Chương 22

Hồ Khai Vũ phát hiện Phó Anh đều không nói chuyện, yên lặng, Âu Văn muốn cô mời rượu, ngắn ngủi qua một lát đã uống hai chén rượu đế.

“Bác sĩ nói cô chú ý ăn uống, nên nghỉ ngơi thật tốt.”

Phó Anh cũng không muốn uống, nếu kịch bản muốn cho cô chết bất đắc kỳ tử thì lúc này càng hợp lý, cô căn bản không có cách nào từ chối, được cái tửu lượng của cô tốt, hai chén đối với cô căn bản là chuyện nhỏ.

Âu Văn lập tức nói: “Đúng đúng, tiểu Anh uống nước trái cây đi.”

Phó Anh: “Cảm ơn.”

Hồ Khai Vũ lần thứ hai nhìn qua Phó Anh, cô cũng phát hiện hắn đang nhìn mình liền nở nụ cười đối với hắn.

Gò má cô ửng đỏ, đôi mắt hồng hồng, mang theo chút say rượu.

Hồ Khai Vũ:…

Hắn nhíu mày, cúi đầu tránh đi.

Chú ý đến biểu cảm không kiên nhẫn của Hồ Khai Vũ, Âu Văn hài lòng gật gật đầu, nói: “Tiểu Anh nhà tôi đặc biệt thích Khai Vũ trong , xem không dưới mười lần đâu.”

Hồ Khai Vũ lễ phép nói: “Cảm ơn.”

Âu Văn càng hài lòng hơn, hắn cần Phó Anh để giật dây Hồ Khai Vũ nhưng cũng lo lắng Phó Anh cùng Hồ Khai Vũ quá thân thuộc, sẽ bất lợi cho hành động phía sau của hắn.

Theo hắn biết, Hồ Khai Vũ ghét nhất loại phụ nữ uốn mình bán rẻ bản thân như Phó Anh.

Như bây giờ không gần không xa, không thân không thuộc, mang theo chút phiền chán mà trả ân tình mới là tốt nhất.

Sau khi kết thúc cơm tốt, Âu Văn mắt thấy sắp đạt được mục đích, cũng không còn tâm tình mà ứng phó với Phó Anh, chỉ nhắc nhở Phó Anh chú ý thân thể, trở về nghỉ ngơi sớm một chút, liền lấy có là có việc mà rời đi.

Thời điểm Phó Anh đi vào thang máy, phát hiện Hồ Khai Vũ đã đi trước vậy mà còn ở lại.

Cô cùng hắn gật đầu.

Hồ Khai Vũ ở tầng 20, Phó Anh ở tầng 18.

Hồ Khai Vũ nói: “Bữa cơm hôm nay không phải chủ ý của cô?”

Phó Anh nghĩ nghĩ, cũng lười vòng vo: “Cũng coi như vậy, vai diễn nữ chính phim mới của anh tôi muốn, nhưng Âu Văn không muốn cho tôi, các người cùng anh ta trò chuyện, thời điểm ký kết cuối cùng nhất định phải có tôi.”

Cô bổ sung: “Chuyện này kết thúc, coi như anh đã trả hết cho tôi, về sau không ai nợ ai.”

Hồ Khai Vũ đáp úng: “Được, tôi hiểu rồi.”

Phó Anh không muốn trực tiếp vạch trần Âu Văn, cũng bởi vì muốn cho Âu Văn hành đông, nếu không hiện tại vỡ lở ra thì Phó Anh phải tốn rất nhiều tâm tư, còn muốn mất nhiều hơn.

Tác dụng của kịch bản vẫn còn, cô cũng không có khả năng đuổi Âu Văn đi, cũng sẽ không thể để cho Âu Văn đem ánh mắt căm thù hướng trên người cô… đây là phương pháp sinh tồn mà Phó Anh ở cô nhi viên học được.

“Cảm ơn.”

Vừa nói xong, Phó Anh liền cảm giác trong cổ họng có chút ngứa, nhịn không được mà ho hai tiếng, cảm giác quen thuộc truyền tới, cô bỗng nhiên che miệng.

Hồ Khai Vũ nghi ngờ nhìn về phía cô.

Vừa vặn đến tầng 18, Phó Anh giống như bay xông ra khỏi thang máy, Hồ Khai Vũ buồn bực nhìn thân ảnh chạy xa của Phó Anh, cô ấy không giống như là uống say? Sốt ruột đi vệ sinh sao?

Phó Anh nhanh chóng lấy ra thẻ phòng, mở cửa, chạy nhanh đến nhà vệ sinh, nằm ngoài trên buồn rửa tay mà ói lên ói xuống.

Vòi nước chảy ồng ộc, cuối cùng là dòng máu đỏ tươi chảy xuống…

“Đã nói cô cẩn thận rồi.”

“Đừng quên cô đang bị ung thư bao tử, mặc dù không cảm thấy đau đơn nhưng vẫn phải chú ý ăn uống, ít ăn cay ít uống rượu.”

Nguyện vọng từ nhỏ của Phó Anh chính là ăn no, mặc ấm, nếu không thể ăn cơm thật ngon thì niềm vui thú của cô giảm một nữa rồi.