Chương 16Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Trong lòng Sư Yển Tuyết rất hối hận.
Sớm biết Thiên Quân nhanh như vậy đã có thể phát hiện ra ý đồ của hắn, chẳng thà không đi nữa. Hắn phiền muộn ngồi ở khe núi, thác nước khuấy động ra tầng tầng hơi nước, che mờ mờ mịt mịt trước mắt hắn, mùi hương thoang thoảng của hoa lan trong núi, linh khí dồi dào quanh quẩn xung quanh.
Sư Yển Tuyết không khỏi xoa nhẹ lên cái bụng nhỏ nhô lên, nhẹ giọng thở dài, cân nhắc xem có cần đem cơ thể chìm vào đáy hồ không. Linh mạch căn nguyên của núi Lăng Dương như vậy, hẳn là miễn cưỡng có thể đủ cho hắn nuôi dưỡng trứng rồng trong bụng. Đợi trứng rồng sinh ra, thì lại suy nghĩ chuyện về sau, đến lúc đó Thiên Đế cũng sẽ không mở mắt trừng trừng mà nhìn trứng rồng không phá được vỏ.
Hồ nước không qua mắt cá chân của Sư Yển Tuyết, vạt áo trắng như tuyết theo nước nặng nề di động, hoa văn ngọn lửa mày trắng bạc hiện lên ở mi tâm của hắn, hắn thu lại kiếm ý toàn thân, như kiếm vào bao mà chầm chậm nhắm mắt lại, lúc đang chuẩn bị cắm đầu ngã xuống đáy hồ, ngủ sâu ngàn vạn năm, thì đột nhiên trong lòng nhảy lên một cái.
Sư Yển Tuyết mở mắt ra nâng mắt như có chút đăm chiêu nhìn ra ngoài núi một cái, hơi nhíu mày lại.
Ngoài núi, Phong Thính Lan một đường mất hồn mất vía lao nhanh tới, sắc mặt Tễ Khinh Vân bên cạnh cũng đen như đít nồi.
"Có thật như lời ngươi nói, con nối dõi của Long Tộc ra đời cần phải ngốn hơn phân nửa linh lực căn nguyên?" Mi tâm của Tễ Khinh Vân nhăn ra một đường vân sâu.
Phong Thính Lan hồi phục tinh thần, thở dài nói: "Ta cũng nghe lúc phụ hoàng ta say nói qua, năm đó lúc quân phụ sinh ra đại ca ta suýt nữa thì mất mạng. Chân thân của quân phụ là tiên thiên linh thực thời hỗn độn sơ khai, linh lực căn nguyên lấy ra từ trời đất, cuồn cuộn không ngừng, dù vậy cũng chịu một phen đau khổ cùng cực. Thậm chí phụ hoàng mỗi lần say rượu đều phải nhắc đến chuyện này, coi là sự hối tiếc trong lòng."
Sắc mặt Tễ Khinh Vân trắng bệch, trầm giọng nói: "Ngươi có biết Lăng Dương Thần Quân trong lần lượng kiếp đó suýt nữa gãy kiếm không."
"Tất nhiên ta biết, trong lòng cũng kính trọng hắn." Phong Thính Lan nhìn núi Lăng Dương ở nơi không xa, đáy lòng lại nặng thêm vài phần.
Tễ Khinh Vân không nhịn được lại có xúc động muốn đập hắn, lạnh lùng nói: "Ta biết huyết mạch Long Tộc trân quý, nhưng Sư Yển Tuyết không hẳn có thể chịu đựng được, hắn vốn không nên vì Long Tộc ngươi mà mạo hiểm như thế."
Phong Thính Lan giật mình, rất lâu mới nói: "Ý của sư phụ là..."
Tễ Khinh Vân thở ra một hơi, ánh mắt lạnh như băng: "Nếu như có thể, ngươi khuyên hắn đừng đi đến bước đó."
Phong Thính Lan trầm mặc.
"Chớ vì sự ích kỉ của bản thân, hại người đến nước này." Mắt Tễ Khinh Vân nhìn chằm chằm Phong Thính Lan nói từng câu từng chữ.
Lăng Dương gần ngay trước mắt, ngọn núi đẹp như vậy, linh khí lành lạnh trong trẻo nhưng lại tĩnh lặng như bãi tha ma. Sư Yển Tuyết ở nơi đây hơn mười vạn năm, yên yên tĩnh tĩnh làm bạn với núi xanh, đối diện cùng ngày tháng.
"Gần đây ngược lại náo nhiệt không ít." Đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết vẩy qua mặt nước, tạm thời gác lại kế hoạch chìm hồ, đi từ trong nước ra ngoài, phất tay thu lại kết giới ngoài núi, đợi người đến.
***
Edior: Chương này ngắn lắm lắm ý đại thần (╯_╰)
Tác giả có lời nói: Biết rồi, ta ngắn.