Phó giám đốc Trần gật đầu, "Lâm Hi ngươi lúc mới vào công ty đã đi theo ta, thật vất vả mới ngồi được đến vị trí này, nếu như bộ phận bị giải tán thì ngươi sẽ phải làm cấp phó cho một trong mười trưởng bộ phận đứng đầu kia.
Tuy rằng chỉ là từ chính xuống phó, nhưng ngươi hẳn là biết quyền lợi và tài nguyên chênh lệch giữa hai chữ chính phó này rốt cuộc lớn đến mức nào, ta bởi vì là phó giám đốc bộ phận âm nhạc, cho nên mới bị hạn chế đủ thứ.”
"Ta biết."
Lâm Hi cười nói: "Trên danh nghĩa ngài là phó giám đốc bộ phận âm nhạc lớn của chúng ta, nhưng trong lòng ta vẫn luôn coi ngài là một cô giáo.”
Thần Thoại khắp nơi đều là phe phái.
Trong bộ phận âm nhạc, Lâm Hi được coi là người của phe Phó giám đốc Trần.
Nếu bộ phận của Lâm Hi bị giải tán, Phó giám đốc Trần cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Ngược lại, nếu như Lâm Hi ổn định vượt qua được cơn sóng này, vị trí và tiếng nói của Phó giám đốc Trần trong công ty cũng sẽ tăng lên, từ đó mang lại cho cô ta nhiều tiện ích hơn trong công việc.
Cuộc nói chuyện kết thúc.
Lâm Hi trở lại với bộ phận âm nhạc của mình, lòng nàng có chút tâm sự nặng nề, trong đầu đều là thành tích thành tích thành tích....
Bản thân mình nhận được tin tức, tin rằng mười chín bộ phận âm nhạc khác hẳn là cũng đã nhận được tin tức.
Mấy tháng tiếp theo, sự cạnh tranh giữa hai mươi bộ phận âm nhạc của Thần Thoại Entertainment sẽ vô cùng khốc liệt.
Riêng phần mình có nên hay không đem toàn bộ nhóm sáng tác cùng nhạc sĩ đưa vào phòng tối, viết không ra bài hát hay thì không cho ăn cơm uống nước hay không?
Lúc này trợ lý đi theo phía sau Lâm Hi.
Lâm Hi dường như nghĩ đến điều gì đó, hỏi một câu: "Bài hát của Lâm Trí Bạch đã hoàn thành chưa? ”
Trước khi bài hát của Thần Thoại Entertainment được phát hành, sẽ có một vòng kiểm duyệt nội bộ cố định, chủ yếu dùng để xác nhận bài hát này có khả năng đạo nhạc từ người khác hay không.
Có một số bài hát thỉnh thoảng bị trùng giai điệu thì sẽ không có việc gì, cả thế giới sáng tác nhiều như vậy, sẽ luôn có ý tưởng tương tự nhau.
Nhưng nếu độ tương đồng giai điệu đạt tới một mức nhất định, thì bài hát đó sẽ bị nghi ngờ là đạo nhái nhạc, bài hát này cũng đừng hòng lấy danh nghĩa của tập đoàn Thần Thoại để phát hành, ông nội là một người cực kỳ yêu quý những người minh bạch, giống như bộ lông vũ của thiên nga, luôn sạch sẽ.
"Dạ rồi."
Trợ lý nhắm mắt theo sau như một cái đuôi “Xét duyệt đã được thông qua, bài hát thông qua mạng nội bộ của công ty và đã được gửi đến hộp thư được mã hóa của ngài.
”
"Ừm."
Lâm Hi liền bước vào văn phòng chuẩn bị nghe nhạc.
Với tư cách là trưởng bộ phận, mỗi một bài hát được phát hành từ bộ âm nhạc số mười ba, Lâm Hi đều sẽ nghe thật kỹ và dự đoán thị trường một cách đơn giản.
Đây là một trong những nội dung công việc của nàng ta.
Tuy rằng đệ đệ là đi cửa sau, do người phụ trách của mình sắp xếp không phải thông qua sự sàng lọc trong bộ phận, nhưng thủ tục cần thiết vẫn phải làm.
Huống hồ Lâm Hi cũng vô cùng tò mò:
Nàng cùng với đệ đệ trước mười bốn tuổi có học qua đàn piano cùng với đàn guitar, đến bước cuối này là chuyện gì xảy ra?
Nghĩ đến này, khóe miệng nàng bất giác mỉm cười.
Giữa lúc tình hình đang căng thẳng thế này, lại còn có thể nghe đệ đệ viết bài hát, trông vậy mà cũng không tệ chút nào.
Yêu cầu trợ lý đóng cửa lại.
Lâm Hi mở hộp thư nội bộ của công ty và nhìn thấy tên tác phẩm của đệ đệ nàng.
"Tiêu Sầu?"
Hai chữ này không thể tránh khỏi khiến Lâm Hi sinh ra một số tưởng tượng cùng suy nghĩ.
Tâm tình không hiểu sao lại trở nên phức tạp, Lâm Hi kết nối với dàn âm thanh, bộ âm nhạc này nhìn rất đắt tiền.
Khúc nhạc dạo đầu vang lên.
Tiếng nhạc vang lên, nhạc cụ dùng là phong cầm.
Nhạc buồn.
Bi thương.
Lại chậm rãi, trầm tĩnh.
Giống như làm cho trái tim của người ta, bất giác nổi lên một chút chua xót.
Trong giai điệu êm êm, tiếng đàn guitar từ từ xuất hiện, một giọng hát hơi trầm đυ.c vang lên.
Giai điệu này…
Ca từ này…
Lâm Hi nghe bài hát, tâm thần loảng xoảng một chút.
Mà khi bài hát chuyển sang đoạn điệp khúc, lời bài hát từng câu từng câu giống như một con dao hung hăng cứa vào lòng người.
Không cần ca sĩ biểu đạt gì cả, trong lòng Lâm Hi Tâm tựa như một hồ nước tĩnh lặng bỗng nổi lên gợn sóng, trước mắt phảng phất như nhìn thấy một thiếu niên đang say trên bàn rượu.
Đang tự tâm sự phiền muộn bằng những lời thì thào.
Kể ra những ưu thương mà thiếu niên đã chịu đựng.
Trước mắt Lâm Hi bỗng nhiên lóe lên đủ loại chuyện của đệ đệ trong vòng ba năm nay, rót đầy một bầu rượu, chưa uống xong nhưng người đã say trước.
Thời gian trôi qua.
Hốc mắt nàng đỏ lên.
Bài hát không biết khi nào đã kết thúc.
Sự im lặng của Lâm Hi lại một lần nữa kích phát nàng.
Chính nàng cũng không phân biệt được lời bài hát « Tiêu Sầu », có phải là tiếng lòng của em trai trong ba năm qua, hay là sáng tác em ấy chỉ mới viết sau khi khỏe lại.
Nhưng nàng không muốn hỏi cũng không dám hỏi, sợ lại đυ.ng phải vết sẹo trong lòng vừa mới khép lại kia, sợ sẽ moi ra nỗi đau trong lòng của Lâm Trí Bạch.