Chương 42Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Sư Yển Tuyết châm đôi nến long phượng kia lên, thấy ngọn lửa nhỏ lắc lư lảo đảo từ bấc nến, A Trì thò cái đầu nhỏ qua, đưa tay muốn túm lấy, lại bị hắn đè chặt lấy móng vuốt nhỏ.
"A Trì có buồn ngủ không?" Sư Yển Tuyết ôm rồng nhỏ vào lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ. Nhóc rồng vừa phá vỏ chưa bao lâu tinh lực khá dồi dào, không có chút buồn ngủ nào.
Phong Thính Lan sáp đến vỗ vỗ trên đầu nhỏ của A Trì, làm một pháp thuật nhỏ, nói: "Nghe lời, đi ngủ mới có thể cao lớn được." A Trì cọ vào ngực Sư Yển Tuyết muốn tránh đi, một chút ánh sao nhỏ vụn đang rơi trên đầu của bé, làm bé lập tức ngáp một cái.
Sư Yển Tuyết nhịn ý cười dưới đáy mắt, nhìn A Trì nằm trong lòng hắn rất nhanh đã ngủ mơ mơ màng màng rồi. Phong Thính Lan nhanh nhẹn biến ra một cái giường nhỏ, Sư Yển Tuyết đặt A Trì lên chiếc giường nhỏ, nâng tay bày kết giới che phủ bên ngoài giường nhỏ, bảo đảm tiếng động lớn bao nhiêu cũng không quấy rầy đến giấc ngủ của hài tử.
Có điều một lát sau, hai người đồng tâm hiệp lực bố trí xong xuôi cho A Trì.
Sư Yển Tuyết ngồi ở bên giường, day day mi tâm nói: "Trời đất cũng không bái được rồi, dập nát đầu cũng không thấy Thiên Đạo bỏ qua cho ta một lần. Cao đường ta cũng không có, hai vị kia nhà ngươi cũng không nhận nổi một bái của ta. Ta dập đầu với ngươi một cái đi, coi như lễ nghi."
Phong Thính Lan luống cuống đến giày cũng chưa cởi, xoay người lên giường nói: "Ta trước." Nói xong liền dập đầu với Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết cười đến toàn thân run rẩy: "Nào có như vậy chứ, chúng ta phải cùng nhau." Hai người cũng không mặc hỉ phục, mặt đối mắt quỳ ngồi. Phong Thính Lan nhìn về phía Sư Yển Tuyết, trước đây chỉ cảm thấy hoa đào trong mắt hắn ngập tràn băng tuyết, bao phủ sương lạnh. Bây giờ gió tuyết tiên tan, tựa như thổi ra chút quyến rũ diễm lệ, khiến cho lòng người rung động.
Sư Yển Tuyết vuốt lên vạt áo, hai tay đặt lên trước người, cúi người bái một cái. Phong Thính Lan cũng như vậy. Nến đỏ chiếu ra bóng dáng hai người đối bái, mờ mờ ảo ảo rơi trên vách tường.
Phong Thính Lan thẳng người lên, kéo Sư Yển Tuyết vào trong lòng, đầu ngón tay phủ qua ngọn tóc của hắn, móc lấy dải lụa buộc tóc màu bạc của hắn. Sư Yển Tuyết khép mắt dựa vào vai hắn, cảm nhận được linh thể yếu ớt không có sức lực.
"A Tuyết, chúng ta kết khế ước đi." Phong Thính Lan cúi người xuống, trán chống lên trán Sư Yển Tuyết, trong lòng không kìm chế được kích động. Hai mắt Sư Yển Tuyết khép chặt, chậm rãi ôm lấy Phong Thính Lan, thấp giọng nói: "Kết xuống khế ước, từ nay về sau chúng ta sống chết có nhau, họa phúc cùng gánh."
Phong Thính Lan phân ra một sợi thần thức chậm rãi xâm nhập vào trong thức hải của Sư Yển Tuyết, bóng rồng cực lớn dần dần hiện ra sau lưng hắn, Sư Yển Tuyết giống như bị bóng rồng gắt gao quấn quanh, giam ở bên trong.
"A Tuyết, để ta tiến vào." Phong Thính Lan thấp giọng thỉnh cầu, long tức giống như lòng bàn tay lớn dịu dàng trấn an thân thể kiếm linh của hắn. Cảm giác thần thức bị xâm nhập làm cho Sư Yển Tuyết không nhịn được run rẩy, hắn chịu đựng bản năng phản kháng của cơ thể để bảo vệ bản thân của mình, mở rộng thức hải đón lấy thần thức của Phong Thính Lan.
Thần thức màu mực như sóng gió cuồn cuộn gào thét mà đi vào, một đường công thành chiếm đất, cuộn lên gió lửa đầu tường, chiếm cứ lấy thức hải của Sư Yển Tuyết, ở trên thần hồn của Sư Yển Tuyết khắc xuống một dấu vết thuộc về hắn. Sư Yển Tuyết cố sức mở rộng thức hải, ôm lấy thần thức của Huyền Long giương nanh vuốt kiêu ngạo, chịu đựng đau đớn để Phong Thính Lan từng tấc từng tấc chiếm lấy bản thân.
Trên trán Sư Yển Tuyết chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, y phục trên giường cũng dần dần bị thấm ướt, hai mắt hắn khép lại, đầu ngón tay gắt gao nắm chặt lấy vạt áo của Phong Thính Lan, khẽ nhếch môi đầy dính ướt thở dốc. Trường kiếm màu bạc trong thức hải bị Huyền Long gắt gao quấn lấy, đau đớn hít thở không thông cùng với sự vui sướиɠ của thần thức bị giày vò như sóng xông tới, trực tiếp ép Sư Yển Tuyết thấp giọng kêu ra tiếng.
Phong Thính Lan gắt gao giữ chặt lấy vòng eo nhỏ gầy của hắn, khiến hắn không thể giãy ra. Thần thức đã đến thời điểm cuối cùng, sắc đen và sắc bạc dây dưa cuốn chồng lên nhau hóa thành thái cực âm dương ngư. Đen hóa quân vương, nước xuất âm dương, thời chuyển năm đổi, ngày đi tháng đến.
Phong Thính Lan cùng Sư Yển Tuyết mười ngón đan vào nhau, lòng bàn tay dính một tầng mồ hôi mỏng, trong thức hải hoàn thành giao kết thần hồn cuối cùng, kết xuống thiên hôn, hợp thành một thể.
Sư Yển Tuyết khẽ thở dốc một tiếng, đẩy bàn tay nâng sau eo của Phong Thính Lan ra, nghiêng người nằm trên giường, hai mắt mờ mịt, chỉ bao phủ một tầng hơi nước lờ mờ, sau một hồi lâu mới áp chế được tiếng thở dốc, nâng tay che lên hai mắt mình, khàn giọng lắc đầu nói: "Quá muốn mạng rồi..."
Phong Thính Lan cũng là lần đầu nếm thử tư vị của thần thức giao nhau, sảng khoái đến ngón chân cũng run lên, xoay người ôm lấy Sư Yển Tuyết, ép hắn ở trên giường, đẩy bàn tay che mắt của hắn ra, dùng lực hôn vài cái lên mi tâm của hắn. Sư Yển Tuyết nâng tay muốn đánh hắn, lại bị Phong Thính Lan giữ chặt cổ tay đè xuống giường.
"Nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì?" Sư Yển Tuyết khẽ thở dốc, nâng mắt nhìn về hướng Phong Thính Lan. Sợi tóc của Phong Thính Lan từ bên gáy rơi xuống, có vài sợi rơi xuống sườn mặt hắn, phất qua tai mang theo chút ngưa ngứa như có như không.
Ánh mắt của Phong Thính Lan một khắc cũng không chịu khỏi trên giường Sư Yển Tuyết: "Ta sợ không thấy ngươi nữa."
Sư Yển Tuyết giãy cổ tay ra, âm dương ngư trong thức hải vẫn đang giao nhau lưu chuyển, long tức dây dưa ở giữa thần hồn hắn, vững vàng bảo vệ thần hồn của hắn.
"Không đâu." Sư Yển Tuyết cẩn thận cảm ứng một lát, khí tức hỗn loạn được chải vuốt trong cơ thể: "Tốt hơn nhiều so với vừa nãy." Thần hồn giao kết có lợi cho hồn thể của hắn.
Hai mắt Phong Thính Lan sáng lên, phắt cái liền ngồi dậy, cân nhắc một lát lại không nhịn được nói: "Như vậy liền có thể củng cố thần hồn? Vậy chúng ta làm lại..."
Sư Yển Tuyết nâng tay triệu giới xích ra, đặt ở dưới gối, lấy đó cảnh cáo.
Phong Thính Lan nhìn cây thước xanh ngọc đó, không nhịn được sờ sờ, chạm vào liền cảm thấy một mảng lạnh lẽo, khiến thần hồn của người ta thông hiểu, tâm linh trấn tĩnh. Cây thước này nhất định không phải pháp khí bình thường, hắn có chút tò mò: "Nó tên là gì?"
"Vô Lượng Xích." Sư Yển Tuyết có chút mệt mỏi đáp lời.
Phong Thính Lan cảm khái nói: "Đúng là pháp khí bậc thần thời hỗn độn."
Sư Yển Tuyết buồn cười nói: "Không có mấy sức nặng, sao có thể đánh ngươi thành thuận tay như vậy."
Phong Thính Lan đẩy đẩy cây thước xuống dưới gối, lấn người hôn lên cổ Sư Yển Tuyết, giống như chó con cắn gặm một hồi lâu.
Sư Yển Tuyết bị hắn vây đến mất kiên nhẫn, chỉ đành nới lỏng miệng.
.......
Ánh trăng trong rừng chiếu xuống tiểu lâu, giường trúc kẽo kẹt rung lắc, tiếng thở dốc nghẹn ngào lẫn lộn. Vô Lượng Xích bị Sư Yển Tuyết đặt ngang cắn ở khớp hàm, ướŧ áŧ dọc theo sắc xanh ngọc chảy xuống, cần cổ dài đầy mồ hôi mỏng giương cao lên, tóc đen lộn xộn dính vào nửa người.
"Sư phụ..." Phong Thính Lan bóp eo nhỏ của Sư Yển Tuyết trong lòng bàn tay, phá tan sóng gợn.
Sư Yển Tuyết bị giày vò tàn nhẫn, buông Vô Lượng Xích trên môi ra, áp chế kêu rên, ngoài miệng vẫn xấu hổ bất bình nói: "Gọi cha."
"Cha." Phong Thính Lan ép thấp giọng dán vào bên tai gọi hắn. Trong đầu Sư Yển Tuyết vù vù trống rỗng, lòng thẹn đến rung vỡ thành từng mảnh.
"Cha... Cha... Ta gọi ngươi như vậy, có thích không?" Phong Thính Lan gọi hắn tiếng này đến tiếng khác, lại tự nhìn tự thở dài: "Ta nghe lời ngươi như vậy, gọi ngươi là cha, lại gọi ngươi là sư phụ, làm hươu tinh cho ngươi. Ngươi còn nhẫn tâm không cần ta."
Sư Yển Tuyết hỗn loạn bám lên cổ Phong Thính Lan, bị đẩy đến lắc lắc lung lay, mơ hồ nói: "Thính Lan, sừng ngươi đâu?"
Phong Thính Lan ngẩn ra, trầm mặc một thoáng, vẫn thò ra một chiếc sừng rồng từ trong mái tóc đen nhánh. Sư Yển Tuyết trừng lớn mắt đưa tay sờ sờ: "Sao lại chỉ còn một cái?"
Phong Thính Lan dùng sừng rồng cọ cọ vào lòng bàn tay Sư Yển Tuyết, ủy khuất nói: "Lúc đại kiếp bị gãy rồi. A Tuyết, ngươi có ghét bỏ ta không?"
Sư Yển Tuyết vòng ôm lấy cổ Phong Thính Lan, nâng người dậy dịu dàng hôn lên chiếc sừng gãy của hắn: "Đau không?"
Phong Thính Lan nhớ tới tâm tàn ý lạnh lúc đó, đến bây giờ đáy lòng vẫn codn đau đớn: "Đau, nhưng có đau hơn cũng không so được với nỗi đau mất đi ngươi."
Thương xót dưới đáy mắt Sư Yển Tuyết dâng lên cuồn cuộn, lòng mềm nhũn rối tinh rối mù, trong đầu chỉ còn hồng liên chưa rụng năm đó, Phong Thính Lan gối lên đầu gối hắn, dáng vẻ làm nũng nói sừng ngứa, gạt hắn dụi dụi.
Hai mắt Phong Thính Lan sáng choang, muốn nói lại ngừng: "A Tuyết, ta, ta muốn..."
"Ngươi muốn cái gì?" Đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve sừng đứt của hắn, tim cũng muốn mổ ra đưa cho hắn.
Phong Thính Lan được cổ vũ, nhỏ giọng nói: "Ta muốn hai cây vào cùng nhau..."
Sư Yển Tuyết: "..."