từ Tàng u oán nói:

- Ta lo lắng Ninh Dịch sẽ bị thương nặng.

Từ Tàng cười nói:

- Chỉ là gϊếŧ hai ba mã phỉ bình thường hôi, không có nguy hiểm gì đâu. Huống chi hắn đã là đệ tử Thục Sơn ta, ta sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì.

Ninh Dịch mặc y phục chỉnh tề, nghe được câu nói này, có chút cạn lời... Hóa ra lần trước là vì không bái nhập Thục Sơn nên mới bị chém nhiều đao như vậy?

Thắt lưng bị đao chém trúng cũng không đau đớn nhiều lắm, hắn chỉ có cảm giác hơi nóng nóng, càng nhiều hơn chính là xúc cảm kỳ dị buộc chặt thân thể, có thể cảm giác được rõ ràng băng vải quấn vòng quanh người, toàn thân như một khối sắt thép mềm dẻo.

Ninh Dịch chưa từng có cảm giác nhẹ nhàng như vậy... Khả năng Từ Tàng nói đúng, bản thân gặp nguy hiểm là một cách kí©h thí©ɧ con người không ngừng khai thác tiềm năng.

- Nha đầu... Ta chợt nghĩ ngươi cũng muốn đi theo ta học gϊếŧ người.

Từ Tàng nhìn Bùi Phiền mỉm cười:

- Ngươi có muốn thử một lần hay không, ta bảo đảm ngươi sẽ không bị thương.

Ninh Dịch nhìn thiếu nữ mặc hắc bào đang chống tường mang giày ở bên cạnh mình, không ngẩng đầu, dứt khoát nói hai chữ:

- Không muốn.

Bùi Phiền lầu bầu:

- Khẳng định là cha ta không hy vọng ta đi theo ngươi học gϊếŧ người.

Từ Tàng suy nghĩ một chút, tự giễu nói:

- Cũng đúng.

Thiếu nữ cầm một cái ô khác ở trong góc tường lên, là một cái ô lớn nặng nề màu đen.

Ở bên ngoài Từ Tàng mua ba bốn cái ô.

Ba bộ hắc bào rộng thùng thình từ tửu điếm bình dân đi ra ngoài, đạp lên mặt đường lầy lội nước. Thiếu nữ mang giày đi mưa, có chút dùng sức chĩa cái ô lớn màu đen về phía gió to, thong thả bước theo hai người đằng trước.

Ninh Dịch nhìn chiếc ô trên đỉnh đầu mình, vô số hạt mưa từ bên trên rơi xuống, càng gần càng lớn, nện vào bề mặt ô kêu lộp bộp từng tiếng.

Mưa rất to, vậy nên giọt mưa rơi xuống nặng nề mà có lực.



Đầu vai của Ninh Dịch hơi trầm, hắn có chút không hiểu hỏi:

- Tiền bối... Vì sao ô của ta không giống các ngươi?

Từ Tàng nhìn Ninh Dịch một thân đại hắc bào, giơ chiếc ô trong suốt lên, chỉ có cán ô là đen kịt, những tán ô mỏng như cánh ve.

Tay cầm ô của Ninh Dịch rất ổn định, nhưng chuôi ô vẫn không ngừng lay động qua lại trong cơn mưa to gió lớn.

- Ta tốn rất nhiều tiền mới mua được.

Từ Tàng nói:

- Lẽ nào ngươi không cảm thấy cái cán ô này rất đẹp sao?

Ninh Dịch trầm mặc chốc lát, nói:

- Đầu tiên… tiền ngài tốn đều là của ta.

- Thứ hai... cái cán ô này đẹp chỗ nào?

Ninh Dịch bỗng ý thức được trong câu chữ của hắn có chỗ khác thường, hắn thu hồi ô, xối nước mưa xuống dưới, tỉ mỉ cầm vật trong tay cảm nhận.

Lúc thu ô, hầu như cũng chỉ còn lại một cán ô đen kịt là có thể nhìn thấy.

Cánh ve thu hồi, chỉ còn lại khung xương thẳng tắp.

Đây không phải là ô.

Đây là một thanh... tản kiếm.

Ba người đi qua con đường, xuyên qua ngõ hẻm nhỏ. Lúc sắp đi ra, Ninh Dịch ngẩng đầu, hỏa quang mờ nhạt từ trong đoạn ngõ hẻm dấy lên, nam nhân đốt một mồi lửa, quang minh phóng ra từ khe hở hắc bào.

Từ Tàng chợt quay người lại, đứng ở chỗ đất trống trải ngoài con hẻm nhỏ.

Hắn nhìn Ninh Dịch, nói:

- Kiếm pháp bá đạo nhất Thục Sơn, muốn học không?

Ninh Dịch ngừng thở.

- Hiện tại ta sẽ dạy cho ngươi.

Nam nhân mỉm cười:

- Rất nhanh ngươi có thể sử dụng... Đây là một chiêu thức có uy lực rất lớn, kiếm pháp từ trên trời giáng xuống.

Giữa màn mưa to, nam nhân ném đoàn hỏa quang.

Sau đó giơ cán ô màu vàng lên.



Trong nháy mắt hắn thu hồi, tán ô dài xoạch một tiếng hợp lại, bị quả đấm của hắn xốc lên, đập vào đoàn hỏa quang.

Ầm một tiếng.

Hoàn toàn không giống như âm thanh nhẹ nhàng của chiếc ô nện vào đốm hỏa tinh.

Càng giống hai ngôi sao va chạm nhau hơn, cũng giống như cự tượng chạy vội đập vào vách tường, sau đó khiến bức tường vỡ nát văng tung tóe.

Tán ô màu vàng không dễ dàng cắt hỏa quang ra, mà lại hoàn toàn đánh tan nó.

Hơi khói xèo một tiếng, tản mát giữa màn mưa to.

Sương trắng lượn lờ, nhiệt độ nóng cháy dưới sự đả kích của mưa rất nhanh đã trở lại bình thường.

Một mảnh an tĩnh.

Ninh Dịch và Bùi Phiền đứng ở đầu ngõ, lẳng lặng nhìn một màn này, tựa như đang suy tư cái gì đó.

Một kiếm này của Từ Tàng không dùng bất kỳ tinh huy hay khí tức nào.

Về phần sức mạnh... thoạt nhìn giống như dùng mười hai thành lực lượng, nhưng động tác nện ô xuống lại quá mức nhẹ nhàng.

Bùi Phiền nhíu mày, chợt nghĩ đến cái ô lớn màu đen trong tay mình, tò mò hỏi:

- Cái này gọi là gì?

Từ Tàng không trực tiếp trả lời vấn đề này.

- Tất cả mọi người đều muốn đi đến sau núi Thục Sơn.

- Bởi vì có người nói phía sau Thục Sơn có kiếm pháp bá đạo nhất thiên hạ.

Từ Tàng nở nụ cười:

- Nhưng một năm kia, người đến phía sau núi chỉ có ta, trong mười năm cũng chỉ có ta học được.

Hắn chắp tay sau lưng, hời hợt nói:

- Phía sau núi chỉ có một kiếm... đập kiếm.

Thần tình Ninh Dịch phức tạp.

Hắn không hiểu một kiếm này cho lắm, nói một cách chuẩn xác, nhìn mà không hiểu một ô này... Rất có thể là do cảnh giới của hắn quá thấp, xem không hiểu sự huyền diệu ở trong đó. Nhưng hắn nghiêng về khuynh hướng một kiếm này không có chút kỹ xảo nào, chỉ đơn giản là đập từ trên xuống dưới hơn.

Từ trên trời giáng xuống...

Uy lực thật lớn...
« Chương TrướcChương Tiếp »