Lâm Hi thần sắc mỉm cười: "Biết ta vì sao gọi ngươi Tiểu Hắc không?"
Lâm Trí Bạch nghĩ nghĩ: "Bởi vì trong cái tên này có ngụ ý?"
« Đạo đức kinh » của Lão Tử có nói:
“Biết trắng, giữ đen, làm phép tắc cho thiên hạ”
Rõ ràng là nhìn thấu thị phi cùng với trắng đen, nhưng hết lần này đến lần khác đều tỏ ra ngu dốt, đây chính là " Biết trắng, giữ đen" .
Cha hắn cho Lâm Trí Bạch cái tên này là hi vọng hắn có thể đại trí nhược ngu, làm người thông minh nhưng nhìn như kẻ khờ, đối thế tục nhìn đến không sợ người quá nịnh nọt cũng không cần bị người chê trách, có thể trở thành vật sáng trong ao.
Lâm Hi lại lắc đầu.
"Cái gì mà biết trắng giữ đen, cái đó là do cha giải thích, ngươi nên cảm thấy may mắn vì ít ra cha không dùng câu “thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu”(1) để đặt tên cho ngươi.
Tuy rằng Lâm Nha Cẩu cũng không phải không được, nhưng về phần ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Hắc không phải để ngươi biết trắng giữ đen ý nghĩa kia, chỉ là bởi vì ngươi từ nhỏ đã xấu bụng, bất quá, tỷ tỷ rất thích bộ dáng tính kế lòng người này của ngươi."
(1)Trời đất không có tình người xem mọi vật bình đẳng, không phân biệt, mọi thứ đều như chó rơm không thương, không ghét
Lâm Trí Bạch: "..."
Luôn cảm giác lời nói của Lâm Hi chứa đựng nhiều ý nghĩa.
Lâm Hi đã bắt đầu dùng cơm, động tác nhai kỹ nuốt chậm trông thật nho nhã tài trí.
Lúc nào vị tỷ tỷ này cũng dành nhiều thời gian để giữ hình tượng của bản thân, hơn nữa còn có yêu cầu rất cao trong việc này.
Nhưng chỉ khi ở trước mặt đệ đệ của mình mới có để lộ ra bộ mặt không kiêng kị gì.
...
Cơm ăn được một nửa.
Mẹ cũng đã nói chuyện điện thoại xong.
Mẹ tên đầy đủ là Ôn Du, trời sinh có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, ngoại trừ khóe mắt có chút nếp nhăn ra, năm tháng cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên mặt người phụ nữ này, chỉ là giờ phút này giữa hai hàng lông mày của bà lại mang theo vài phần cảm xúc khác thường:
"Mẹ vừa nhận được tin tức."
Ôn Du nhìn hai tỷ đệ Lâm Trí Bạch: "Đại thọ bảy mươi của ông nội các ngươi sắp tới, trang viên phía Tây truyền đến tin tức, đến lúc đó một nhà chúng ta cũng phải đi một chuyến.
”
"Chậc."
Nụ cười của Lâm Hi biến mất, "Thật sự là hiếm khi mời nhà chúng ta.
”
Lâm Tri Bạch không nói gì, chỉ là khi nghe được bốn chữ "Trang viên phía Tây", ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Lâm gia là điển hình của một công ty gia đình.
Có thể nói Lâm gia chính là một nhà tài phiệt lớn.
Công ty gia đình này do ông cố của Lâm Tri Bạch sáng lập, lấy một cái tên vừa diễm lệ vừa dung tục gọi là "Tập đoàn Thần Thoại", từ rất sớm đã bắt đầu làm phim truyền hình.
Sau khi ông cố qua đời, ông nội là Lâm Chiêu Mục đã kế thừa gia nghiệp.
Lâm Chiêu Mục chính là “lão già kia” hay còn gọi là ông nội của Lâm Tri Bạch, vị này trong giới có thể nói là kỳ tài thương nghiệp.
Hai mươi tám tuổi tiếp nhận tập đoàn Thần Thoại, nhậm chức một tháng sau liền thu mua một đài truyền hình kinh doanh xuống dốc, rất nhanh liền làm cho đài truyền hình biến hóa từ lỗ thành lời, sau đó từ kinh doanh truyền hình lại xoay qua các hạng mục cơ bản bản khác trong miếng bánh này, liên tục đem xúc tu thần thoại đưa đến các lĩnh vực khác nhau.
Âm nhạc, phim ảnh và giải trí.
Xuất bản các ẩn phẩm truyền thông.
Vận hành đài truyền hình Thần Thoại
Thậm chí còn có làm chương trình chiêu mộ thực tập sinh âm nhạc (nhạc viên).
Tập đoàn Thần Thoại dưới sự điều hành quản lý của Lâm Chiêu Mục nghiễm nhiên đã trở thành một đế quốc giải trí khổng lồ.
Nếu như đem so sánh với địa cầu, tập đoàn Thần Thoại gần như có thể đối đầu với Disney, đương nhiên quy mô tổng thể không lớn như thời kỳ đỉnh cao của Disney, chuỗi công nghiệp của tập đoàn cũng không đạt đến trình độ hoàn chỉnh của Disney thời kỳ đỉnh cao, nhưng nhân viên cũng phải có đến mấy chục ngàn người.
Lâm Chiêu Mục có bốn con trai và một con gái..
Cha Lâm Đông là con trai thứ tư của ông nội.
Theo lý thuyết hiện giờ ông nội tuổi tác đã cao, sức lực không thể so với người trẻ tuổi.
Cha Lâm Trí Bạch là đời thứ hai của Lâm gia, hiện tại hẳn là phải ngoan ngoãn tiếp nhận một bộ phận sản nghiệp của tập đoàn Thần Thoại tham gia quản lý thực tế mới đúng, cũng giống như mấy vị chú thúc của Lâm Tri Bạch vậy..
Nhưng mà.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, cha của Lâm Trí Bạch có mâu thuẫn rất lớn đối với ông nội của hắn.
Bây giờ Lâm Đông mặc dù cũng tại tập đoàn Thần Thoại công tác, nhưng chỉ là dưới danh gia tộc làm ra một công ty con, làm về phim truyền hình, kiêm luôn biến tập chỉ đạo đạo diễn, không có tham dự trong gia tộc bất kỳ sản nghiệp nào quản lý thực tế.
"Dù sao cũng là ông nội mừng đại thọ bảy mươi tuổi mà."
Lão mẹ nhìn thoáng qua Lâm Hi, "Huống hồ hắn mặt ngoài nghiêm khắc, trên thực tế đối các ngươi tiểu bối còn có tình cảm trong đó mà."
Lâm Hi cười lạnh nói: "Không nói đến Lâm gia đời thứ ba, ánh sáng chiếu tới trước mắt nhìn ra được lão già kia, bản thân liền có bốn con trai một đứa con gái, như vậy nhiều hậu đại tập hợp lại cùng nhau có thể chứa một xe tải, bình quân đến mỗi người tính một ngón tay, lại có thể chia được bao nhiêu tình cảm đây, huống chi thứ tình cảm của một người không thể nào tính bằng con số được, bởi vì chuyện kia mọi người đều biết nguyên nhân, lão già kia không thích nhất chính là nhà chúng ta, chớ nói chi chính ta còn không phải hắn cháu gái ruột..."