Chương 23: Thập Cảnh

Chu Du không để bụng, còn nghiêm túc nói:

- Tu hành chia làm thập cảnh, tiền tam cảnh là cố bản bồi nguyên, đặt nền móng làm đầu, không nên vội vàng phá cảnh, có thể nhịn thì nhịn, nước dâng thuyền dâng, thuận theo tự nhiên.

- Nếu có một ngày... ngươi phá cảnh, không ngại cân nhắc một chút chứ?

- Cốt địch kia có phẩm cấp cao hơn Tế Tuyết, cũng không phải vật bình thường. Chuyện cốt địch ta sẽ giữ bí mật, không nên dễ dàng tiết lộ cho người khác, nếu không sẽ rước họa vào thân, ai cũng không cứu được ngươi.

- Đến trung tam cảnh, thuật pháp cũng tốt, kiếm thức cũng tốt, bản chất đều là gϊếŧ người khắc địch. Tham thì thâm, vạn pháp thông không bằng nhất pháp tinh.

- Đến hậu tam cảnh, ngươi nhìn thấy những Thánh Tử kia… sẽ hiểu. Có thiên tài tông môn cùng tán tu, hoàn toàn là hai loại người.

Ninh Dịch nín thở, chăm chú lắng nghe.

- Hấp thu tinh huy hẳn là một chuyện rất đơn giản.

Chu Du trầm mặc nói:

- Trong phút chốc, mỗi thời mỗi khắc đều có thể làm được, nhưng ngươi không giống. Ngươi muốn phá cảnh… hẳn phải cần rất nhiều tài nguyên, Đạo Tông ta cho không nổi, mấy tòa thánh sơn khác khẳng định cũng không cho nổi. Ngoại trừ Đại Tùy hoàng thất, chỉ sợ không ai có thể nuôi nổi ngươi.

Hắn suy nghĩ một chút, bổ sung nói:

- Một ngàn viên Tử Huyền đan đối với ta mà nói không tính là cái gì. Ngươi muốn đột phá Đệ Tam Cảnh, không cần Đạo Tông, ta đi Đảo Huyền Hải Bắc Cảnh một chuyến liền đủ rồi.

- Nhưng, một ngàn viên Tử Huyền đan mà cũng không thể phá cảnh… thực sự mà nói là quá khổng lồ.

Chu Du nhẹ giọng nói:

- Những Thánh Tử hiện tại còn được gọi là Thánh Tử, nhưng nếu ngày sau bọn họ không phá được thập cảnh, không điểm được Mệnh Tinh, liền không xứng với danh hào Thánh Tử.

- Đạo Tông nguyện ý bồi dưỡng ngươi là nguyện ý bồi dưỡng một tu hành giả vô địch thiên hạ sau Mệnh Tinh, chứ không phải một cái động không đáy thôn phệ vô số tài nguyên cũng không thể thăng cấp thập cảnh.

Ninh Dịch hiểu được đạo lý này.

Hắn mím môi, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể từ trong miệng khô khốc phun ra một chữ:

- Đa tạ...



Chu Du khoát tay áo, vẻ mặt điềm đạm.

Hồng Tước đáp xuống đã dần dần tiếp cận mặt đất, tiếng gió càng lúc càng lớn, có thể thấy rõ đường viền sơn mạch trên mặt đất

Vân khí trên không trung cách đoàn người ngày càng xa.

- Đi theo Từ Tàng mà trốn chạy đi, nhớ học chút thứ hữu dụng nhưng cũng không nên học một số phẩm chất của hắn.

Chu Du có chút chán ghét nói:

- Ví dụ như tự đại, vô sỉ… còn có rất nhiều. Ngoại trừ có thể gϊếŧ người, hắn cũng không còn gì cả.

Ninh Dịch chăm chú lắng nghe, gằn từng chữ nói:

- Cẩn tuân dạy dỗ.

Từ Tàng cũng chăm chú lắng nghe, gằn từng chữ đáp trả:

- Đa tạ đã khen ngợi.

...

Vượt qua Tây Lĩnh chính là biên giới Đại Tùy.

Cung chủ Tử Tiêu Cung trẻ tuổi ngồi trên lưng chim tước liếc mắt nhìn hoành sơn toái lĩnh liên miên dưới thân, nói:

- Bốn tòa biên cảnh Đông Tây Nam Bắc của Đại Tùy đều đã xây dựng tường thành, ta đưa các ngươi rời khỏi Tây Lĩnh.

- Từ Tàng có rất nhiều cừu nhân, ẩn nấp cũng không được bao lâu.

Không lâu sau đó, quả nhiên Ninh Dịch nhìn thấy dưới thân có rất nhiều tường thành, cung nỏ đài treo, hỏa thiêu khe rãnh, liệt giáp giơ kích.

Trong đám người có một nam nhân trung niên mặc ngân bạch khải giáp ngẩng đầu lên, nhìn đại tước hồng sắc lao nhanh giữa những đám mây trắng tinh khiết trên không trung.

Vị tướng lĩnh mặc ngân bạch khải giáp kia không nói hai lời, bay lên, hướng về phía Ninh Dịch mà đến.

Chu Du liếc mắt một cái:



- Tứ đại gia trấn thủ bốn tòa biên cảnh Đại Tùy, tiếp giáp biên cảnh Tây Lĩnh chính là Chúc gia.

- Vị tướng quân Đại Tùy kia tên là Chúc Chi, tu hành giả Đệ Thập Cảnh đỉnh phong, không tranh giành trong triều đình, nhưng khi nhìn thấy tên họ Từ này thì đại khái chỉ cần ba quyền là có thể nện hắn đến mức nhão nát.

Sắc mặt thiếu nữ có chút tái nhợt, nói:

- Vì sao?

Từ Tàng mỉm cười nói:

- Bởi vì ta đã gϊếŧ cha hắn.

Trong ấn tượng của Bùi Phiền, khi còn nhỏ đã từng gặp qua vị tướng quân họ Chúc này.

Mà về phần lão tướng quân Chúc gia kia, ở trong ấn tượng của nàng là một lão bá bá hòa ái dễ gần.

Từ Tàng gϊếŧ bá bá họ Chúc.

Bùi Phiền mím chặt đôi môi khô nứt.

Về phần lý do vì sao gϊếŧ người, liền trở thành một cái vòng trói chặt bọn họ...

Bùi Phiền không hỏi tiếp, Từ Tàng cũng không trả lời tiếp.

Nếu Bùi Phiền hỏi, vì sao Từ Tàng lại gϊếŧ cha hắn?

Từ Tàng sẽ thành thật trả lời, bởi vì cha hắn gϊếŧ chết cha ngươi.

Ninh Dịch thở dài.

Đây đều là những khoản nợ oan uổng lúc trước, nhất thời tính không rõ ràng.

Chúc Chi đại tướng quân bay vυ"t mà đến, giáp bạc leng keng.

Chu Du phóng lên trời, chỉ thấy trên bầu trời có một đạo sắc lệnh rơi xuống.

- Hàng.