- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Kiếm Có Lời Nói
- Chương 47
Kiếm Có Lời Nói
Chương 47
Chương 47
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Cửa lầu trúc xanh đẩy ra một cái, A Trì lảo đảo bò lên giường nhỏ, thuần thục tự đắp chăn lên người. Đèn l*иg rồng vàng nhỏ đặt sang một bên, ánh nến sắc quýt ấm chiếu vào hai má mềm mại trắng noãn của A Trì.
Sư Yển Tuyết ngồi bên cạnh A Trì, đầu ngón tay không nhịn được nhẹ nhàng vân vê sừng rồng như đã lớn thêm một chút, cẩn thận quan sát dung mạo dần lớn của con trai, vừa ý nói: "Giống ta."
Phong Thính Lan ôm lấy Sư Yển Tuyết từ phía sau, cùng nhìn theo một hồi lâu: "Rõ ràng vẫn là giống ta nhiều hơn chút."
A Trì mở to đôi mắt ngập nước ra, hai bàn tay nhỏ cầm lấy chăn, giọng sữa nói: "A Trì giống mẫu thân."
Sư Yển Tuyết vui vẻ, đầu ngón tay điểm điểm lên khuôn mặt nhỏ của bé, đắc ý quay đầu nhìn Phong Thính Lan: "Nghe thấy chưa?"
Phong Thính Lan đưa tay tỉ mỉ xoa nhẹ lên sườn mặt Sư Yển Tuyết, đầu ngón tay gạt một sợi tóc vô ý rơi ở trước mắt hắn ra, thỏa hiệp nói: "Ta cũng mong A Trì lớn lên giống ngươi nhiều một chút." Mỗi Thần Tộc hóa hình đều có vẻ đẹp riêng, có thể thanh thuần động lòng người, có thể diễm lệ vô cùng, nhưng ở trong mắt của Phong Thính Lan, Sư Yển Tuyết vẫn là người đẹp nhất khắp đại hoang này.
Đôi mắt A Trì giống Sư Yển Tuyết, đuôi mắt hẹp mà cong, cười như trăng non, hoa đào ngập nước. Chỉ là màu mắt lại giống hệt Phong Thính Lan, màu mực đen kịt, đen đến phiếm tím. Ngoài đôi mắt ra, còn lại vẫn là giống Phong Thính Lan nhiều hơn một chút, Long Tộc về điểm mang khí thế ngạo mạn cao quý này ngược lại giống nhau mười phần.
Sư Yển Tuyết đối với con trai có vài phần yêu không muốn rời, muốn thời thời khắc khắc đều ôm ấp bé. Trước kia hắn chưa từng nghĩ đến bản thân còn có thể có con, Thần Tộc muốn có hậu duệ chính là chạm vào vận khí, cái đinh trong mắt Thiên Đạo như hắn muốn có hậu nhân, sợ là nói chuyện viển vông.
Bây giờ lại tốt rồi, có A Trì, Sư Yển Tuyết cuối cùng cũng cảm nhận được tình thương giữa phụ mẫu và con cái, lòng thành khẩn lập kế hoạch suy nghĩ cho con.
A Trì gặm ngón tay một lúc, túm lấy ống tay áo của Phong Thính Lan, chủ động nói: "Cha, muốn sao nhỏ." Đầu ngón tay Phong Thính Lan xoa xoa một cái, ánh sao đã rào rào rơi xuống, ngôi sao trong đèn đêm bao phủ mặt mày của A Trì. Có thuật giục ngủ quen thuộc, A Trì rất nhanh đã nhắm mắt lại chìm vào mộng đẹp.
Phong Thính Lan khom lưng trực tiếp bế Sư Yển Tuyết lên, lập tức đi về hướng giường, hơi phê bình úp mở nói: "Đừng chỉ nhìn A Trì, ngược lại ngươi cũng nhìn ta nhiều một chút." Sư Yển Tuyết bày người ở trên giường, thở ra một hơi thật dài, giữa lông mày mơ hồ có mệt mỏi: "Đó chính là con của ngươi, giấm chua này đúng là không hợp lẽ thường."
Phong Thính Lan động tác nhanh nhẹn cởi bỏ y phục trên người Sư Yển Tuyết: "Chuyện hôm nay nói thế nào?"
Sư Yển Tuyết mỉm cười nhìn hắn, nâng tay lấy ngọc quan buộc tóc của hắn xuống, nhìn tóc đen như thác nước tản xuống: "Còn nói cái gì? Trực tiếp làm đi." Phong Thính Lan được ưng thuận, nhào người lên. Sư Yển Tuyết đau đớn kêu lên một tiếng, không nhịn được kê tay xuống dưới eo.
"A Tuyết?" Phong Thính Lan phát hiện ra sắc mặt Sư Yển Tuyết trắng bệch, có chút lo lắng.
Sư Yển Tuyết nhíu mày, cảm thấy giữa bụng hơi đau, cũng may không phải đặc biệt khó chống cự, hắn không muốn dập hứng của Phong Thính Lan, liền chủ động vòng qua vai đối phương, nói: "Không sao, ngươi đừng lăn lộn lung tung là được." Ở trên giường, Sư Yển Tuyết phần lớn đều thuận theo Phong Thính Lan, lộ vẻ rộng lượng khoan dung của người lớn tuổi.
Phong Thính Lan cũng rất thô bạo, một nửa là bản tính của Long Tộc sai khiến, một nửa là ham muốn chiếm hữu đối với Sư Yển Tuyết. Hắn rút từ trong tay áo ra cuốn sách mỏng, trắng trợn mở ra trước mặt Sư Yển Tuyết.
"Xem gì đấy?" Sư Yển Tuyết tò mò nâng người dậy ghé qua nhìn, đập vào đầy mắt xuân họa(*) lộn xộn: "Trốn ta mua lúc nào thế?"
(*) Tranh khiêu da^ʍ =)))
Sư Yển Tuyết lấy tập tranh đi, lật lật đại khái, không nhịn được lắc lắc đầu vỗ một cái lên người Phong Thính Lan: "Chỉ thế này?"
Phong Thính Lan mở to hai mắt, không đợi mở miệng nói chuyện đã bị Sư Yển Tuyết ôm cổ đè người xuống, trên môi dây dưa khí tức ấm nóng và mát lạnh. Một lúc lâu sau, đầu ngón tay Sư Yển Tuyết phất một cái màn rơi xuống, dán vào bên tai Phong Thính Lan nói khẽ: "Không có tiền đồ, vẫn là để bổn tọa cho ngươi tư thế vượt trội."
Đèn hết tiếng côn trùng kêu kéo dài, trăng êm dịu ép xuống hoa hải đường, bóng trúc trong đình di chuyển lại di chuyển. Phong Thính Lan là một người hiếu học, chịu thực hành, chịu khổ làm. Sư phụ như Sư Yển Tuyết cũng xứng chức, bắt tay dạy hắn. Phong Thính Lan lĩnh ngộ cực nhanh, đã thông hiểu lại còn có thể học một biết mười, giao lưu vô cùng thích thú.
Đợi sắc trời dần sáng, trong màn mới ngừng lại. Sư Yển Tuyết chui vào trong lòng Phong Thính Lan ngủ mê man, Phong Thính Lan dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán hắn. Mi tâm của Sư Yển Tuyết nhíu chặt, vô thức cuộn cơ thể lại, lòng bàn tay ấn chặt bụng dưới.
"A Tuyết?" Phong Thính Lan chống nửa người dậy, khẽ gọi hắn một tiếng. Sư Yển Tuyết chưa tỉnh, nhưng sắc mặt lộ rõ vẻ vô cùng nhợt nhạt. Trong lòng Phong Thính Lan lộp bộp một tiếng, nắm lấy cổ tay Sư Yển Tuyết kéo tay hắn ra, tự mình đưa lòng bàn tay dán vào, long tức thuận thế lách vào trong khí hải dưới bụng của Sư Yển Tuyết.
Khí Canh Kim lưu chuyển bên trong, linh khí trong bụng của Sư Yển Tuyết lộn xộn bừa bãi, một nửa là Canh Kim, nửa còn lại thuộc về long tức của Phong Thính Lan. Hai người kết làm đạo lữ, thần hồn dung hòa, linh tức vốn nên vô cùng hòa hợp, nhưng bây giờ lại lờ mờ có chút phân cao thấp. Long tức sắc đen tùy tiện bá đạo, đấu đá lung tung ở trong khí hải của Sư Yển Tuyết, khí Canh Kim bị ép đến không có chỗ nào trốn tránh, bị ép vùng vẫy, hai cỗ linh tức này vậy mà lại giày vò qua lại.
Phong Thính Lan trợn tròn mắt kinh ngạc, theo ý thức muốn tách chúng ra, còn chưa ra tay đã nghe thấy Sư Yển Tuyết đau đớn kêu ra tiếng, trút khí che bụng dưới ngồi người lên.
"Đừng động vào bọn nó." Sư Yển Tuyết lui lui người lại, khẽ thở gấp nói.
Lòng bàn tay nâng lên của Phong Thính Lan sững lại.
Thần sắc của Sư Yển Tuyết tái nhợt, lắc đầu cười khổ nói: "Vài ngày trức ta đang nghĩ sao lại vô căn cứ mà nhiều thêm hai đạo linh tức, lí cũng không có lí, vừa nãy cuối cùng cũng nhìn rõ rồi."
Phong Thính Lan không rõ nguyên do: "Đó là cái gì?"
Sư Yển Tuyết hơi trì hoãn, kéo tay Phong Thính Lan nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của mình, thở dài nói: "Hai đạo linh tức này sinh ra căn nguyên giống ngươi, ngươi nói là cái gì? Phong Thính Lan, ngươi là Nguyên Tân lén lút cùng Thiên Đạo sau lưng Huyền Uyên sinh ra đúng không?"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Kiếm Có Lời Nói
- Chương 47