Chương 2

“Trời cao đã phái tôi xuống cứu vớt cô Hệ thống ba tốt, tôi có thể giúp cô thoát khỏi vận mệnh của nữ phụ, giúp bản thân cô sống lâu trăm tuổi.”

|Sinh mệnh đang đếm ngược: 3 ngày 13:23:45|

Trong đầu Khó Anh tự động hiện ra thông tin cá nhân của mình, lại nhìn thấy thời gian còn lại của mình, “Làm sao chỉ còn có 3 ngày? 3 ngày là kịch bản của tôi xong rồi sao? Nhưng vừa rồi bác sĩ có nói tôi có thể sống một tháng mà.”

“Lời của bác sĩ không thể tin, tin tưởng tôi, vào 3 ngày sau cô sẽ gánh một thân bênh xấu, sau đó lại ung thư đột tử.”

“Thiện ý nhắc nhở, nếu cô không muốn bị mọi người xem như bệnh tâm thần thì tốt nhất trong đầu nói chuyện với tôi.”

Phó Anh:…

Cô nhanh chóng ép buộc mình phải tỉnh táo, ở trong lòng lại hỏi: “Ngươi nói là ngươi sẽ cứu vớt tôi? Làm thế nào ngươi có thể cứu vớt tôi? Ngươi có thể trị hết bệnh của tôi?”

“Đương nhiên, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ mà tôi đưa ra, làm nhiều việc tốt người tốt, thu hoạch được điểm cảm ơn thì tôi liền có thể giúp cô tiếp tục sống. Đừng nói đến ung thư, bị gãy tứ chi cũng có thể khôi phục!”

“Làm người tốt việc tốt… là được rồi sao? Đơn giản như vậy?”

“Đương nhiên, chúng tôi là Hệ thống ba tốt vĩ đại, vì hoà bình thế giới mà ra đời! Mục tiêu của chúng tôi là: Để thế giới tốt đẹp hơn!”

Nghe rất cao thượng nha?

“Như vậy, lúc tôi muốn giải nghệ để chữa bệnh thì có cái gì đó ngăn tôi lại, là do ngươi giở trò quỷ?”

“Tất nhiên là không phải tôi, cô vốn là nhân vật bên trong tiểu thuyết, vận khí của cô là âm, điểm thánh thiện là âm, với loại tình huống này thì không cách nào thoát ly được tiểu thuyết, có thể tự chủ được hành vi.”

Vậy có nghĩa là cô bị cưỡng chế thực hiện theo kịch bản, dù cô muốn phản kháng thì cũng sẽ xuất hiện hiện tượng như vừa rồi, kịch bản sẽ ngăn lại hình vi occ nhân vật của cô.

(occ: nhân vật trong truyện gốc không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc.)

“Không sao, dù sao thì ở nơi nào thì cũng có thể làm người tốt việc tốt, chờ khí vận cùng điểm thánh thiện của cô đủ thì cô có thể thoát khỏi tiểu thuyết, tự chủ được hành vi bản thân. Mà nhân vật chính trong tiểu thuyết có được nhiều vận khí, khi cho điểm cảm ơn cũng so với người bình thường nhiều hơn, chỉ cần cô cố gắng thì có thể sống đến một trăm tuổi.”

Phó Anh nghĩ đến tình huống trước mắt của mình nói: “Ngươi không phải biết kịch bản sao, hiện tại nhân vật chính hận nhất là tôi này, làm sao mà có thể cảm ơn tôi.”

Trước đây không lâu, Âu Văn tự biên tự diễn một tiết mục xấu, trong khi quay , Phó Anh có đi đến phòng nghỉ của nam chính, vừa lúc bị quay lại, sau đó chuyện xấu nam chính cùng Phó Anh yêu đương trong nháy mắt lan truyền toàn mạng xã hội.

Trong lúc sự tình đang lên men, phòng làm việc của Phó Anh lại lên tiếng nói trước, giải thích Phó Anh cùng nam chính là quan hệ đồng nghiệp, cũng không phải là quan hệ yêu đương mà như các fan phỏng đoán.

Thế là, người tốt lẫn người xấu đều do Phó Anh làm, Phó Anh giẫm lên độ nổi tiếng và lưu lượng của nam chính trở thành một nữ đỉnh lưu, nổi tiếng phóng đại, nên mới có chuyện Âu Văn nói có ba vai diễn nữ hai cho cô.

Từ đó, nam chính cũng thấy rõ bộ mặt của Phó Anh, liền kéo cô vào sổ đen.

“Không liên quan, bây giờ cô cải tà quy chính cũng không muộn, tôi tin tưởng cô có thể dùng lòng thương người để cảm hoá bọn họ, lâu ngày mới biết rõ lòng người nha, không chừng còn có thể thu được tấm chân tình của Gianh Thành. Cô không phải đối với anh ta yêu mà không có được nên mới nổi điên sao?”

Ha ha.

Cô khẳng định bị điên nên mới có thể vì Giang Thành mà nổi điên, từ nhỏ đến lớn mục tiêu của cô là phải sống thật tốt, muốn làm người đứng nhất, làm sao có thể vì một kẻ đàn ông mà huỷ diệt bản thân?

Cái kịch bản rác rưởi này.

Lúc này không chỉ thân Phó Anh cực nhọc mà tâm còn mệt mỏi, dạ dày vô cùng không thoải mái.

Cô vì công việc mà tận tuỵ, cơ hồ là cả năm làm không ngừng, Âu Văn xem cô là công cụ hình người thì thôi, rõ ràng đã không thoải mái mà lại không đi bệnh viện kiểm tra, chỉ tuỳ tiện mua qua loa mấy viên thuốc dạ dày cùng thuốc giảm đau để uống, bằng không nếu như kịp thời điều trị, cô cũng không bị ung thư giai đoạn cuối.

Phó Anh run rẩy lấy thuốc ra uống, tiếc là cũng không thể làm dịu lại cơn khó chịu mà dạ dày mang tới, cô ôm lấy bụng mà ho khan, giống như muốn nôn hết những thứ có trong lòng ngực, cuối cùng cô cảm giác trong cổ ngòn ngọt, vậy mà nôn ra một ngụm máu tươi.

Phó Anh:…

Chấp nhận!