Từ Tàng nhìn thiếu nữ, thong thả nói:
- Bùi gia diệt vong, các đại thánh sơn đều có xuất lực. Nguyên nhân gốc rễ dẫn đến Bùi gia diệt vong đương nhiên là vì Bùi Mân công cao chấn chủ, mà khởi đầu dẫn đến Bùi gia diệt vong là vì một miếng trường lệnh của Lạc Già Sơn.
- Bùi Mân dừng lại ở một cảnh giới cực cao, lúc các đại thánh sơn bái phỏng vẫn không thể đột phá.
Từ Tàng nhíu mày, hồi tưởng lại một vài hình ảnh trong đầu, nói:
- Khi đó ta đi theo phía sau hắn, cảnh giới của hắn, cho dù là Chu Du hôm nay cũng kém hơn rất nhiều hỏa hầu.
- Ta vẫn còn nhớ rõ, trong quá trình giao thủ với các Sơn chủ đại thánh sơn, phần lớn Bùi Mân chỉ dùng ba chiêu là dừng. Mà lúc hắn mang theo ta rời đi, biểu tình những Sơn chủ đại thánh sơn kia phức tạp xen lẫn sợ hãi.
Từ Tàng cười nói:
- Quá nhiều kiến cũng sẽ cắn chết người. Đã có ngàn vạn năm không xuất hiện Bất Hủ. Những thánh sơn kia luôn miệng nói tổ sư gia của mình là tồn tại Bất Hủ thượng cổ, nhưng ai đã từng nhìn thấy Bất Hủ chân chính?
- Sợ hãi là chất xúc tác tốt nhất, Đại Tùy duy trì cân bằng rất tốt, cũng không cần một vị tuyệt thế thiên tài nào đó hoành không xuất thế, cho nên... bọn hắn sợ Bùi Mân bước tới một bước kia.
Từ Tàng hơi dừng lại.
- Vì thế... Bùi Mân chết.
Từ Tàng nhìn Bùi Phiền, nghiêm túc nói:
- Hoàng đế hứa hẹn cho ngươi một mối hôn sự ở Lạc Già Sơn, kỳ thật miếng trường lệnh này chính là một miếng hôn lệnh. Về phần câu chuyện của Bùi gia... Bùi Mân kháng lệnh, thánh sơn tiêu diệt, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Bùi Phiền trầm mặc.
Nàng yên lặng lấy ra cái lệnh bài mười năm qua mình đã coi như trân bảo, ném xuống đất cạch một tiếng.
Ninh Dịch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó tức giận nói:
- Đây là thứ chó rách nát gì vậy... Ta không đồng ý với mối hôn sự này!
Từ Tàng nhìn thấy phản ứng của hai người đối diện, không nhịn được nở nụ cười.
Hắn chậm rãi di chuyển thân thể, cúi người vươn tay nhặt tấm lệnh bài kia lên, lấy tay áo lau lau vài cái, đặt ở trước mắt quan sát.
Từ Tàng nhìn Ninh Dịch, cười chọc ghẹo:
- Nói vậy ngươi cũng tin sao? Hôn ước là thật, nhưng không liên quan gì đến Lạc Già Sơn, lúc hôn lệnh đưa tới đã bị Bùi Mân bóp nát.
- Đêm đó kinh đô phong vân đại biến, các Sơn chủ đại thánh sơn đồng loạt tiến đến. Ngoại trừ Sơn chủ Lạc Già Sơn và Sơn chủ Tử Sơn, những người khác gần như đến đông đủ.
- Miếng Lạc Già trường lệnh này là lệnh bài của đệ tử thân truyền mà Bùi Mân định cho nữ nhi. Bởi vì Bùi Mân mà thanh thế của Bùi gia không ngừng lớn mạnh, không thể tránh khỏi việc chạm đến điểm mấu chốt của hoàng đế Đại Tùy, cho nên nói lệnh bài này là ngòi nổ cuối cùng… thật ra cũng không có gì sai.
- Hoàng đế Đại Tùy không thể dễ dàng để cho Bùi gia và thánh sơn nảy sinh quan hệ.
Từ Tàng ném lệnh bài trở về lần nữa:
- Cho nên bọn họ động thủ.
- Ta mang theo nha đầu chạy trối chết, lệnh bài này xem như là tín vật. Nàng mang theo trên người. Cho dù bị lạc, nàng vẫn có thể tìm được Lạc Già Sơn. Với thân phận đệ tử của nàng, Sơn chủ có thể bảo vệ nàng một mạng.
Nói xong, Từ Tàng phát hiện thiếu niên tựa như cũng không quá hứng thú đối với những lời mình vừa nói.
Ninh Dịch ngồi giữa đêm tối, lưng thẳng tắp, cứ như vậy nhìn Từ Tàng.
Từ Tàng đương nhiên hiểu rõ đáy lòng thiếu niên đang suy nghĩ cái gì.
Hắn cười tủm tỉm nói:
- Nếu ngươi phá vỡ thập cảnh, ta và ngươi thử đi nổ hoàng thành Đại Tùy, thế nào?
- Nhưng bây giờ ngươi ngay cả Đệ Nhất Cảnh cũng chưa thể phá vỡ, làm sao gánh vác trọng trách trên vai?
Ninh Dịch nghiêm túc nói:
- Vậy ta phải làm thế nào?
Từ Tàng bình tĩnh trả lời:
- Rất đơn giản, đi theo ta tu hành. Thời cơ đến, ngươi tự nhiên cái gì cũng biết.
Ninh Dịch lại hỏi:
- Cụ thể ra sao?
Từ Tàng nhẹ giọng nói:
- Bùi Mân nói cho ta biết, ngạo nghễ làm người, khiêm tốn làm việc. Triệu Nhuy nói cho ta biết, khiêm tốn làm người, ngạo nghễ làm việc. Ta cảm thấy cả hai đều rất có ý nghĩa, vì vậy ta lựa chọn ngạo nghễ làm người, ngạo nghễ làm việc.
Ninh Dịch nhíu mày nói:
- Cho nên ngày mai chúng ta phải nói cho toàn bộ Đại Tùy, Từ Tàng đã trở về?
- Không... tất nhiên là không.
Từ Tàng có chút đau đầu, nói:
- Sau đó ta phát hiện, những người ngạo nghễ làm người, ngạo nghễ làm việc ngoại trừ Từ Tàng ta, tất cả đều đã chết. Vì vậy từ hôm nay trở đi, chúng ta phải khiêm tốn làm người, khiêm tốn làm việc.
Ninh Dịch trầm mặc.
- Đại Tùy là chủ nhân của phiến đại lục này, bất luận là Đông Thổ Linh Sơn hay Tây Lĩnh Đạo Tông, hoặc một tòa thánh địa cũng như bất cứ thánh sơn nào, ở một mức độ nào đó mà nói, đều là thần tử dưới trướng Đại Tùy.
- Địa vực của Đạo Tông và Phật môn xa xôi, bởi vì nguyên nhân điên rồ nào đó mà không bị Đại Tùy hoàng triều quản lý ước thúc quá nhiều. Nhưng trong lãnh thổ Trung Châu… những thánh sơn khác không được hành động tự do như vậy.
Từ Tàng nói tới đây, hơi dừng lại một chút rồi tiếp lời:
- Chú ý, ta nói là không tự do như vậy, tuy luật pháp của Đại Tùy hoàng triều rõ ràng là cấm gϊếŧ người phóng hỏa, hơn nữa còn nói gϊếŧ người đền mạng. Nhưng trong thế giới của tu hành giả, nếu kiếm của ngươi đủ nhanh, nắm đấm đủ cứng, hậu sơn đủ lớn, gϊếŧ người không cần phải suy nghĩ đến luật pháp.
Từ Tàng bình tĩnh nói:
- Tự do ở đây không phải là tự do cá nhân mà là tự do của toàn bộ thánh sơn. Đạo Tông có thể nâng đỡ một người bình thường không có gì lạ ở cảnh nội Tây Lĩnh, dễ dàng đẩy hắn lên địa vị chí cao vô thượng.
- Thậm chí lúc tiến vào Đại Tùy hoàng triều tiếp nhận tẩy lễ, so với vị hoàng đế kia, bình đẳng mà nói người đó chỉ hơi thấp hơn một chút.
- Tuy nhiên, những thánh sơn khác không có loại quyền lực này.