Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Trên lá ngô đồng, mưa rả rích ngừng lại, Sư Yển Tuyết vô cùng buồn chán nghịch cây quạt trong tay, suy nghĩ có cần đi xuống lầu xem Phong Thính Lan một cái hay không.
Phong Thính Lan đang giận dỗi với hắn, đã một canh giờ không lên lầu tìm hắn rồi. Trước kia Phong Thính Lan cũng thường nổi tính trẻ con với hắn, có điều nổi tính nhanh đến cũng nhanh đi, không kìm được thời gian một chén trà đã chủ động lết đến trước mặt hắn rồi. Nhưng lần này lại bày ra dáng điệu chiến đấu với hắn.
Nuôi rồng thật sự là một việc tốn sức, Sư Yển Tuyết thở dài ngồi người dậy, quơ tay lảo đảo men theo thang trúc xanh xuống lầu, chuẩn bị đi dỗ dành Phong Thính Lan. Chỉ là còn chưa đi được xuống lầu, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Dưới lầu, vò rượu rỗng đầy đất, Phong Thính Lan quỳ ngồi dưới đất, trong tay còn cầm một bình rượu.
“Ai cho ngươi lén uống rượu?” Sư Yển Tuyết bất đắc dĩ nói.
Phong Thính Lan quay đầu lại, nhìn thấy người đứng cửa thang lầu kia, bạch y kéo trên bậc thềm trúc xanh, bóng nến mờ nhạt chiếu vào thân ảnh của hắn đến mờ ảo mơ hồ, gió mát ban đêm thổi vào ống tay áo của hắn hơi đong đưa, phảng phất giống như gió cuốn tuyết hoa.
“Sư phụ.” Vẻ mặt Phong Thính Lan hơi say, thanh âm khàn khàn, xiêm y cũng không biết lăn lộn thế nào mà dúm dó, cổ áo nới lỏng tuột xuống khuỷu tay, màu mắt của hắn vốn thẫm, giống như hồ sâu đổ bệ mực xuống nhìn không thấy đáy nữa.
Sống lưng Sư Yển Tuyết lại tự dưng sinh ra vài phần ý lạnh, đuôi rồng đen tuyền lạnh buốt đột nhiên hiện ra, trực tiếp cuốn lấy hắn kéo tới bên cạnh Phong Thính Lan.
“Hức.” Bản thân Phong Thính Lan cũng bị hành động theo bản năng này dọa nhảy dựng, ngây ngẩn mà sờ sờ đầu nhọn cái đuôi của mình, trong mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía Sư Yển Tuyết: “Ta không phải là hươu sao?”
Vảy đen lạnh lẽo cọ sau eo của Sư Yển Tuyết, ngăn cách tuyết bạch linh tiêu trên da thịt cọ ra một đường vết đỏ. Sư Yển Tuyết vỗ vỗ cái đuôi của hắn, bình tĩnh nói: “Biến chủng.”
Phong Thính Lan thả đầu đuôi mình ra, bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên cha mẹ của ta mới không cần ta, ném ta ở trong núi. Là sư phụ nhặt ta về, chỉ có sư phụ chịu cần ta.” Đuôi rồng cực lớn làm chiếc bàn nhỏ tám cạnh tinh xảo, kệ để đồ cổ(*), bàn trà trong lầu trúc toàn bộ đều đè nát bét, hơn nữa mắt thấy có kiểu dáng điệu muốn chống lầu lên.
“Thính Lan, thu đuôi về.” Sư Yển Tuyết mở miệng nói.
Phong Thính Lan giống như không nghe thấy, ngà ngà say, mắt lờ đờ mông lung, lẩm bẩm: “Không... Sư phụ cũng không cần ta nữa... Nếu một ngày nào đó ta không nhớ nổi sư phụ, thì sẽ bị vứt bỏ một lần nữa...” Hắn càng nghĩ càng đau lòng, không biết cố gắng mà rơi nước mắt xuống.
Sư Yển Tuyết sửng sốt, theo ý thức đưa tay lau nước mắt giúp hắn, lại bị Phong Thính Lan giữ chặt cổ tay. Nháy mắt sau, cả người Sư Yển Tuyết bị cuộn ngã xuống đất, Phong Thính Lan giữ chặt xương hai cổ tay của hắn, giơ cao lên đè lên trên đầu hắn. Đuôi rồng vuốt theo sườn người hắn, vảy lạnh cứng có một chỗ lặng lẽ dâng lên, chìa ra hai cây vật.
Toàn thân Phong Thính Lan khô nóng, cái đuôi nổi lên một mảng đỏ sau say rượu, trong mắt mênh mông nước. Hắn phủ người xuống, áp đến bên tai Sư Yển Tuyết, nói năng lộn xộn: “Ta muốn ở bên sư phụ, kết làm kiểu đạo lữ ấy, không xa rời nhau nữa.”
Sư Yển Tuyết ngẩn ra rồi, vậy mà không biết rồng sau khi say rượu lại phát tình, đợi đến khi phản ứng lại thì không khỏi nổi nóng, đầu ngón tay xoay một cái, triệu giới xích(*) ra, cong gối đá văng con rồng đen không biết xấu hổ trên người ra thật xa.
(*) Nhắc lại không quên. Giới xích = Thước.
Phong Thính Lan lăn hai vòng tại chỗ, cái đuôi còn chưa vung ra, liền đã chịu một thước.
Lần này Sư Yển Tuyết đánh mạnh, trực tiếp làm co đuôi rồng về, một lần nữa quy quy củ củ mà biến thành hai chân. Sư Yển Tuyết vẫn chưa hết giận, đỡ eo già vừa nãy bị đuôi rồng ghì đến phát đau, đi qua đánh cho Phong Thính Lan một trận. Đánh một trận này, mới phát hiện Phong Thính Lan tránh cũng không tránh, chỉ ngồi trên mặt đất không nhúc nhích ngửa đầu nhìn hắn.
Bàn tay Sư Yển Tuyết dừng lại, nhíu mày nói:”Sao lần này không khóc nữa?”
Y phục của Phong Thính Lan lộn xộn, tóc đen rối tung, cũng không biết là say hay tỉnh rồi, trầm mặc giằng co cùng Sư Yển Tuyết.
“Không được hồ nháo nữa.” Sư Yển Tuyết không nỡ đánh hắn nữa, do dự một lúc, vẫn là ngồi xuống, nhìn thẳng hắn nói: “Cũng không cho uống rượu nữa, bụng có đau không.” Một cước vừa nãy đá hắn là dùng lực thật.
Phong Thính Lan bị đánh cũng không khóc, ngược lại nghe thấy lời này mắt lại đỏ lên, ủy khuất dâng nước mắt, nói: “Đau.”
Sư Yển Tuyết thở dài, sờ sờ đầu Phong Thính Lan, nói: “Đau là đúng rồi, nhớ lâu một chút, lần sau còn lấy đuôi quấn người chơi nữa, còn bị ăn đánh.”
Phong Thính Lan gạt tay hắn ra, mu bàn tay dùng lực lau vài cái trên mắt mình, đỏ mắt nói: “Người đánh đi, đem lần sau đánh luôn đi.”
“Ngươi...” Sư Yển Tuyết tức đến giơ giới xích lên, một lúc lâu sau lại chậm rãi thu tay lại, dứt khoát ngồi xuống đất, mặt đối mặt nhìn Phong Thính Lan, nói: “Rốt cuộc là muốn giận cái gì?”
Phong Thính Lan cố chấp nói: “Ta nói là thật, ta muốn làm đạo lữ với người, làm phu thê.”
“Ngươi hiểu cái gì là đạo lữ là phu thê không?” Sư Yển Tuyết chỉnh lại y phục lộn xộn của Phong Thính Lan, đầu ngón tay phủ qua cổ áo, nhẹ giọng nói: “Làm phu thê, phải ngôn sắc tương hòa(*), cùng nhau tu luyện, đồng tâm đồng đức, gió mưa có nhau. Sao có thể dễ dàng nói ra lời này chứ.”
(*) Ngôn ngữ vẻ mặt hòa thuận.
***
Phong Thính Lan giữ chặt lấy bàn tay của Sư Yển Tuyết, nghiêm túc nói: “Ta chỉ biết ta thích người, người là cha ta ta cũng thích người, người là sư phụ ta ta cũng thích người, ta muốn ở bên cạnh người. Không phải dễ dàng nói ra miệng, là rất rất nghiêm túc nói ra miệng đó.”
Đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết cứng đờ, mu bàn tay bị Phong Thính Lan nắm chặt lại có hơi nóng lên. Lúc Phong Thính Lan muốn nói thêm, thì bỗng nhiên có một trận đau kịch liệt nổ tung trong não, đau đến hắn lập tức kêu thảm thiết ra tiếng, ôm chặt lấy đầu.
Sư Yển Tuyết cũng cả kinh, đưa tay đỡ lấy Phong Thính Lan đau đến cuộn tròn thành một cục vào trong lòng, đầu ngón tay giữ tại mi tâm, độ cho hắn một sợi thần thức sang kiểm tra, lại thấy thức hải của hắn cuồn cuộn, một mảng huyết sắc, thương thế thần hồn càng nặng thêm lại mơ hồ thấy nguyên thần muốn tán loạn.
“Thính Lan, chống đỡ một chút.” L*иg ngực Sư Yển Tuyết đau nhói, lại có chút hoảng loạn, hắn mang Phong Thính Lan tới đình viện, phất tay áo hiện ra toàn bộ vết nứt của Cửu Cung Bát Quái Trận.
Đầu Phong Thính Lan đau muốn nứt ra, trong đầu cuồn cuộn những cảnh sớm chiều ở cùng với Sư Yển Tuyết trong hơn nửa năm nay, tất cả hình ảnh giống như đều đi đến cuối cùng, tiêu tan trong bóng tối vô tận. Lòng hắn có cảm xúc, bất chấp thần thức đau đớn kịch liệt, gắt gao giữ chặt cổ tay áo của Sư Yển Tuyết, nói: “Sư phụ!”
Nguyên thần của Sư Yển Tuyết hóa kiếm, đâm thẳng vào vết nứt chuẩn bị dựa vào sức của bản thân cưỡng chế mở tung không gian, lại bị tiếng gọi khàn khàn của Phong Thính Lan trong lòng phân tán một nửa tinh thần.
“Sư phụ... Ta không muốn cùng người chia xa...” Phong Thính Lan chống cái trán đau nhức kịch liệt, vừa dứt lời liền phun ra một búng máu đầy ống tay áo của Sư Yển Tuyết.
Đỏ tanh nhiễm thấm bạch y, ngược lại Sư Yển Tuyết bình tĩnh lại, nói: “Được, không chia xa.”
Phong Thính Lan khép mắt, thức hải đã là một mảng hỗn độn, giống như có vô số lưỡi gió trong thần thức, quấy nát ánh trăng trong tiểu lâu, hồ sen đỏ, cũng làm vỡ nát người ngắm trong ở tiểu lâu trong kí ức của hắn. Đầu tiên là hắn quên mất độ ấm của đôi bàn tay vuốt ve trên sừng hắn, sau đó hắn quên mất vòng eo mảnh khảnh ôm hắn vào lòng, quên mất mùi hương thanh lạnh của quỳnh bạch mai rơi trên bạch y, quên mất khóe môi mỉm cười lúc gọi hắn, cuối cùng ngay cả dung mạo của người đó cũng mơ hồ...
Phong Thính Lan trước khi ngất đi, chỉ nhớ bản thân còn có một phần si niệm, đem nó gửi gắm ra miệng: “Chúng ta làm đạo lữ.”
Ngôn sắc tương hòa, cộng sự phần tu, đồng tâm đồng đức, gió mưa cùng qua.
Từ nay về sau, sẽ không xa nhau nữa.
Trong môi lưỡi của Sư Yển Tuyết tràn đầy khí máu, hắn đặt Phong Thính Lan ở bên cạnh, bản thân hóa thành trường kiếm dài một trượng, toàn thân kiếm trắng bạc bao phủ sương lạnh, mũi kiếm điêu khắc huyền văn thần minh của thiên địa diễn sinh, chỉ có giữa thân kiếm có một vết nứt cực sâu, bổ giữa ngang huyền văn. Chân thân của Sư Yển Tuyết hiện ra sát khí nháy mắt che lấp thiên địa, sông Giang chảy ngược, vạn vật trên thế gian đều xảy ra dị tượng. Chủ của thiên hạ thần binh, nắm giữ sát phạt của thế gian, vết nứt không gian vỡ tung, sụp đổ hướng ra giữa núi biển. Bóng rồng Hoàng Thành thét dài một tiếng, cung tiễn thần chủ.
Sau chốc lát, sắc trời chuyển sáng, tiểu lâu trong rừng đã biến mất ở trong vùng giang sơn này.
Tử Tiêu thiên đình, từ sau khi nhị điện hạ xảy ra chuyện ở sông lớn Tây Xuyên, mọi người đều tìm kiếm tăm tích của hắn. Sư Yển Tuyết khoác một thân máu tươi thất tha thất thểu đi đến bên ngoài Tử Tiêu thần điện, đem con rồng trong lòng dựa xuống đất.
“Ngươi muốn nào phải nhân quả.” Sư Yển Tuyết che miệng, máu men theo kẽ hở ngón tay nhỏ giọt xuống dưới, hắn khẽ ho hai tiếng, thì thào tự nói: “Đây là ngươi muốn mạng của bổn tọa.” Một thanh kiếm rách như hắn làm sao chịu được giày vò như vậy, vết nứt trên chân thân lại sâu thêm vài tấc.
Sư Yển Tuyết nhìn Phong Thính Lan một cái thật sâu, đưa tay sờ sờ đôi sừng rồng nhiễm máu kia, thấp giọng nói: “Nếu ngươi tỉnh lại vẫn nhớ được bổn tọa... Ta sẽ đồng ý yêu cầu của ngươi.” Hắn phát hiện ra có người đã đến gần, nhẹ nhàng thở ra, thân thể cũng không cho phép hắn trì hoãn thêm, liền phất tay áo hóa thành cầu vòng hướng thẳng về núi Lăng Dương.
Phong Thính Lan, bổn tọa ở núi Lăng Dương đợi ngươi.
(Editor: Nhưng lần đợi này hơi dài ( ╥ω╥ ) )
Đầu ngón tay của Phong Thính Lan hơi động đậy, giống như muốn nắm lấy cái gì đó, trong vòng xoáy thức hải hắn liều mạng tìm về một tia thần trí, có người nắm chặt lấy bàn tay của hắn, bạch y như tuyết, thân như ngọc chiếu.
“Nhị điện hạ?”
“Sư phụ...” Trước khi Phong Thính Lan hoàn toàn mất đi ý thức, cố gắng nhớ kĩ khuôn mặt của người bên cạnh.