Chương 23Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Sư Yển Tuyết có chút không biết phải làm sao, lẩm bẩm nói: "Ngươi... Ngươi nghĩ đến cái gì?"
Phong Thính Lan lắc lắc đầu, nhìn vào đáy mắt của Sư Yển Tuyết, nói: "Ta không hiểu, ta chỉ biết chỉ có mình Thần Quân khiến ta động tình tới mức này." Hắn hạ quyết tâm, thẳng thắn nói: "Sau khi giải tịch, ta thường mơ thấy Thần Quân, trong mơ toàn là dáng vẻ Thần Quân triền miên cùng ta, tĩnh tâm quyết niệm đến ngàn lần rồi, nhưng thế nào cũng không quên được."
"Không thể nói như thế, quá ngả ngớn càn rỡ." Sư Yển Tuyết xoay người ngồi sang bên cạnh, vén mái tóc dài ướt đẫm trước người ra, bình tĩnh nhìn về phía hắn nói: "Duyên phận của bổn tọa và ngươi từ hôm giải tịch đó đã đứt rồi, là ngươi cầu nhân đắc nhân(*), nếu ngươi lặp đi lặp lại, chẳng phải là hại người hại mình sao?"
(*) Cầu nhân đắc nhân 求仁得仁 – qíu rén dé rén (cầu nhân đức được nhân đức, tóm lại là đạt thành lý tưởng nguyện vọng).
Hai mắt Phong Thính Lan nhất thời u ám không ánh sáng, hắn từ trên tảng đá trượt người xuống nước, hóa thành Huyền Long trầm mình xuống đáy.
Sư Yển Tuyết ngồi trên tảng đá một hồi, cúi người gọi: "Đi lên, ngươi là rồng chứ không phải là chó, núp đi làm gì? Chúng ta quay về, tảng đá lạnh cứng, bổn tọa đau eo."
Đáy nước ùng ục nổi lên một chuỗi bọt nước, nghe ào ào một tiếng bọt nước văng tứ tung. Mắt cá chân của Sư Yển Tuyết xiết một cái, bị người một tay nắm chặt kéo vào trong nước, hắn không hề phòng bị rơi xuống đã bị ôm vào trong lòng.
Sư Yển Tuyết cảm thấy Phong Thính Lan là bị thiếu đòn, bàn tay vừa mới nâng lên đã bị Phong Thính Lan giữ chặt lại, trên môi ấm áp, độ ấm dâng lên nhất thời khiến da đầu hắn run lên. Phong Thính Lan chỉ kìm chế mà hôn môi, vừa dè dặt vừa trắng trợn làm càn. Sợi tóc của hai người đan quấn vào nhau trong nước, theo sóng nước mềm mại lay động bồng bềnh, mặt nước chiếu ra một vầng trăng tròn, vỡ ra lại hợp vào.
Chốc lát sau, Phong Thính Lan đỡ eo Sư Yển Tuyết nâng hắn từ trong nước đặt lên tảng đá bằng phẳng, bản thân vẫn chìm nửa người trong nước, đầu nhẹ nhàng dựa vào đầu gối của Sư Yển Tuyết. Hắn chỉ hiện ra đuôi rồng, vảy đen dính nước nổi lên sáng bóng lạnh băng dưới ánh trăng, nhấp nhô ở trong hồ nước, thỉnh thoảng vỗ lên mặt nước, khuấy động một mảng bọt nước lớn.
"Thần Quân, động tình chỉ có mình ta thôi sao?" Phong Thính Lan nâng mắt, trầm giọng hỏi.
Sư Yển Tuyết bỗng rụt đầu ngón tay phát run vào trong ống tay áo, chống cơ thể như mềm nhũn lên. Hắn thật sự không có cách nào, dính dáng tới huyết mạch trong bụng khiến bản năng của hắn muốn tới gần Phong Thính Lan, thậm chí khao khát có thể hấp thu nhiều hơn. Hắn không khống chế được mà tham lam linh lực căn nguyên đặc biệt của Long Tộc. Si tâm vọng tưởng của hắn, trước giờ không ít hơn Phong Thính Lan.
"Không được." Cánh môi của Sư Yển Tuyết lạnh lùng phun ra hai chữ, hắn biết bản thân hiện giờ sợ là nhếch nhác cực kì, nhưng đây không phải lí do để phóng đãng: "Thính Lan, vạn vật đều có duyên phận của chính mình, duyên của ngươi và ta..." Không chỉ là đứt ở cái hôm giải tịch đó, mà còn hao phí gần vạn năm chờ đợi ngày qua ngày ở núi Lăng Dương.
Sư Yển Tuyết loạng choạng đứng dậy, đạp mặt nước từng bước từng bước rời đi, y phục ướt đẫm bọc lấy thân thể mỏng manh, nhưng lưng hắn chưa từng cong xuống một chút nào.
Phong Thính Lan mới lần đầu nếm trải mùi vị động tâm, lại bị giội nước lạnh vào đầu, hắn nhìn theo bóng dáng của Sư Yển Tuyết, nói: "Thần Quân chẳng phải cũng là lừa mình dối người, nếu như thật sự duyên tận, vậy trong bụng Thần Quân coi là cái gì?"
Sư Yển Tuyết đầu cũng không quay lại, nói: "Là nhân quả dưới sự trắc ẩn năm đó của bổn tọa mà thôi, Phong Thính Lan ngươi tạm đi đi, một mình bổn tọa cũng không sao."
Phong Thính Lan sửng sốt, loáng thoáng nghĩ đến từng có một người nói với hắn "Nếu duyên phận của ngươi và ta đã tận, không cần cưỡng cầu", lại giống y hệt với thái độ của Sư Yển Tuyết trước mặt. L*иg ngực Phong Thính Lan nóng lên, bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt tràn đầy kinh hoảng, trong đầu lại giống như sông cuộn biển gầm.
Bóng dáng của Sư Yển Tuyết dần xa, lòng bàn tay của Phong Thính Lan ra một tầng mồ hôi lạnh, một lúc lâu sau mới suy sụp ngồi trên đá. Hắn từ lúc sinh ra đã có vinh quang trên người, trên có Thiên Đế Thiên Quân sủng ái, lại có huynh trưởng quan tâm bảo vệ, Thần Tộc đều kính hắn nhường hắn, sống tùy tính thẳng thắn, nhưng lại cứ gian nan trong chuyện tình yêu như vậy, một đường tìm kiếm lăn lộn cũng không tìm ra được sự thật. Lòng hắn biết, Sư Yển Tuyết nói không sai, lặp đi lặp lại sẽ chỉ hại mình hại người. Lúc đó dựa vào một lời lỗ mãng của bản thân, dùng danh nghĩa tình yêu cầm tù Tễ Khinh Vân nhiều năm như vậy, đã là sai lầm rồi.
Phong Thính Lan ngồi một mình đến nửa đêm, đợi nắng sớm mờ mờ chiếu ra, mới hạ quyết tâm, bất kể là hắn khi trước thế nào cũng phải đi tìm Tễ Khinh Vân nói rõ mới được.
Trong lầu trúc nhỏ, Sư Yển Tuyết đem ghế mây xanh đặt ra ngoài ban công, đang nằm ở đó mệt mỏi muốn ngủ. Hắn đưa mu bàn tay vắt lên trên trán, che đi nắng sớm, cũng che đi hơn nửa khuôn mặt. Phong Thính Lan nhìn lên, chỉ nhìn thấy cánh môi mỏng không chút huyết sắc và cái cằm thanh mảnh của hắn.
"Thần Quân, ta đi đây." Phong Thính Lan đi tới, nói: "Ta đi Lan Khê."
"Ừ." Sư Yển Tuyết đáp một tiếng.
Phong Thính Lan muốn nói thêm vài câu, lại nghĩ đến bây giờ nói thêm cũng vô dụng, liền chỉ cởi huyền bào trên người nhẹ nhàng đắp lên ngang bụng của Sư Yển Tuyết, chần chừ một lát, hạ quyết tâm xoay người rời đi.
Hồi lâu sau, Sư Yển Tuyết cảm nhận được long tức xung quanh dần dần nhạt đi, mới chậm rãi mở mắt ra, đầu ngón tay cách huyền y sờ sờ vật nhỏ đang xao động bất an trong bụng. Linh lực căn nguyên trong thân kiếm nguyên thần phân ra độ vào trong bụng, lại bị trứng rồng dưỡng đến tròn trịa nặng trịch bây giờ ghét bỏ.
"Không được kén chọn." Đầu ngón tay trắng nhợt của Sư Yển Tuyết điểm điểm lên bụng, lạnh mặt nói.
Trứng rồng nhận ra Sư Yển Tuyết nổi giận rồi, lúc này mới hục hặc nuốt xuống linh lực căn nguyên lạnh lẽo của thân kiếm, không vừa ý đυ.ng một cái.
Đầu ngón tay đỡ eo của Sư Yển Tuyết xiết lại một cái, đau kêu một tiếng, mỉm cười tức giận nói: "Ngươi nháo ta cũng vô dụng."
Trứng rồng giống như giận dỗi không động đậy nữa, nụ cười bên khóe môi của Sư Yển Tuyết nhạt đi, ngồi dậy khoác huyền y lên người, long tức nhàn nhạt trên vỏ gối mệt mỏi mà nhắm mắt lại.