Chương 16: Đạo Của Ninh Dịch (2)

Từ Tàng cất giọng lười biếng:

- Họ Ninh này, sống chết của ta không cần ngươi lo lắng.

Ninh Dịch liếc Từ Tàng một cái, không để ý tới hắn.

Hắn nghiêm túc giơ tay phải lên, hai ngón tay khép lại, bấy giờ lại vươn ra ngón tay thứ ba.

Ninh Dịch hít sâu một hơi, nói:

- Bái nhập Đạo Tông, ta chỉ có ba yêu cầu như vậy.

- Một, nha đầu đi đâu, ta phải theo đấy. Dù sao... ta cũng phải ở bên cạnh nha đầu.

- Hai, ta thích đọc sách, nhưng không thích bị gò ép.

- Ba, ta muốn Từ Tàng phải sống.

Chu Du lắc đầu, nói:

- Đáng tiếc, xem ra ngươi không có duyên với Đạo Tông... Ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường. Trước khi rời Tây Lĩnh, ngươi có thể thay đổi suy nghĩ bất cứ lúc nào.

Ninh Dịch mím môi, cảm nhận được nhiệt độ ẩm ướt trong lòng bàn tay mình.

Bàn tay nhỏ bé ấm áp đang nắm chặt tay hắn, lòng bàn tay nàng đổ đầy mồ hôi.

Cuối cùng Bùi Phiền cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Từ Tàng gói Tế Tuyết xong, hời hợt nói:

- Chu Du, tiểu tử này không đồng ý thì phải chúc mừng ngươi mới đúng.

Chu Du nhíu mày.

- Ta trả Tam Thanh Linh lại cho ngươi. Ngươi là vị thần tiên nhàn tản của Đạo Tông, ta lại là kẻ liều mạng sống trên lưỡi đao. Các đại thánh sơn muốn gϊếŧ ta, ngươi tưởng bọn họ nói đùa chắc? Ta mà đi muộn thì sẽ chết thật đấy.



- Ngươi tiễn ta ra khỏi Tây Lĩnh mà đi như dạo chơi thế này, đến lúc đó ngươi vứt ta cho bọn hắn gϊếŧ, không định chịu trách nhiệm sao?

Từ Tàng ném cái chuông kia ra, tức giận nói:

- Gọi con bồ câu kia ra, nguyên nhân cụ thể, trên đường nói kỹ hơn.

Chim bồ câu trắng trên vai Chu Du trợn mắt, nó kêu mấy tiếng bực bội rồi vỗ cánh bay vυ"t lên trời.

Mấy hơi thở sau, nghênh đón bão táp dâng lên, hồng quang tán xạ, toàn thân bồ câu đỏ thẫm.

Cánh chim màu đỏ to lớn như bồ phiến, cặp mắt to như chuông đồng trợn trừng, nhìn chăm chú vào Từ Tàng.

Nam nhân vác theo Tế Tuyết bình tĩnh nói:

- Muốn cho cả thiên hạ đều biết ta ngồi trên lưng ngươi để rời khỏi Tây Lĩnh à?

- Được rồi, đợi ta đến nơi thì sẽ mang ngươi đi hầm canh bồ câu uống, chia cho mấy tòa thánh sơn kẻ địch của ta nếm thử luôn, nói không chừng lại chuyển thù thành bạn.

Chú chim bồ câu liền biến thành loài chim Hồng Tước to lớn, nó cảm thấy khó chịu lắm, nhưng cuối cùng vẫn nghẹn lời mà không phát ra chút thanh âm nào.

- Muốn cãi nhau với ta?

Từ Tàng cười tủm tỉm nói:

- Mười năm trước đã muốn như vậy rồi chứ gì? Cứ mơ đi, muốn tu đến cảnh giới kia vẫn còn sớm lắm.

Hồng Tước chỉ có thể chuyển ánh mắt u oán về phía chủ nhân Chu Du.

- Không lâu nữa đâu, đại khái cũng chỉ là chuyện một hai năm sau mà thôi.

Chu Du cất giọng bình thản, hắn vỗ vỗ đầu nó, vẻ mặt nghiêm túc hứa hẹn:

- Chờ sau khi ngươi có thể nói được tiếng người, ta dẫn ngươi đi Thục Sơn thăm mộ Từ Tàng.

Từ Tàng trợn mắt, á khẩu không nói nên lời.

Hồng quang nhạt dần, sau khi mọi người ngồi lên trên lưng, Hồng Tước khổng lồ chậm rãi vỗ vỗ hai cánh nặng nề.



Sau khi thu lại ánh lửa thoạt nhìn giống như là một mũi tên nhọn xuyên qua đêm tối, nó đội gió hứng mưa, mỗi lần đập cánh như phá vỡ tầng mây, khuấy động ánh trăng cùng ngàn vạn vì sao.

Ninh Dịch ôm Bùi Phiền vào lòng, gió thổi làm hắn gần như không mở nổi mắt.

Phía trước là biển mây vô tận, gió lớn cuồn cuộn.

Ninh Dịch dùng một tay ôm chặt nha đầu theo bản năng, tiếng gió vù vù bên tai hắn như xé rách tinh không.

Hồng Tước không vội bay thẳng lên cao, mà chọn cách bay từ tốn từng chút một.

Thân chim khổng lồ gần như vuông góc với mặt đất, giống như một chùm pháo hoa bắn thẳng lên trời.

Ninh Dịch chỉ cảm thấy mình có nắm chặt bộ lông của Hồng Tước đến mấy cũng vô dụng, cơ thể hắn chấp chới như sắp rơi xuống đến nơi.

Hắn mở một mắt ra, nhìn thấy Từ Tàng ngồi bên cạnh mình tái nhợt hết mặt mũi.

Sau khi cự hóa, hình thể của Hồng Tước vô cùng to lớn, không gian trên lưng đủ để chứa đựng hơn mười người.

Hai tay Từ Tàng nắm chặt lông Hồng Tước, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngươi chờ đấy... Sớm muộn gì ta cũng sẽ mang ngươi đi nấu canh bồ câu.

Chu Du mỉm cười đứng ở phía trước, tóc bạc tung bay trong gió, hắn quay đầu lại nở một nụ cười trào phúng với Từ Tàng.

Vị bằng hữu này của hắn... đúng là không sợ gì hết.

Nhưng hắn sợ độ cao.

Bay lên đến chỗ cực cao, Hồng Tước mới dần dừng lại.

Nó lơ lửng trên không trung, phát ra một tiếng kêu vui vẻ.

Từ dưới mặt đất nhìn lên, không ai có thể thấy được chú chim to lớn này.

Ninh Dịch nhìn xuống mà thấy choáng váng, dưới thân hắn là tầng mây đen kịt.