Chương 53

Chương 53Kiếm Có Lời Nói - Chương 53Toan Dữ

Tâm trí Sư Yển Tuyết khẽ động, nâng tay xuất ra một đạo kiếm khí đâm thương một mắt của Toan Dữ, Toan Dữ kêu gào một tiếng, chạy trốn muốn bay đi. Trong tối tăm mơ hồ, đã định nhân quả. Thần minh mới tỉnh, tiếp nhận quy tắc của đại hoang, học thu liễm kiếm khí, kế tục hành tẩu đại hoang. Hắn chưa từng chú ý tới quả trứng đó, mãi đến rất nhiều hội nguyên sau, một con Huyền Long khá gan dạ tới tìm hắn, đưa ra một ý tưởng không thể tưởng tượng nổi. Sư Yển Tuyết mới biết bản thân và Long Tộc đã định phải ràng buộc vô số sợi nhân quả.

Huyền y trong bụng khó phân biệt, mộng cảnh đến cuối cùng, Sư Yển Tuyết từ trong mộng mị mở mắt ra, trong lúc tinh thần mơ hồ nhìn thấy huyền y giống như trước ở bên cạnh, theo ý thức lẩm bẩm gọi: "Huyền Uyên..."

Huyền y bên cạnh cứng đờ, cả người rồng đều không khỏe nữa.

Sư Yển Tuyết nhất thời thanh tỉnh, nhìn thấy mặt Phong Thính Lan đen như đít nồi.

"..."

Sư Yển Tuyết vội ho một tiếng, gian nan nói: "Không phải như ngươi nghĩ đâu."

Phong Thính Lan lập tức nổi vảy, nổi giận đùng đùng đứng lên nói: "Sư Yển Tuyết!"

Xong rồi, nổi giận thật rồi.

Sư Yển Tuyết ngẩn ra, đầu hơi đau, chỉ đành đưa tay đè lên trán, nói: "Là mộng cảnh lẫn lộn, nhất thời không nhìn rõ."

Phong Thính Lan tức đến mặt mũi trắng bệch: "Hóa ra trong mộng cũng nhớ thương."

"Mộng cảnh hư ảo, ta cũng không thể thao túng." Sư Yển Tuyết cố gắng giải thích, lại càng tô càng đen, mắt thấy Phong Thính Lan sắp tức đến bỏ nhà ra ngoài. Sư Yển Tuyết vội kéo ống tay áo hắn lại, Phong Thính Lan đang bốc giận lên đầu, vung tay ra.

Thân hình Sư Yển Tuyết hơi loạng choạng, đau đớn kêu một tiếng đỡ lấy bên eo.

Bước chân của Phong Thính Lan lập tức ngừng lại, theo ý thức quay đầu muốn đỡ hắn. Nhưng lại thấy Sư Yển Tuyết vẫn đứng thẳng người, thở dài nói: "Bỏ đi, ngươi đi đi, ta đi tìm người luận đạo đây."

Sắc mặt Phong Thính Lan trầm xuống vài phần, buồn bực nói: "Ngươi muốn luận đạo cùng ai?"

Sư Yển Tuyết cân nhắc một thoáng, bỗng nhiên cười nói: "Lan Khê Quân Tễ Khinh Vân, hắn đã là kiếm tu, cứ bắt đầu từ hắn là được."

Phong Thính Lan nhất thời đem tất cả nóng nảy nén trở lại, trăm vị tạp trần nhìn về phía Sư Yển Tuyết.

"Đi bế A Trì lại đây, đi cùng ta." Sư Yển Tuyết phân phó. Phong Thính Lan lúc này mới hiểu, Sư Yển Tuyết là thật sự muốn bắt đầu luận đạo từ hắn.

"A Trì không thể cả ngày chơi đùa được, nên học tu luyện rồi." Đầu ngón tay Sư Yển Tuyết điểm về hướng bụng, nói: "Tiểu gia hỏa bên trong này đúng là chăm chỉ, lúc ta luận đạo cùng đứa trẻ Giao Tộc kia, nó cũng theo đó mà giác ngộ kiếm ý của ta. Nếu A Trì không cố gắng, sợ rằng sắp bị ném lại phía sau rồi."

Phong Thính Lan nhìn rồng nhỏ ở ngoài lầu đang lăn lộn trong khóm hoa kia, cảm thấy vui vẻ của A Trì sắp kết thúc rồi.

Đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết nổi lên từng sợi từng sợi kiếm ý màu bạc, lại bị hắn khắc chế mà nắm lại trong lòng bàn tay, chiến ý nóng lòng muốn thử trong hai mắt khiến cho Phong Thính Lan nhìn rất rõ ràng. Từ sau lúc này, một người luận đạo, cả nhà làm khán giả.

Tễ Khinh Vân ở mãi Lan Khê dường như cảm nhận được gì đó, rút kiếm nâng mắt, nhìn về phía xa xa.