Chương 32Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Trời đất gom gió lạnh, cờ lớn cao muốn gãy. Trong một trận đại kiếp đó, máu nhiễm phân nửa đại hoang, Ma Tộc liều chết chiến đấu gần như dốc toàn bộ sức lực, Thần Tộc tổn hao binh tướng, máu vẩy khắp Nam Minh Lĩnh.
Phong Thính Lan ở trước trận từng gặp qua Tễ Khinh Vân một lần. Lúc hắn bế quan nghe được tin Sư Yển Tuyết qua đời, trong lúc nhất thời làm thế nào cũng không dám tin tưởng, đợi đến khi xuất quan nhìn thấy kiếp vân khắp trời, mới hiểu rõ ý đồ của Thiên Đạo.
Lúc Phong Thính Lan thoáng gặp Tễ Khinh Vân ở trước trận, ai cũng không nói chuyện.
Kết thúc đại kiếp, Ma Tộc bị diệt, bốn vị Ma Quân bị gϊếŧ mất ba, duy nhất chỉ có Hầu Thanh trọng thương chạy trốn, không thấy hành tung. Mà bên Thần Tộc thương vong nặng nề, tiên thiên thần linh chỉ còn lại lác đác vài người, những người năm xưa có thể xuất chinh thiện chiến đều đã hy sinh, khí vận của Tử Tiêu thiên đình không thể khôi phục được như ngày trước nữa.
Sau đại kiếp, Tễ Khinh Vân đến gặp Phong Thính Lan.
Một trận lượng kiếp giằng co gần trăm năm, khiến cho Phong Thính Lan giống như biến thành một người khác. Vị nhị điện hạ này ở trong đại kiếp đã gϊếŧ phá trận, lập được chiến công hiển hách, chân mày khóe mắt ngưng một tầng sương giá không tan, đóng băng dưới đáy mắt, ngoài sát nghiệp đẫm máu khắp người đem xuống từ trên chiến trường, không hề có chút sinh khí nào nữa.
Tầm mắt của Tễ Khinh Vân rơi xuống trường kiếm bên hông của hắn.
Phong Thính Lan xoa lên trường kiếm, trầm mặc không nói.
Tễ Khinh Vân không nhìn thêm, chỉ nâng mắt nhàn nhạt nói: "Đây không phải là Sư Yển Tuyết, chỉ là một thanh thần binh không tồi mà thôi, trên đời này cũng không còn Sư Yển Tuyết nào nữa rồi."
Đáy mắt Phong Thính Lan dâng lên vài phần tức giận, lại dần dần áp chế xuống, khàn giọng nói: "Những năm đó, là ta hồ đồ, liên lụy tới Lan Khê Quân rồi."
Tễ Khinh Vân ngẩn ra, như có chút suy tư nói: "Ngươi tìm được người muốn tìm rồi?"
Đầu ngón tay của Phong Thính Lan dịu dàng xoa lên trường kiếm, gật gật đầu. Vẻ mặt Tễ Khinh Vân khẽ biến, trầm mặc một lúc lâu, khép mắt cười khổ nói: "Đúng là hắn... Như vậy mà nói... Bỏ đi, điện hạ dây dưa với ta vạn năm, ta cũng liên lụy điện hạ bỏ lỡ mất người mình yêu. Ân oán xô bù lẫn nhau, chúng ta cứ như vậy xóa bỏ tất cả đi."
Phong Thính Lan nhìn bạch y kiếm tiên trước mắt, càng cảm thấy tạo hóa trêu người, qua qua lại lại nực cười.
Tễ Khinh Vân nhìn trường kiếm xuất thần, buồn bã mất mát: "Nghe nói hắn sinh một hậu duệ cho ngươi." Sắc mặt Phong Thính Lan bỗng nhiên trắng bệch, đó là chuyện hắn không muốn nghĩ tới nhất.
"Hắn từng rất quý trọng." Tễ Khinh Vân nhớ lại lần gặp mặt năm đó trên núi Lăng Dương, mở miệng nhẹ giọng nói. Hắn nhìn đại hoang vẫn còn trôi nổi màu máu sau khi kiếp vân biến mất, hơi gật đầu thi lễ: "Điện hạ, tạm biệt nhé."
Bạch y kiếm tiên xoay người đi, để lại Phong Thính Lan đứng trên đám mây lớn. Hắn nhẹ nhàng nắm chuôi kiếm, dưới lòng bàn tay một mảng lạnh lẽo. Rất lâu sau, Phong Thính Lan mới nâng mắt nhìn về hướng xa xôi, đầu ngón tay vuốt nhẹ đường hoa văn cổ xưa trên chuôi kiếm, nói: "A Tuyết, ta cứ nghĩ chỉ cần ta không đến núi Lăng Dương, ngươi sẽ vẫn ở nơi đó. Nó sẽ oán giận ta nhỉ, ta ném nó ở nơi đó quá lâu rồi..."
Gió mát lướt qua ống tay áo huyền sắc, cuốn nhẹ sợi tóc bên tai của hắn lên, Phong Thính Lan cẩn thận cởi kiếm từ bên hông xuống, ôm vào trong lòng: "Đi nào, chúng ta cùng đi đón nó."
Lúc ngày chưa sáng rõ, dưới sóng bích hồ.
Phong Thính Lan xuất thần nhìn sóng xanh bích hồ, chợt nhớ tới đêm đó lời nói lúc hắn hiểu ra tâm ý nói với Sư Yển Tuyết, nếu không có về sau hắn hồ đồ rời đi, có lẽ...
Gợn nước bích hồ dần dần xoay vòng thành xoáy nước cực lớn, lòng bàn tay của Phong Thính Lan treo giữa không trung, đè nén sự đau xót cô tịch trong lòng, dưới hồ sâu có một điểm nhỏ bé đáp lại.
"Con ta." Trong lòng Phong Thính Lan nhảy lên một cái, không nhịn được khẽ gọi: "Con ta... Lại đây..." Nước dưới hồ sâu di chuyển, một quả trứng rồng trắng trong suốt tròn vo trơn bóng dè dặt nổi lên từ đáy nước, do dự chần chừ mà nhô một mảng vỏ trứng trắng nõn từ mặt nước lên.
Đầu ngón tay Phong Thính Lan run rẩy, vài lần há miệng lại nghẹn ngào đến nói không ra lời, chỉ có thể dùng long tức chụp nắp xuống khoảng trời đất này. Trứng rồng nhận ra khí tức quen thuộc, vui mừng lăn lộn hai vòng trên mặt nước, đạp bọt nước lảo đảo loạng choạng nổi lên. Phong Thính Lan cúi người quỳ nửa xuống, cẩn thận duỗi tay ra, trứng rồng thuận thế lăn vào trong lòng bàn tay hắn, vỏ trứng tuôn ra linh lực thuần khiết, ngoan ngoãn nằm yên.
Khóe môi Phong Thính Lan hơi nhếch lên, muốn cười nhưng nước mắt lại rơi xuống, rơi ngay xuống trứng rồng: "Con ta, để con đợi lâu rồi, là phụ vương không tốt, phụ vương đến muộn rồi."
Trứng rồng che giấu nỗi ủy khuất một mình nằm dưới đáy hồ trăm năm, giống như an ủi mà cọ cọ vào lòng bàn tay phụ thân. Băng giá dưới đáy mắt Phong Thính Lan tan đi, đầu ngón tay thương xót nhẹ nhàng xoa xoa dưới quả trứng rồng: "Phụ vương sẽ không bao giờ bỏ lại con nữa." Hắn khoanh chân ngồi xuống, ôm trứng rồng ở trước người, dưới long tức ấm áp, vỏ trứng càng lộ ra màu trắng óng ánh ôn nhuận, trứng rồng lăn lăn, tự mình lăn đến bên trường kiếm, khí tức lạnh lẽo trên thân kiếm cũng khiến nó rất quen thuộc.
Trứng rồng vẫn vui vẻ, chỉ xem như hai người nó yêu nhất vẫn ở bên cạnh nó như trước kia.
Phong Thính Lan không về thần điện của mình nữa, mà ôm trứng rồng ở lại núi Lăng Dương. Hắn vẫn ở trong lầu trúc nhỏ của Sư Yển Tuyết, cách cửa sổ cực lớn, có lúc nhìn hoa thương khung bay lả tả theo gió, có lúc nghe mưa phùn rả rích, trăng tròn trăng khuyết, cảnh xuân quay vòng, mới nếm được Sư Yển Tuyết tịch mịch bao nhiêu. Vò rượu dưới lầu trúc sớm đã rỗng rồi, thoại bản Sư Yển Tuyết giấu kĩ, có thể xem hay không thể xem, đều bị hắn lật đến long chỉ rồi.
Trứng rồng lớn thêm hai vòng, nhưng lại không có một chút ý gì muốn phá vỏ, ngược lại biết tự mình lăn qua lăn lại chơi đùa. Phong Thính Lan đặt trường kiếm lên đầu gối, đưa tay xoa xoa trứng rồng bên cạnh, nâng mắt nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, không biết trong núi đã lại trôi qua thêm trăm năm.
"A Tuyết, khi nào ngươi mới có thể trở về?"