Chương 28

Trước đây không lấu, ‘Tiên tri’ có trả lời một bình luận của cư dân mạng.

@ Tiên tri: Ai cũng không thể chạy thoát khỏi vận mệnh. // @ Phó trà xanh hôm nay giải nghệ sao: Tiên tri đại nhận nhìn tôi này, tôi thật sự thật sự rất ghét Phó Anh, cô ta khi nên mói bị đuổi? Con người cô ta ghê tởm như vậy còn có thể vào ngành giải trí mà phát triển như vậy, vì sao còn có thể hợp tác cùng với Giang Thành, Triệu Lăng, Hồ Khai Vũ! Cô ta không xứng!!!! Mỗi ngày đều cầu, tiên tri đại nhân để ý đến tôi! [ cầu nguyện ]

Tin trức ‘Tiên trả trà lời bình luận của antifan Phó Anh’ ngày đầu tiên truyền ra, thì những tin tức liên quan đến Phó Anh bắt đầu được lan truyền khắp mạng xã hội.

“Trời đất! Người nào bị Tiên tri phán đều đúng, bây giờ lại chấn động đến ngành giải trí, sợ hãi!”

“Không phải là video hầu ngủ của Phó Anh bị lộ ra hả?”

“Trời ạ! Mong chờ nha!”

Trong thời gian này Ưng Thanh Thanh lấy bí danh Tiên tri trả lời bình luận của cư dân mạng, là muốn thực hiện kế hoạch để Phó Anh rời khỏi Giang Thành.

Phó Anh quá dơ bẩn, cô ta không xứng đứng bên cạnh Giang Thành.

Nhưng hiện tại…

Ưng Thanh Thanh xoa xoa trán, may là Tiên tri chưa trả lời quá thẳng thắng, cũng không đưa ra thời gian cụ thể, coi như trong thời gian ngắn Phó Anh không có chuyện gì thì cô ta cũng không tính là nói dối.

.

Lúc này Hồ Khai Vũ ở trong phòng hoá trang tháo trang sức, liền nghe trợ lý ở bên cạnh nói: “Anh, lại có chuyện xảy ra rồi.”

“Thế nào?”

“Là Tiên tri, vậy mà người đó trả lời bình luận của antifan Phó Anh, hiện tại toàn mạng xã hội đang đợi chuyện xấu của Phó Anh.”

“Tiên tri? Là tiên tri mà tôi biết phải không?”

Kỳ thật thì tin tức này đã được lan truyền sớm trong đoàn làm phim, chẳng qua là lúc đó Phó Anh cùng Hồ Khai Vũ còn đang quay phim, lại bị đạo diễn uy hϊếp, nên cũng không ái dám ở trước mặt bọn họ mà nói chuyện này, để tránh ảnh hưởng đến tiến độ quay, vậy nên bây giờ Hồ Khai Vũ mới biết chuyện này.

Hồ Khai Vũ lập tức mở ra weibo, quả nhiên nhìn thấy #Tiên tri#, #Phó Anh#, #Tiên tri trả lời bình luận anitifan Phó Anh#, độ hot càng lúc càng cao.

Trợ lý nói: “Anh Khai Vũ, nếu như Phó Anh thật sự xảy ra chuyện thì Giang hồ có thể bị dừng quay không?”

Hồ Khai Vũ: “Phó Anh đâu?”

“Em vừa thấy cô ấy đi vào phòng hoá trang rồi.”

Hồ Khai Vũ cũng vừa thay đổi đồ hoá trang xong, tuỳ tiện đội mũ, liền đi tìm Phó Anh.

Lúc này Phó Anh đang nằm trên ghế không thể động đậy, cô đau bụng đến xương cốt cũng đau theo, trợ lý gián điệp đã quen với tình trạng cô đau dạ dày, cho cô uống hai viên thuốc giảm đau.

“Cô cũng đừng có gấp, anh Âu Văn cũng đã hỏi bạn bên truyền thông rồi, không có ai đưa tin xấu về cô. Sẽ không có chuyện gì…” Hắn cùng là fan hâm mộ của tiên tri, chỉ là tiên tri chưa từng bắt tên mà không có đích, cho nên trong lòng hắn cũng có suy nghĩ vững chắc: sớm muộn gì Phó Anh cũng xảy ra chuyện, chỉ là sớm muộn mà thôi.

Phó Anh cũng vừa mới nghe nói tới Tiên tri vậy mà cũng đâm cô một nhát, trước đó cô liền quên mất người này, lúc này mới nhớ tới. Kết hợp với kịch bản cùng những chuyện phát sinh ở đời này thì cô đoán được rằng cái người ‘Tiên tri’ này chính là bí danh của Ưng Thanh Thanh.

Ưng Thanh Thanh làm ra liên tiếp những hành động này, thật là lên kế hoạch muốn đá cô ra khỏi vòng giải trí rồi.

Nhưng mà Phó Anh cũng có dự kiến trước, để hệ thống xoá hết tất cả tin tức liên quan đến mặt trái của mình, những hình ảnh được giấu trong điện thoại của Âu Văn cũng được xoá sạch sẽ, không có những thứ này, cho dù Ưng Thanh Thanh muốn gây sự cũng không có cạch.

Lúc Hồ Khai Vũ đến, chỉ thấy Phó Anh dựa trên ghế, đầu cô đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, cả người như một cọng rau ỉu xìu: “Cô bị bệnh phải không?”

Trợ lý Gián điệp giải thích: “Chị tiểu Anh nhìn thấy tin tức trên mạng, cô ấy tức đến đau dạ dày, nghỉ một lát là tốt rồi.”

Phó Anh nhớ đến ở đời trước cũng chính là như thế mới bị chết, thật sự có bệnh cần phải trị.

Hồ Khai Vũ không để ý đến trợ lý gián điệp, ngồi xổm trước mặt Phó Anh: “Có đi được không? Tôi đưa cô đi bệnh viện?”

“Không cần.” Âm thanh của Phó Anh yếu ớt, đi bệnh viện cũng không thể giảm bớt đau đớn cho cô: “Không có việc gì, anh đi trước đi, tôi nằm một lát là được rồi.”

“… Cái bộ dạng này của cô không giống không có việc gì? Thật sự không có việc gì sao?”

Phó Anh liếc mắt nhìn hắn, không có ý gì mà cười cười: “Anh là muốn làm cha của đứa trẻ của tôi?”

“…” Thiếu niên ngây thơ nhíu mày, xoa xoa cái trái nói: “Không nên nghĩ quá nhiều.”

Phó Anh chẹp một tiếng, xua xua tay, tiễn khách.

Lúc Hồ Khai Vũ rời đi, hai mắt liếc nhìn Phó Anh nằm co một cụm trên ghế.

Phó Anh cũng không để ý đến Hồ Khai Vũ, cô nhắm mắt lại, lại nghe tiếng đinh đinh thông báo của hệ thống, những vật tư cô gửi cho trường tiểu học ở vùng núi đã đến, điểm cảm ơn cũng nhanh chóng tăng nhanh, cho đến lúc điểm cảm ơn cũng đến một vạn, cô lập tức đổi một bình thuốc sơ cấp cải tạo gen, chỉ là một bình sứ màu đen 5ml, cô vặn nắp, uống một ngụm…

Cơn đau đớn tra tấn cuối cũng giảm bớt, cô cũng giành lấy được cuộc sống mới.

|Thời gian sinh mệnh đếm ngược: 14 ngày 23: 59:58|