Chương 26: Gói Gọn Trong Hai Chữ Gϊếŧ Người

- Mỗi ngày sẽ có rất nhiều người muốn khiêu chiến ta, càng có nhiều người hơn muốn gϊếŧ ta.

Từ Tàng nhíu mày, tỏ vẻ không sao cả nói:

- Ta cầm Tế Tuyết, nghĩa là cầm phải phiền toái.

- Dưới uy danh của hai tòa núi lớn là Thục Sơn và Bùi Mân, người đến khiêu chiến ta chỉ có thể chiến đấu cùng cảnh giới. Không ngoài ý muốn chút nào, tất cả bọn hắn đều thua.

- Về phần những người sau khi thua thẹn quá hóa giận, muốn động thủ gϊếŧ người, bọn hắn đều đã chết.

- Chu Du nói không sai, ta chỉ biết gϊếŧ người.

Từ Tàng bình tĩnh nhìn Ninh Dịch, suy yếu nói:

- Bởi vì từ lúc xuất sơn cho đến bây giờ ta vẫn một mực làm một chuyện, đó chính là gϊếŧ người. Câu chuyện của ta thực sự rất đơn giản, hai từ gϊếŧ người là đủ để tóm tắt.

Ngọn lửa trong phòng cháy thật chậm.

Hai chữ gϊếŧ người từ trong miệng Từ Tàng nói ra giống như là việc uống trà uống rượu hay là ăn cơm đi ngủ, tự nhiên mà lại tùy ý.

Từ khi hắn bước vào giang hồ thì đã có một nhóm người, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không gϊếŧ hắn thì chính là đi trên con đường chuẩn bị gϊếŧ hắn.

Bởi vì Từ Tàng rất dễ gϊếŧ.

Về sau những người này sợ hãi, kinh hoảng phát hiện quả hồng mềm dễ bóp này kỳ thật là một kiếm thai ẩn giấu sát khí, cũng không phải dễ dàng gϊếŧ chết như trong tưởng tượng,

Vì vậy bọn họ bắt đầu rút lui, nhưng đã quá muộn.

Từ Tàng nói xong những lời này, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Từ đạo miếu Tây Lĩnh, hắn chống đỡ đến tận bây giờ. Một lần ngưng kết tinh huy, một lần phá cảnh, hiện tại thần hồn mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo tới đánh úp.

Từ Tàng khoát tay áo, ngáp một cái nói:

- Không sai biệt lắm thì là như vậy, còn có cái gì muốn hỏi không?

Trong phòng có hai cái giường, Ninh Dịch và Bùi Phiền khiêm tốn ngồi trên một cái giường khác, nghe Từ Tàng nói chuyện.



Ninh Dịch suy nghĩ một chút, thành thật nói:

- Kỳ thật chúng ta cũng không quan tâm đến câu chuyện của ngươi.

Từ Tàng trợn trắng mắt, giận dữ gắt lên:

- Câm miệng.

Bùi Phiền nhẹ nhàng hỏi:

- Cha ta đâu?

Từ Tàng trầm mặc một hồi, giọng nói hơi khàn:

- Đã chết.

Bùi Phiền đợi thật lâu, nàng không ngắt lời Từ Tàng chính là muốn nghe được kết cục trong chuyện xưa mà Từ Tàng đã kể, một cái kết nàng vẫn luôn chờ đợi.

Nhưng, Từ Tàng không đề cập đến Bùi gia.

Cho nên Bùi Phiền mới hỏi.

Sau khi hỏi xong, Bùi Phiền vô cùng nhu thuận ừ một tiếng, nói một câu đã biết. Sau đó đờ đẫn trèo lên giường lùi vào bên trong, nhẹ nhàng thổi tắt nến.

Căn phòng tối om.

Con ngươi Từ Tàng ở trong bóng tối mang theo một tia tĩnh mịch.

Hắn tiếp tục nói:

- Ta vốn không muốn nói đến điều này.

- Với tuổi tác của các ngươi, trên vai không nên gánh lấy cừu hận, hoặc là những thứ nặng hơn khác.

Từ Tàng cúi đầu, tự cười nhạo nói:



- Có vài thứ quá nặng, sẽ đè nát các ngươi.

Ninh Dịch ngồi trên giường, hắn có thể cảm thấy giường rung động rất nhỏ.

Thiếu nữ co lại thành một đoàn, lặng lẽ khóc nức nở.

Trong lòng Ninh Dịch yên lặng thở dài, mở miệng nói:

- Bùi gia bị diệt là do ai làm?

Tên Bùi Mân vang vọng tứ cảnh Đại Tùy, Ninh Dịch bỏ lỡ thời đại của Bùi Mân, nhưng hắn biết, bốn vị gia chủ của tứ đại thế gia thủ vệ tứ cảnh trường thành cho hoàng đế Đại Tùy, luận thanh danh cùng thực lực chỉ sợ đều kém hơn Kiếm Thánh Bùi Mân mười năm trước.

Từ khi còn trẻ, Bùi Mân đã phá vỡ thập cảnh, ngồi ở chỗ cao nhất của triều đình Đại Tùy. Công cao chấn chủ, kiếm thuật đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng nổi.

Từ Tàng là đệ tử duy nhất của Bùi Mân, chỉ cần nhìn vị tiểu sư thúc Thục Sơn này là có thể nhìn thấy một hai thành tựu của Bùi Mân.

Có thể dùng thế lôi đình tiêu diệt Bùi gia, còn có thể là ai?

Đế vương chi thuật, gϊếŧ người tru tâm.

Từ Tàng bình tĩnh nói:

- Tất cả mọi người đều biết là ai, nhưng ngươi có thể làm thế nào? Hoàng thành Đại Tùy ai dám xông vào? Nếu hộ đạo giả bên cạnh hoàng đế có thể bị người khác dùng một kiếm gϊếŧ chết thì Đại Tùy này cũng không cần phải tồn tại nữa.

Nam nhân dựa vào vách tường, nhẹ giọng nói:

- Những gì ta có thể làm là điều tra rõ ràng có ai tham gia vào quá trình này. Đám sâu bọ có thể gϊếŧ, tất cả đều đã bị gϊếŧ.

Ninh Dịch hít sâu một hơi, đuổi theo không rời hỏi:

- Có những ai?

Từ Tàng nói:

- Rất nhiều, rất nhiều... Lão tổ tông Chúc Ngọ của Chúc gia ở Tây Cảnh trường thành chính là một trong số đó.

Thiếu nữ trên giường bỗng lau nước mắt, ngồi dậy, lặng lẽ nhìn chằm chằm Từ Tàng.