Ninh Dịch có chút ngẩn ngơ.
- Gϊếŧ người chia làm rất nhiều loại.
Từ Tàng nhìn Ninh Dịch, cau mày:
- Người có thể gϊếŧ người, kiếm có thể gϊếŧ người, con kiến có thể gϊếŧ người, sư tử cũng có thể gϊếŧ người. Những gì ngươi học được... chỉ ở mức nông cạn nhất.
- Nói trắng ra, lưu manh trên phố có vô số thủ đoạn gϊếŧ người, còn liều mạng hung ác. Ta muốn dạy ngươi gϊếŧ người, sao có thể dạy ngươi thủ đoạn thấp như vậy?
- Mưu sĩ gϊếŧ người, xem thiên hạ như bàn cờ, không đánh mà thắng, mặt đất vạn dặm chảy đầy máu tươi.
- Kiếm sĩ gϊếŧ người, trong vòng ba thước, thiên tử bố y đều có thể gϊếŧ.
- Mãng phu giận dữ, máu tươi năm bước, gϊếŧ thiên, gϊếŧ địa, gϊếŧ hoàng quyền, gϊếŧ cả chính mình.
- Kiến nhiều cắn chết voi, hoàng quyền sợ bình dân... Thế giới này là công bằng, sống chết ở hai bên bàn cân, mà cái động tác gọi là "gϊếŧ" không chỉ ảnh hưởng đến thăng bằng của quả cân, đó còn là một loại hành vi đập nát quả cân.
- Sống sót rất khó, mà chết rất dễ.
Từ Tàng bình tĩnh nói:
- Lợi dụng quy tắc, coi nhẹ quy tắc, đây là tất cả nguyên lý của chữ "gϊếŧ".
Ninh Dịch nghe ngôn luận này, ngạc nhiên lại khϊếp sợ, cảm thán mà trầm mặc, như thể nhìn thấy một cánh cửa thế giới mới đang từ từ mở ra trước mặt hắn...
Bản thân hắn chưa từng nghĩ tới, hóa ra gϊếŧ người cũng có nhiều lưu ý như vậy.
Chẳng trách Từ Tàng nói mình chỉ biết gϊếŧ người, hơn nữa còn phải gϊếŧ người.
- Lần đầu tiên gϊếŧ người, ngươi suy nghĩ một chút, biểu hiện ngày hôm qua của mình có chỗ nào thiếu sót.
Ninh Dịch trầm mặc trong chốc lát.
Hắn ngẩng đầu nhìn Từ Tàng, nghiêm túc nói:
- Ta nên gϊếŧ tên trùm thổ phỉ đầu tiên, mặc kệ như thế nào, nếu như bọn hắn liều mạng, ta sẽ bị thương. Tiếp tục kéo dài, người chết nhất định selà ta... Cho nên trước tiên ta hẳn là nên tìm điểm yếu của kẻ địch, dùng trí đối phó với bọn hắn.
Sắc mặt Từ Tàng không hề gợn sóng:
- Tiếp tục.
Ninh Dịch do dự một chút:
- Ta cũng không nghĩ ra... Nếu như quay lại, ta sẽ dùng cốt địch gϊếŧ người đoạt đao, trước tiên gϊếŧ tên trùm thổ phỉ kia, vậy thì hẳn là sau đó còn có thể đánh tiếp.
Từ Tàng nói:
- Sâu hơn một chút, suy nghĩ thêm về nguyên nhân bản chất, ngươi chỉ thiếu một chút nữa.
Ninh Dịch cắn răng, chung quy vẫn nghĩ không ra nên giải quyết thế nào.
- Người tu hành có ba bảy loại. Tiền tam cảnh đánh không lại trung tam cảnh, trung tam cảnh đánh không lại hậu tam cảnh, phá vỡ thập cảnh có thể nghiền ép mọi người, thủ đoạn gϊếŧ người và binh khí chỉ có thể bù đắp chênh lệch ít ỏi…
- Sở dĩ ngươi không nghĩ ra biện pháp giải quyết, nguyên nhân bản chất là bởi vì ngươi quá yếu.
Trong giọng nói của Từ Tàng mang theo ý cười, giễu cợt nói:
- Nếu như ta không tu hành, đặt ta ở vị trí của ngươi, ta cũng chỉ có thể làm được như vậy.
Ninh Dịch trầm mặc.
Bùi Phiền bỗng lầu bầu:
- Vậy mà ngày hôm qua ngươi còn nói nếu như Ninh Dịch giống như ngươi năm mười sáu tuổi, hắn đã sớm gϊếŧ sạch bọn hắn.
Từ Tàng mỉm cười nói:
- Ta sáu tuổi đã theo cha ngươi học kiếm, tám tuổi bắt đầu gϊếŧ người, mặc dù không bắt đầu tu hành, nhưng ta mười tuổi đã lẻ loi một mình, dẹp gọn một ổ mã phỉ.
Bùi Phiền liếc mắt, hai tay nâng chén lên, tiếp tục trầm mặc uống canh vịt.
- Ninh Dịch... Ta dạy cho ngươi gϊếŧ người, là bởi vì ta cảm thấy mình sống không được lâu lắm. Nếu như không để lại cái gì đó, thực sự có chút đáng tiếc.
Từ Tàng bỗng nhẹ giọng nói:
- Nhớ kỹ, ta ngươi cũng không phải sư đồ thực sự.
Đáy lòng Ninh Dịch khẽ động, hơi mở miệng muốn nói lại thôi.
Hắn tự giễu nghĩ, xem ra Từ Tàng không muốn có quan hệ gì với mình.
Một giây kế tiếp, nam nhân lưng mang Tế Tuyết bỗng tháo trường kiếm xuống, đặt trên đầu gối nghiêm nghị hỏi:
- Nhưng mà, ngươi có bằng lòng gia nhập Thục Sơn ta không?
Thiếu niên ngơ ngẩn, trong thời gian ngắn vậy mà lại không hiểu ý tứ của Từ Tàng.
- Trong vòng một tháng, ta có thể bảo đảm ngươi nhập sơ cảnh.
Hai tay của Từ Tàng đặt trên Tế Tuyết, thản nhiên nói:
- Tử Huyền tâm pháp của Đạo Tông thích hợp tu hành tiền tam cảnh, bất luận ngươi lựa chọn thế nào, ta đều sẽ cho ngươi công pháp phía sau.
- Nhập Thục Sơn ta, Thục Sơn sẽ không cho ngươi cái gì, nhưng Từ Tàng ta sẽ xem ngươi như một thân nhân cực kỳ quan trọng... Triệu Nhuy đã chết, ta sẽ thay hắn dốc hết sức truyền thụ. Nếu có một ngày ta chết, như vậy chuôi Tế Tuyết này sẽ để lại cho ngươi.
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của nam nhân rất nhẹ.
Ninh Dịch thoáng bối rối.
Từ Tàng không muốn thu hắn làm đồ đệ, chỉ thay Triệu Nhuy dốc sức truyền thụ...
Triệu Nhuy... Triệu Nhuy?
Nam nhân đặt hai tay trên miếng vải đen, lòng bàn tay chảy ra một ít mồ hôi ấm áp. Sau khi nói xong, sắc mặt hắn ngưng trọng nhìn chăm chú vào Ninh Dịch, trịnh trọng hỏi:
- Ngươi, có nguyện ý hay không?
Ninh Dịch nhìn nam nhân trước mặt, muốn nói đương nhiên, lại phát hiện mình nói không ra lời.
Hắn quay đầu nhìn về phía Bùi Phiền, thấy nha đầu đang liều mạng gật đầu với mình.
Thiếu niên hít sâu một hơi, trọng trọng vâng một tiếng.
Từ Tàng nở nụ cười, giơ một tay lên, thong thả xẹt qua ánh nến, hai ngón tay vê một luồng hỏa diễm, hỏa quang chập chờn, hỏa diễm trên bấc đèn nhảy lên trước mặt Ninh Dịch.
Trên vách tường, cái bóng mờ nhạt lay động.
Có người vê lửa đứng lên, hai ngón tay đặt ở trên trán thiếu niên, dụi tắt hỏa diễm, ban cho chi lễ thu đồ đệ của Thục Sơn.
Truyền thụ tân hỏa, thời đại thay đổi.
Từ Tàng mỉm cười, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Triệu Nhuy a... Ta đã thay ngươi thu một tên đồ đệ tiện nghi.
…