Chương 8

Quảng cáo ngăn ngừa rụng kí©h thí©ɧ mọc tóc?

Triệu Lăng không tự chủ sờ lêи đỉиɦ đầu, trên đầu của hắn ít nhất cũng có năm lá tóc gải, hắn là… nhưng cũng không chính xác như vậy mà đưa tin tức cho hắn chứ?

Thần xui quỷ khiến thế nào mà Triệu Lăng nhấn vào, phát hiện bên trong cửa hàng vô cùng đơn giản, trong kệ trưng bày chỉ có một viên thuốc con nhộng, cái viên thuốc này mà muốn bán cho hắn một trăm vạn? Vậy mà còn trong trạng thái hết hàng? Cái này điên rồi.

Triệu Lăng cười lạnh rời khỏi website, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, loại bán hàng qua mạng này hẳn là báo cáo.

Nhưng hắn đã là mất kết nối quảng cáo vừa rồi, được cái là hắn nhỡ kỹ tên của cửa hàng online này, có thể tự mình tìm được. Nhưng mà tìm kiếm rất lâu mà vẫn không tìm thấy “Quầy bán quà vặt Bạch Hoa” này?

Một dấu vết cũng không có, giống như chưa từng tồn tại, chẳng lẽ là hắn hoa mắt sao?

Triệu Lăng nghi hoặc chưa đến bao lâu thì một vòng vòng tàu lượn siêu tốc cuối cùng cùng kết thúc, thời điểm Ưng Thanh Thanh cùng Giang Thành đi xuống từ tàu lượn siêu tốc, đầu tóc đều bị gió thổi đến rối loạn. Ưng Thanh Thanh hai chân run run vịnh Giang Thành đi xuống, hai người đứng chung một chỗ giống như Kim Đồng Ngọc Nữ.

Mặc dù trung gian cách một hàng rào, cùng một dám người ở giữ nhưng ánh nhìn đầu tiên của Phó Anh liền chú ý đến Giang Thành.

Hệ thống nói không sai, Giang Thành đối với cô mà nói đúng là tồn tại như một ánh trăng sáng. Vào mấy năm trước, cô vừa ra mắt công chúng không lâu, vào thời điểm Âu Văn mang cô ra ngoài xã giao, trong lúc đang bị khó xử, may mắn cô được Giang Thành cứu giúp, hắn là người duy nhất thể hiện thiện ý đối với cô, mà còn không cần cô báo đáp cái gì.

Từ đó trở đi, Giang Thành trong lòng cô liền chiếm một vị trí quan trọng.

.

Triệu Lăng nhìn thấy Phó Anh nhìn chằm chằm vào Ưng Thanh Thanh và Giang Thành đang ở bên kia, sợ Phó Anh làm ra chuyện gì, nhanh chóng bắt được Phó Anh, kéo cô đi lên ngồi ở cáp treo, “Đi đi đi, nhanh nhanh nhanh, đến lượt chúng ta rồi.”

Phó Anh bị Triệu Lăng kéo đi, sức lực lớn làm cho cô căn bản là không thể tránh thoát được, lần thứ hai cô nhìn thoáng qua về hướng của Giang Thành, khí chất của người đàn ông kia lạnh lẽo mà sạch sẽ, tuấn lãng phi phàm, anh là sen trắng trong vũng bùn, là hồng mai nở rộ trong một vùng tuyết trắng mênh mang, cô chỉ có thể đứng xa nhìn không cách nào đến gần ánh trăng sáng này.

“Phó Anh, cô đang suy nghĩ gì đấy, không phải là không tiện ngồi ở cáp treo hả? Nếu cô không tiện thì…” Triệu Lăng quan sát Phó Anh, ánh mắt xâu xa nói.

“Rất thuận tiện.” Phó Anh không dấu vết bỏ trong miếng mình một viên thuốc viên, cuối cùng cô cùng đẩy được tay của Triệu Lăng ra, sức lực lớn đến nổi Triệu Lăng sửng sốt, lại nhìn cánh tay mình còn để lại hai vết hồng hồng, Phó Anh điềm nhiên làm như không có việc gì ngồi lên tàu lượn siêu tốc, “Đi thôi.”

Triệu Lăng nhìn Phó Anh bằng ánh mắt nghi ngờ, cũng đi theo lên tàu lượn siêu tốc, “Cô không cần miễn cưỡng đâu.”

“Làm sao vậy, ngồi mười lần cũng không có vấn đề gì.”

“Ha ha.”

Sau khi tàu lượn siêu tốc khởi động, Phó Anh rõ ràng cảm giác được Triệu Lăng bắt đầu khẩn trương, bởi vì hắn nắm bàn tay của cô vô cùng chặt… Không phải cô muốn cầm tay của Triệu Lăng, mà là do tổ chương trình độc ác, bắt hai người khi ngồi cáp treo thì nhất định phải tay trong tay mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Đúng, cô nhớ kỹ trong kịch bản thì Triệu Lăng có chứng sợ độ cao, là nữ chính an ủi hắn, khuyên bảo hắn, còn giúp hắn khắc phục chướng ngại tâm lý, đây cũng là lúc hắn đối với nữ chính bắt đầu yêu thích.

Từ đầu kịch bản cho đến bây giờ, chứng sợ độ cao của Triệu Lăng đã được chữa trị gần như là khỏi rồi, chỉ là vào thời điểm ở trên không trung khó tránh khỏi vẫn có chút khẩn trương.

Bây giờ xem ra, người này nhắm vào cô cũng chỉ là để có người hy sinh rồi.

Tàu lượn siêu tốc chậm rãi ung dung lái đến quỹ đạo thẳng đứng, Triệu Lăng đã kí©h thí©ɧ đến không chịu được mà kêu to, tiếc là tàu lượn siêu tốc đã đến điểm cao nhất muốn quay trở lại cũng không được.

“Cứu mạng cứu mạng cứu mạng a a a! Tôi muốn xuống dưới… thả tôi xuống!”

Tai Phó Anh đều muốn điếc rồi, một câu an ủi cũng chẳng muốn nói.

Cuối cùng Triệu Lăng cũng phát hiện Phó Anh quá bình tĩnh, “Cô không sợ sao?”

Phó Anh nói: “Sợ.”

Triệu Lăng: ?

Biểu cảm của cô như vậy là sợ sao?

Không kịp nói thêm gì nữa, tàu lượn siêu tốc đã leo đến sườn núi cao sáu mươi lăm mét, trong tầm mắt, dưới chân là vách núi cheo leo, vực sâu vạn trượng…

“Oanh…”

Trong lúc Triệu Lăng hét chói tai, tàu lượn siêu tốc tự do trượt xuống, âm thanh ầm ầm che giấu mất âm thanh của Triệu Lăng. Phó Anh không cảm thấy sợ hãi, chỉ là tốc độ quá nhanh, quỹ đạo chạy lại cong cong quấn quấn, gập ghềnh khó khăn trắc trở, lúc thì treo ngược lúc thì nghiên người, làm cho đầu cô có chút choáng, còn muốn ói.

Hệ thống ba tốt trị kỷ nhắc nhở: “Lương tâm đề nghị cô không nên làm vận động mạnh, mặc dù cô không cảm thấy đau nhưng nếu vấn động mạnh sẽ khiến ung thư dạ dày giai đoạn cuối biến chứng nha, mặc dù không đau nhưng nôn ra máu hay cái gì thì vẫn rất là bình thường.”

Đi tàu lượn siêu tốc được tính là vận động mạnh hả?

Phó Anh có chút cạn lời, nhanh chóng đem máu trong cổ họng nuốt xuống.

Một vòng tàu lượn siêu tốc kết thức, cuống họng Triệu Lăng muốn bỏng rát, Phó An xuống xe trước, Triệu Lăng gần như là lộn nhào, đầu hắn hoa mắt chóng mặt, chân còn run run, buồn nôn còn muốn ói hết mọi thứ trong bụng ra, thì thào nói: “Sau này tôi sẽ không bao giờ ngồi thứ quỷ này.”

Triệu Lăng lung la lung lay, sắc mặt ảm đạm, kết quả lại không cẩn thận, vậy mà ngã vào đường ray của tàu lượn siêu tốc.

Hắn kìm lòng không được mà kêu lên: “A….”

Sự việc sảy ra quá nhanh, làm tất cả mọi người đều sợ hãi.

Triệu Lăng nữa người đã ngã xuống đường ray, Phó Anh một phát bắt được góc áo của Triệu Lăng, nhanh chóng kéo hắn trở về, Triệu Lăng bị quăng xa tới hai mét, bịch một tiếng ngã trên mặt đất.

Triệu Lăng co quắp trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Phó Anh: …?

Mọi người: …?

Đây là tư thế anh hùng cứu mỹ nhân nên có sao?

“…”

“Chúc mừng cô hoàn thành nhiệm vụ, thu hoạch được 50 điểm cảm ơn.”

Cam chịu!

Triệu Lăng đáng tiền như thế sao?

Hắng cũng xứng!