Chương 19

Phó Anh chuẩn bị muốn đi thì đã thấy Ưng Thanh Thanh lấy hết dung khí mà đi đến chỗ mình. Phó Anh âm Thầm nhíu mày, bởi vì cô cùng Ưng Thanh Thanh trải qua nhiều lúc giằng co thì đối với cô Ưng Thanh Thanh tránh được lúc nào thì tránh lúc đó, rất ít khi chủ động trò chuyện.

Hai mắt Ưng Thanh Thanh đỏ bừng: “Nghe nói cô cũng bị thương, cô còn tốt đó chứ?”

Phó Anh: “Còn tốt, không có việc gì?”

Đáp lại mà nụ cười miễn cưỡng của Ưng Thanh Thanh, bất đắc dĩ nói: “Nếu cô cũng giữ chặt a Lăng thì tốt rồi, bác sĩ nói từ nay về sau anh ấy cũng không thể nhảy nữa, anh ấy thích nhảy như vậy còn có ước mơ sẽ trở thành một ca sĩ như Jackson, hôm nay anh ấy có bao nhiên đau khổ chứ…”

Phó Anh trợn trắng mắt một cái, nói lời này ra giống như do cô mà chân của Triệu Lăng bị thương vậy.

Nhưng lúc này thì nói cái gì được, trước mặt Triệu Lăng thì cô không có tiếng nói nên dù sao cô cũng phải nhất định bị chịu trách nhiệm.

Quả nhiên, trợ lý Ưng Thanh Thanh cùng trợ lý của Triệu Lăng trừng mắt Phó Anh ánh mắt như muốn gϊếŧ người, giống như Phó Anh mới là kẻ gây ra mọi chuyện, “Tôi thấy rồi, Phó Anh, cô rõ ràng có thể giữ chặt anh ấy mà.”

Trợ lý cảu Triệu Lăng nhớ lại lúc sự việc sảy ra, hắn tận mắt thấy Phó Anh bỏ qua Triệu Lăng, lựa chọn Hồ Khai Vũ, cho nên đối với cách làm của Phó Anh rất tức giận, tự nhiên lúc này sẽ giận cho đánh mèo đối với Phó Anh.

Phó Anh: “Vậy ý của anh là tôi nên từ bỏ Hồ Khai Vũ?”

Trợ lý Triệu Lăng sửng sốt, nhất thời không biết nên nói cái gì, “Nhưng cô rõ ràng có thể…”

Ưng Thanh Thanh thay hắn giải thích nói: “Không nên hiểu lầm, anh ấy không có ý trách cứ cô, chẳng qua là cảm thấy nếu lúc đó cô có thể kéo a Lăng một cái thì a Lăng sẽ không bị thương, ước mơ của a Lăng cũng sẽ không vỡ nát.”

Cái này cũng cô có quan hệ gì?

Cho nên nói cái này cô làm cái gì, là hi vọng cô cười trên nỗi đau của người khác hay phải biểu hiện nhận lỗi, tự trách sám hối?

Phó Anh nghĩ nghĩ, cô không thể làm trà xanh ác độc được, cô muốn làm người tốt, cô thoát ra tính cách của kịch bản ấn định nói: “Mọi người xin nén bi thương, hi vọng Triệu Lăng cố gắng khoẻ lại mà có thể chinh phục ước mơ.”

Ưng Thanh Thanh: “…”

Hai người trợ lý: “…”

“Phó Anh.” Hồ Khai Vũ không biết từ đâu xông ra, kêu Phó Anh một tiếng, đứng bên cạnh cô, Hồ Khai Vũ: “Cô giáo Ưng cũng ở đây sao, cô đến xem Triệu Lăng sao?”

Ưng Thanh Thanh nhìn Hồ Khai Vũ, từ sau khi tuyên truyền kết thúc, cô ta cùng Hồ Khai Vu có gần một năm không gặp nhau, lúc ấy bọn họ là cặp đôi được hoan nghênh nhất màn ảnh, ở chung rất vui vẻ, sau này khi bỏ đi cặp đôi này cũng ít liên hệ, lúc này lại cảm giác có chút lạ lẫm, “Ừm, nghe nói ah cũng có chút bị thương, sau này quay phim phải chú ý an toàn, làm việc gì cũng nên cẩn thận hơn.”

“Chuyện của Triệu Lăng, tôi rất xin lỗi, cô nên an ủi anh ta nhiều hơn đi, hi vọng anh ta nhanh chóng tỉnh lại.”

“Tôi biết, anh cũng đừng tự trách, chuyện này không thể trách anh…”

“Tôi biết, tôi cùng Phó Anh đều là người bị hại, hi vọng có thể nhanh chóng tìm được hung thủ, để người đó vì hành vi của mình mà trả giá.”

Hồ Khai Vũ hai mắt nhìn Phó Anh nói: “Phó Anh là một cô gái nhỏ, vào tình huống lúc đó có thể giữ chặt tôi thì đúng là kỳ tích rồi. Bác sĩ nói tay của cô ấy không được hoạt động, cũng ở bệnh viện đợi rất lau, hiện tại Triệu Lăng cũng đã kết thúc phẫu thuật chúng ta cũng an tâm rồi, tôi đưa Phó Anh về trước, gặp lại sau.”

Ưng Thanh Thanh nghe ra ý bảo vệ của Hồ Khai Vũ, gật gật đầu: “Được rồi, hẹn gặp lại.”

Ưng Thanh Thanh đưa mắt nhìn Hồ Khai Vũ cùng Phó Anh sóng vai cùng đi, trước đó cô ta nghe nói Hồ Khai Vũ cùng Phó Anh ở chung rất lạnh nhạt, ngoại trừ quay phim thì không có giao lưu gì, lần sự cố này giống như để bọn họ thân với nhau hơn.

Trợ lý của cô ta nhỏ giọng nói: “Chị Thanh Thanh, không biết vì chuyện này mà Hồ Khai Vũ có thể thích Phó Anh không?”

“Không thể nào?”

“Nếu Hồ Khai Vũ thích Phó Anh thì chị Tề Nguyệt phải làm sao bây giờ? Hay bây giờ nói chuyện này nói cho chị Tề Nguyệt?”

Tề Nguyệt là bạn tốt của Ưng Thanh Thanh, cùng là nữ chính của .

Mà Tề Nguyệt thích Hồ Khai Vũ, chỉ là có nhiều nguyên nhân bên ngoài mà chưa thổ lộ được.