Chương 14
Một tay Phan Lộ Lộ mơn man vuốt ve cánh tay của anh, bám chặt vào cổ tay anh, áp sát vào tai anh, giọng nói nhẹ như không: - Em đi theo anh. Thế là Hải Châu nói với lái xe: - Đến khách sạn Shangri-La
1
Vì chuyện kê khai tài sản trước khi kết hôn, Tiểu Tình và Hải Châu cãi nhau một trận.
- Chắc chắn chuyện này anh và mẹ anh đã bàn bạc rồi, có chuyện gì có thể nói thẳng ra được không? Hà tất phải lừa cả nhà em đến ăn cơm, tiếp đãi nhiệt tình, cho ăn uống no nê. Khổ thân bố mẹ em lại còn cảm thấy rất vui, vòng vo tam quốc, cuối cùng nói với mẹ em muốn kê khai tài sản. Anh không tin em thì kết hôn với em làm gì?
- Tang Tiểu Tình, em nói phải suy nghĩ chứ, chuyện này từ đầu đến cuối anh không hề hay biết.
- Anh không biết mà lại phối hợp với mẹ anh ăn ý như thế, kéo em lên tầng chơi game làm gì?
- Em… em… em thật là biết liên tưởng, sao cục tình báo của Mỹ không mời em đi làm FBI?
- Trương Hải Châu, em thấy anh rất hợp làm cảnh sát ngầm, anh thật biết cách đóng giả.
- Được rồi, được rồi, đừng có nói những lời không liên quan nữa. Tiểu Tình, anh thấy phản ứng của em cũng quá kịch liệt đấy. Kê khai tài sản trước khi kết hôn thì sao? Giấy trắng mực đen rõ ràng, tránh những mâu thuẫn có thể xảy ra sau này, chẳng phải rất tốt sao? Người hiện đại cần có tinh thần ấy!
- Anh đừng có lên lớp em, nhà anh làm như thế là không tin tưởng em, không tôn trọng em! Phòng cái này phòng cái kia không mệt à? Đã thế thì đừng kết hôn nữa cho xong!
- Tiểu Tình, em hiểu đạo lí một chút được không? Tài sản của nhà anh đều là do bố mẹ anh vất cả làm ra, dĩ nhiên họ phải lo lắng. Hơn nữa chúng ta kết hôn đã tiêu hết bao nhiêu tiền của họ, chuyện nhỏ này có thểchiều theo họ một chút được không?
- Đây không phải là chuyện nhỏ, đây là vấn đề có tính nguyên tắc! Em chiều theo người nhà anh, ai chiều theo người nhà em? Vì một câu nói của mẹ anh, bố mẹem phải đến nhà các bác vay tiền, nếu nói về thành ý, về sự cống hiến thì người nhà các bác vay tiền, nếu nói về thành ý, về sự cống hiến thì người nhà anh không sánh được với bố mẹ em!
- Đó là… - Hải Châu vẫn chưa nói hết câu thì điện thoại đổ chuông. Anh nghe điện thoại, nói với Tiểu Tình – Buổi tối nói chuyện tiếp. – Rồi vội vàng lái xe đi. Tiểu Tình không biết trút giận đi đâu, ngây người đứng trước cửa sổ, nhìn Hải Châu vắt áo vest lên vai, nhẹnhàng xuyên qua vườn hoa xanh rì, sau đó chui vào xe, quay xe rất chuẩn rồi phóng đi.
TTT
Phòng cưới đã trang trí xong, phong cách châu u cổđiển, sang trọng nho nhã, trông rất đẹp mắt. Tiểu Tình đứng dưới chiếc đèn chùm lộng lẫy trong phòng khách, cảm giác căn nhà này không hợp với mình. Cô mơ hồ có linh cảm chẳng lành, cảm thấy căn nhà này khong có duyên với mình. Tiểu Tình đi men theo cầu thang bằng gỗ khắc hoa văn rất đẹp lên tầng, phòng ngủ chính ởtầng hai trải thảm rất mềm, chiếc giường Markar phủlớp ga trải giường màu đỏ sậm do mẹ chọn. Tiểu Tình uể oải nằm xuống giường, bất chợt nhớ lại câu nói của mẹ lúc trải ga giường cho mình:
- Chăn ga gối đệm nhất định phải mua loại tốt, đàn ông cũng giống chăn ga gối đệm, phải chọn loại bền, nếu không giặt mấy lần sẽ nhăn nhúm không còn hình thù. – Nghĩ đến đây, Tiểu Tình thấy sống mũi cay cay, nước mắt lăn xuống má, chảy vào miệng.
Cũng không biết vì sao lại ngủ thϊếp đi, mơ mơ màng màng ngủ đến hơn mười giờ mới tỉnh, chỉ thấy đầu đau dữ dội. Gọi điện cho Hải Châu, rất lâu mới nhấc máy, đầu dây bên kia rất ồn. Tiểu Tình hỏi:
- Anh ở đâu? – Hình như Hải Châu không nghe thấy giọng cô, ra sức “Alô” “Alô”, sau đó cúp máy.
Tiểu Tình nắm chặt điện thoại nằm trên giường, mơhồ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ngoài cửa sổ. Thời gian giống như một dòng sông nhỏ, chảy mãi chảy mãi, hướng mắt nhìn theo dòng sông, Tiểu Tình nhìn thấy Hải Châu mặc chiếc áo sơ mi trắng năm ấy, nhìn thấy Hải Châu đầu tóc rối bù, râu ria xồm xoàm khi không tìm được việc, nhìn thấy Hải Chây bây giờ đang dần dần thay đổi… Nhắm mắt, từng nét mặt của Hải Châu đều hiện lên rất rõ nét, ngây ngô, say đắm, phiền não, đắc chí…
Cứ thế, Tiểu Tình lại mơ hồ ngủ thϊếp đi, ban đêm thấy không thoải mái, tỉnh dậy mấy lần, người đầm đìa mồ hôi.
TTT
Hôm ấy không phải Hải Châu không nghe thấy câu hỏi “Anh ở đâu” của Tiểu Tình. Anh và một đám đàn ông đang hát karaoke ở hộp đêm, bên cạnh có rất nhiều gái đẹp. Mặc dù chỉ là tiếp khách, chỉ là đóng kịch nhưng quả thực không tiện nghe điện thoại của Tiểu Tình, đành phải mượn một chiêu trong phim, vờ làm ra vẻ tín hiệu không tốt, “Alô” vài tiếng rồi kiên quyết cúp máy.
Mười hai giờ đêm, Tống Huy lại gọi điện, nói đang chơi ở quán bar Cổ Bảo, thế là Hải Châu lại quay sang Cổ Bảo. Đang vừa uống rượi vừa cao hứng chơi oẳn tù tì thì đột nhiên có người đấm một cái vào vai Hải Châu. Anh ngoảnh đầu lại, đang định nổi nóng thì thấy người đàn ông đứng sau lưng là Phan Lộ Lộ mặc chiếc áo ba lỗ màu vàng, chỗ xương quai xanh dán một vòng hạt sáng lấp lánh.
- Trùng hợp vậy? Tiểu Tình không đến sao? – Phan Lộ Lộ tươi cười ngồi xuống bên cạnh Hải Châu.
- Đàn ông ra ngoài chơi… dẫn vợ đi làm gì? – Hải Châu đã uống say – Nào, chúng ta oẳn tù tì.
Quán ba rất ồn ào, Phan Lộ Lộ muốn nói gì cũng phải áp sát vào tai Hải Châu. Hơi rượi ngọt ngào phảvào tai khiến Hải Châu cảm thấy mình có chút mê say.
Đến lúc tàn cuộc, vì uống rượi không thể lái xe nên Hải Châu và Phan Lộ Lộ cùng chui vào một chiếc taxi. Phan Lộ Lộ mượn men rượi, ngả vào người Hải Châu. Móng tay vô tình hay cố ý lướt vào chân người đàn ông này qua lớp quần bò. Cơ thể trẻ khỏe của Hải Châu dường như rực lửa.
Lái xe hỏi:
- Đi đâu?
Hải Châu ậm ừ mãi mà không nói ra được. Một tay Phan Lộ Lộ mơn man vuốt ve cánh tay của anh, bám chặt vào cổ anh, áp sát vào tai anh, giọng nói nhẹ nhưkhông:
- Em đi theo anh.
Thế là Hải Châu nói với lái xe:
- Đến khách sạn Shangri-La.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, Hải Châu thấy đầu đau nhức, cố gắng lắm mới nhớ ra mình đang ở đâu, đêm qua ngủ cùng ai. Phan Lộ Lộ vẫn nằm bên cạnh, ngủ rất say. Hải Châu chống người ngồi dậy, châm một điếu thuốc.
Chẳng mấy chốc Phan Lộ Lộ cũng tỉnh dậy, thấy Hải Châu đang hút thuốc, nũng nịu nói:
- Đáng ghét, mùi khó chịu quá! – Nói rồi vòng tay ôm Hải Châu. Hải Châu tránh đi theo bản năng. Hành động này làm tổn thương trái tim của Phan Lộ Lộ, cô ta nói giọng trách móc:
- Đàn ông không phải người tốt.
Hải Châu thấy đầu óc rối tinh cả lên, anh không biết mình bị làm sao mà lại ngủ cùng đồng nghiệp của bạn gái.
- Khụ… - Anh lấy giọng nói – Hôm qua tôi uống quá chén.
Phan Lộ Lộ không nói gì, chỉ nhắm mắt.
- Cô biết tôi và Tiểu Tình sắp kết hôn rồi… - Hải Châu nói tiếp.
Lông mi của Phan Lộ Lộ khẽ rung rung, hai hàng nước mắt chảy xuống từ đôi mắt nhắm nghiền.
Hải Châu đưa tay lau nước mắt, Phan Lộ Lộ ôm chầm lấy anh, nức nở nói:
- Em không bắt anh phải chịu trách nhiệm! Anh sợgì? Ngay từ lúc đầu em đã thích anh, không hề có bất kì mục đích nào, em yêu anh thật lòng.
2
Bước ra từ khách sạn, Hải Châu đến bãi đỗ xe lấy xe rồi đưa Phan Lộ Lộ đi làm. Nhìn bóng hình mảnh mai của Phan Lộ Lộ biến mất trong toà nhà quen thuộc, Hải Châu cảm thấy sự việc bắt đầu trở nên tồi tệ. Khoảng mười phút sau, Hải Châu gọi điện cho Tiểu Tình với tâm trạng phức tạp:
- Em đang làm gì đấy?
- Không làm gì cả! Trương Hải Châu, thái độ của tôi rất rõ ràng, tôi sẽ không cùng anh đi làm kê khai tài sản trước khi kết hôn! – Tiểu Tình nói rồi cúp máy. Cô vẫn đang đắm chìm trong buổi tranh chấp ngày hôm qua, không ngờ sự việc đã phát sinh thay đổi về chất.
Mặc dù thái độ của Tiểu Tình không tốt nhưng Hải Châu vẫn thấy nhẹ nhõm: Phan Lộ Lộ không nói gì với Tiểu Tình, đồng thời anh tăng tốc, phóng đến công ty.
Tiểu Tình vừa cúp máy thì mẹ lại gọi điện, không ngừng căn dặn con gái:
- Nhất định không được đi làm kê khai tài sản trước khi kết hôn gì đó, nếu quả thực không được thì nói với bố mẹ, không kết hôn nữa. Con gái con thử nghĩ xem, nhà mới họ cũng trang trí rồi, khách sạn cũng đặt rồi, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết cả, con cứ làm thế, đểxem họ làm thế nào!
Tiểu Tình đã chán ngấy, cô ra sức nói:
- Con biết rồi. Mà mẹ có thôi đi không? Con còn phải làm việc.
Lúc Tiểu Tình nghe điện thoại, Phan Lộ Lộ chăm chú lắng nghe, đợi Tiểu Tình cúp máy, cô ta tươi cười hỏi:
- Lại là mẹ chị à?
- Đầu tiên là Hải Châu, lúc nãy là mẹ. Trời ơi, chán chết đi được. – Tiểu Tình trách móc.
- Haha. – Phan Lộ Lộ cười một tiếng rất khó hiểu rồi về chỗ.
Lúc ấy, Triệu Vân vội vàng đến tìm Tiểu Tình:
- Tạm gác tất cả mọi chuyện lại, mau đến công ty Kim Thành một chuyến, họ vẫn còn nợ chúng ta năm vạn. Vốn dĩ đã nói hoạt động kết thúc sẽ trả, kết quả là kéo dài đến tận bây giờ vẫn không thấy tiền đâu.
Tiểu Tình!
- Tôi sắp xếp xong đống giấy tờ này rồi đi.
Triệu Vân lập tức trở mặt:
- Tang Tiểu Tình, bây giờ tôi không chỉ đạo được cô hả? Sự việc có nặng có nhẹ, nhiệm vụ cấp bách bây giờlà đòi khoản tiền ấy về đây!
Trên thực tế, ngay lúc sáng, Triệu Vân đã căn dặn Tiểu Tình:
- Tạm gác tất cả mọi chuyện lại, lập tức sắp xếp giấy tờ cho tôi, trước buổi trưa phải mang đến cho tôi.
Việc nào cũng quan trọng, việc nào cũng cấp bách, giống như dao treo trên đàu không thể không làm. Nhưng nhân viên chỉ có hai tay, hai chân, phương pháp làm việc có khoa học đến đâu cũng không đấu lại được với lãnh đạo không tuân theo lẽ thường. Tiểu Tình đành phải nhét tập giấy tờ mới sắp xếp được một nửa vào ngăn kéo, xách túi đến công ty Kim Thành.
Bất kì tuyến đường nào trong thành phố cũng đông đúc, ùn tắc. Tiểu Tình đi được một đoạn lại dừng, khó khăn lắm mới nhìn thấy tòa nhà của công ty Kim Thành. Điện thoại lại đổ chuông, nhìn thấy số điện thoại của Triệu Vân, Tiểu Tình đành phải vội vàng nhấc máy.
- Tang Tiểu Tình, giấy tờ tôi bảo cô sắp xếp đâu?
- Vẫn chưa làm xong, chẳng phải trưởng phòng bảo tôi “tạm gác tất cả mọi việc lại” để đến Kim Thành sao? – Cho dù Tiểu Tình có hiền lành đến đâu thì cũng không thể kìm được muốn nổi nóng.
- Cái gì! Chưa làm xong đã chạy ra ngoài? Cô làm cái trò gì đấy hả? – Đầu dây bên kia nổi nóng – Tổng biên tập đã dặn đi dặn lại đến trưa là phải có.
- Thế thì tôi cũng chả có cách nào, tôi vừa mới đến Kim Thành.
- Quay lại, lập tức quay lại cho tôi! – Đầu dây bên kia gần như hét lên, sau đó cúp máy.
- Chết đi! – Tiểu Tình tuýt còi, bất chấp tất cả bắt đầu điên cuồng quay đầu, phía sau tuýt còi inh ỏi.
TTT
Vì chuyện kê khai tài sản trước khi kết hôn, Hải Châu và Tiểu Tình chiến tranh lạnh với nhau. Phan Lộ Lộmỉm cười chen chân vào, Hải Châu nhân cơ hội đi quá giới hạn. Hai người phụ nữ, một người tươi cười chào đón, một người mặt nặng mày nhẹ, một người dịu dàng đáng yêu, một người suốt ngày cãi vã, một người tươi cười chào đón, một người mặt nặng mày nhẹ, một người dịu dàng đáng yêu, một người suốt ngày cãi vã. Lúc ấy, tin rằng cán cân tình cảm của phần lớn đàn ông đều chênh lệch. Hải Châu cũng vậy. Đi làm về là anh lại dính lấy Phan Lộ Lộ, mang trong lòng niềm day dứt với một người phụ nữ, làʍ t̠ìиɦ với một người phụ nữkhác, cố gắng duy trì một sự cân bằng nào đó.
Tiểu Tình vẫn không hề hay biết, bướng bỉnh nghĩ: Lạnh đi, chiến đi, xem ai cúi đầu trước!
Không biết mẹ Hải Châu nghe ngóng được từ vị luật sư nào, nhà, xe ô tô, đồ điện trong nhà… Chỉ cần mua trước khi kết hôn thì sẽ thuộc về tài sản cá nhân, vẫn thuộc sở hữu cá nhân. Điều đó có nghĩa là, cho dù không làm kê khai tài sản nhưng những tài sản này vẫn thuộc về nhà họ Trương, không liên quan đến Tiểu Tình. Mẹ Hải Châu thở phào, đồng thời cảm thấy hối hận. Nếu hỏi luật sư sớm hơn thì đã xong rồi, như thếcũng không bị mang tiếng ác.
Mọi chướng ngại vật đều đã được loại bỏ nhưng hai nhân vật chính trong buổi hôn lễ, một người đêm đêm say sưa ca hát không chịu về nhà, một người không có động tĩnh gì như biến mất khỏi trần gian. Bố mẹ Hải Châu bắt đầu lo lắng, đặc biệt là Trương Kiếm Long vì đã nghe được thông tin từ chỗ Diệp Thuần, biết rằng Tiểu Tình và Hải Châu đang chiến tranh lạnh.
Mẹ Hải Châu đích thân gọi điện cho Tiểu Tình:
- Tình Nhi, sao dạo này không đến nhà ăn cơm? Buổi tối nhất định phải đến đấy.
Sau đó gọi điện cho con trai, nói như ra lệnh:
- Hôm nay cho dù trời có sập xuống thì con cũng phải về nhà ăn cơm.
Dưới sự sắp xếp của mẹ Hải Châu, cuối cũng Hải Châu và Tiểu Tình cũng bắt tay giảng hòa. Khi Tiểu Tình mỉm cười với Hải Châu, Hải Châu thấy lòng nhói một tiếng, anh cảm thấy sự việc đến nước này đã trởnên rất khó giải quyết.
Ăn cơm xong, Hải Châu đưa Tiểu Tình về nhà. Tiểu Tình khẽ nói:
- Chúng mình đến nhà mới đi! – Đây là một gợi ý, cô hi vọng có thể ở cùng Hải Châu trong buổi tối đẹp đẽnày.
Hải Châu thản nhiên nói:
- Được.
Đi đến nửa đường, đột nhiên Hải Châu nói:
- Trời ơi, anh quên chìa khoá ở nhà rồi, em có mang không? – Anh biết chùm chìa khoá vừa to vừa nặng, trừphi nói trước, nếu không Tiểu Tình không bao giờmang theo bên mình.
Quả nhiên, Tiểu Tình thất vọng nói:
- Em cũng không mang. – Vốn dĩ cô định hỏi: “Anh về lấy hay em về lấy?”
Nhưng không đợi cô lên tiếng, Hải Châu đã quay đầu xe:
- Hay là anh đưa em về nhé, ngoan, ngủ sớm đi!
3
Sau khi đưa Tiểu Tình về nhà, Hải Châu lấy điện thoại đã chuyển sang chế độ rung, tổng cộng hai mươi mốt cuộc gọi nhỡ, còn có mười mấy tin nhắn: “Mau gọi lại cho em!”
Anh gọi lại, đầu dây bên kia khóc nức nở:
- Hải Châu, anh không sao chứ? Em sắp lo đến phát điên rồi!
Hải Châu mềm lòng, lao như bay đến tìm Phan LộLộ.
Cô ta đang ngồi trước cửa Thái Bình Dương, khóc như một con mèo con, nhìn thấy Hải Châu, lập tức ùa vào lòng anh:
- Ghét anh, vì sao không nghe điện thoại của em?
Hải Châu sợ người khác nhìn thấy, vội vàng kéo cô lên xe. Anh không phát hiện ra chiếc xe cách đó không xa, người đàn ông trong xe đang lạnh lùng nhìn cảnh tượng này. Người đàn ông đó chính là Thành Cương.
Hải Châu đưa Phan Lộ Lộ đến khách sạn, sau khi vui vẻ xong, Phan Lộ Lộ ôm chặt Hải Châu, nũng nịu nói:
- Hứa với em, vĩnh viễn đừng rời xa em.
Hải Châu đang buồn ngủ, mơ hồ đáp một tiếng. Phan Lộ Lộ lắc lắc cánh tay của Hải Châu, hỏi dò:
- Chúng mình kết hôn, được không?
Hải Châu giật mình, căng thẳng nói:
- Anh sắp kết hôn với Tiểu Tình rồi, em cũng biết điều đó!
- Xem kìa, làm anh sợ rồi. – Phan Lộ Lộ hỏi dò thất bại, bực tức quay người đi. Hải Châu cũng không ngủđược, hai người quay lưng vào nhau, mỗi người một tâm sự.
Ngày tổ chức hôn lễ sắp đến gần, Hải Châu giống như đang chơi xiếc đi dây với hai người phụ nữ. Điện thoại lúc nào cũng để chế độ rung sẽ làm lỡ việc, thế là Hải Châu tỏ ra thông minh khi lưu số của Phan Lộ Lộ là “Trưởng phòng Phan”. “Trưởng phòng Phan” gọi tám cuộc điện thoại một ngày, đôi khi còn gọi cho Hải Châu ngay trước mặt Tiểu Tình:
- Chồng à, anh đang làm gì? Em và đồng nghiệp đang ăn cơm! Đồng nghiệp của em là Tang Tiểu Tình, hôm nào giới thiệu cho anh làm quen.
Hải Châu ở đầu dây bên kia rất ngượng ngùng, cốgắng hạ thấp giọng:
- Em… em…, để xem anh xử lí em thế nào bây giờ?
Tiểu Tình vẫn bận rộn với việc đòi nợ công ty Kim Thành, gọi mấy cuộc điện thoại, Thành Cương đều không nghe, chẳng còn cách nào, Tiểu Tình đành phải đến Kim Thành tìm Thành Cương. Thành Cương không có ở đó, nhân viên lễ tân nói một lát nữa anh ta sẽ quay lại, thế nên Tiểu Tình ngồi trong văn phòng chờ anh ta. Chờ khoảng hai mươi phút, Thành Cương hầm hầm quay lại, nhìn thấy Tiểu Tình, anh ta sững sờhỏi:
- Các cô đừng trách tôi không trả tiền, Oscar cái gì, vớvẩn, cái cúp đểu ấy tôi bỏ ra một trăm tệ là mua được! – Tiểu Tình đỏ mặt, chiếc cúp ấy là cô phụ trách mua, chỉcó tám mươi tệ.
Thành Cương thấp giọng nói:
- Tiểu Tình, anh và em thân nhau như vậy, anh cũng không quỵt của em, tiền quảng cáo sớm muộn sẽ trảcho em, dù sao thì cũng đã kí hợp đồng rồi. Em đừng sốt ruột, bọn anh quay vòng cũng cần có quá trình.
Quen nhau lâu như vậy, hiếm khi thấy Thành Cương nói những lời thật lòng như thế, Tiểu Tình có chút xúc động:
- Cảm ơn anh, giám đốc Thành.
Cả hai im lặng một lúc, đột nhiên Thành Cương nói:
- Có phải bạn trai em họ Trương, là con trai của Trương Kiếm Long công ty điện lực không?
Tiểu Tình gật đầu, thầm nghĩ, đúng là có tiền có quyền đã khác, mình không nói cho ai biết thân phận của bố chồng tương lai, vậy mà ai cũng biết.
- Haizzz… - Thành Cương thở dài một cách rất mơhồ, lẩm nhẩm nói gì đó.
Tiểu Tình không nghe rõ, đang định hỏi anh ta nói gì thì Thành Cương đã “đuổi khách”:
- Anh còn có việc, không nói chuyện với em nữa.
Bước ra khỏi toà nhà của công ty bất động sản Kim Thành, Tiểu Tình bỗng thấy lo lắng trong lòng, gọi điện thoại cho bố mẹ và chồng tương lai, chắc chắn mọi người đều bình an vô sự, lúc ấy mới thấy mình quá nhạy cảm, lái xe về tòa soạn.
TTT
Nhân viên của công ty chuyển phát nhanh đang chờtrong văn phòng, Tiểu Tình đặt một bộ váy dạ hội màu xanh trên mạng. Trước mặt các đồng nghiệp, Tiểu Tình mở bộ váy dạ hội ra kiểm tra, sau khi chắc chắn không có lỗi nào mới kí nhận. Phù dâu Diệp Thuần cười có chút gượng gạo nhưng vẫn cười. Những đồng nghiệp khác thi nhau hò hét:
- Wa, Diệp Thuần, cậu làm phù dâu cũng hời phết đấy!
Phan Lộ Lộ cũng đứng cạnh nhìn, sắc mặt rất khó coi. Tiểu Tình cũng không chú ý, kéo Phan Lộ Lộ cùng Diệp Thuần đi thử váy. Ba cô gái tìm một phòng trống, Diệp Thuần cởϊ áσ sơ mi và quần bò, để lộ vết chàm màu xanh ở lưng.
- Ô, trên người Hải Châu cũng có vết chàm. – Lúc mở khóa váy cho Diệp Thuần, Tiểu Tình buột miệng nói.
Phan Lộ Lộ đỡ lời, khuôn mặt không chút biểu cảm:
- Đúng vậy, trên chân trái.
Lúc ấy Tiểu Tình vẫn còn cười, cẩn thận đỡ đuôi váy, định đưa cho Diệp Thuần. Một giây sau cô mới có phản ứng: “Vết chàm của Hải Châu ở đùi trái, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì sẽ không thể biết được.”
Tang Tiểu Tình sững người, hai tay vẫn còn nắm đuôi váy, dường như trong đầu có thứ gì đó đang kêu lên, chỉ thấy ong ong, quay đầu lại, mơ hồ nhìn Phan Lộ Lộ, giọng nói rất yếu ớt:
- Cô nói gì?
Phan Lộ Lộ tỏ ra bất cần, nói một câu:
- Chị tự đi mà hỏi Hải Châu! – Sau đó kéo cửa, đi thẳng ra ngoài không them ngoảnh đầu lại.
Tiểu Tình tức giận đi tìm Hải Châu, vừa nhìn thấy anh, câu đầu tiên cô hỏi là:
- Rốt cuộc anh có quan hệ gì với Phan Lộ Lộ?
- Em nói linh tinh gì vậy? – Hải Châu gầm lên nhưng suy cho cùng thì vẫn có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiểu Tình.
- Phan Lộ Lộ đã lật bài ngửa với tôi rồi, anh đừng có úp úp mở mở nữa. Trương Hải Châu, anh… - Tiểu Tình nói rồi nghẹn ngào không nói nên lời.
Phía dưới tòa nhà, những chàng trai cô gái trong bộđồng phục của công ty ra ra vào vào. Ai cũng nghiêm mặt, tâm sự chất chứa, ngày nào cũng bình thường giống như tờ giấy in. Tiểu Tình đứng đó, cúi đầu bật khóc, giống như một mực trên tờ giấy in, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, tỏ ra hết sức tò mò.
- Đi, chúng ta về nhà nói chuyện! – Hải Châu kéo tay Tiểu Tình.
Đường rất đông, Hải Châu lái xe, sau lưng vang lên giọng nói run rẩy của Tiểu Tình:
- Hai người… bắt đầu từ lúc nào?
Hải Châu ngước mắt nhìn qua kính chiếu hậu, Tiểu Tình thu mình ngồi ở ghế sau, răng bặm chặt vào môi đến bật máu.
- Có một lần gặp nhau ở quán bar, cả hai đều uống say.
- Thì ra uống say rồi có thể tùy tiện quan hệ! – Tiểu Tình lạnh lùng nói – Ngày nào?
- Ngày chúng ta cãi nhau. – Hải Châu ấp úng nói.
Tiểu Tình cười khẩy, không nói gì, gục đầu vào cánh tay, bờ vai run run, hình như đang khóc nhưng lại cốkìm nén để không bật thành tiếng.
- Tiểu Tình, em đừng như thế, tất cả đều là do anh, em muốn khóc thì khóc đi. – Hải Châu lo lắng nói.
Nhưng Tiểu Tình không khóc nữa, cô lấy điện thoại, bắt đầu gọi điện cho bố mẹ mình và bố mẹ Hải Châu, nghẹn ngào nói:
- Con không kết hôn nữa! – Hải Châu vô cùng lo lắng nhưung không tiện ngăn cản, lông mày nhíu lại.
4
Thực ra một tiếng trước Trương Kiếm Long đã nhận được điện thoại cảnh báo của Diệp Thuần:
- Không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi! Hải Châu và một cô gái trong tòa soạn của bọn em có quan hệ với nhau, kết quả bị Tiểu Tình phát hiện. Bây giờ Tiểu Tinh đang chạy đi tìm Hải Châu rồi, không biết có tự sát không?
Cuối cùng cô thở dài:
- Haizzz, thật không hiểu, toà soạn của bọn em đếm đi đếm lại cũng chỉ có vài cô, sao lại cứ dây dưa nhà họTrương thế nhỉ?
Lúc ấy Trương Kiếm Long đang chuẩn bị họp. Diệp Thuần thốt lên rồi lại thở dài trong điện thoại, ông không biết bắt cá hai tay thì có thể gây ra chuyện kinh thiên động địa gì, suy nghĩ một lúc rồi quyết định vềnhà.
Mẹ Tiểu Tình đang gói bánh sủi cảo, nhận được điện thoại của Tiểu Tình, tạp dề cũng không kịp cởi mà chạy ngay đến nhà Hải Châu, giữa đường bị vấp, phải đi tập tễnh nên là người đến cuối cùng. Tiểu Tình nhìn thấy mẹ, cuối cùng không kìm được bật khóc. Mẹ Tiểu Tình thấy con gái khóc thảm thiết, cũng không hỏi rõ trắng đen mà chạy lại ôm Tiểu Tình, khóc theo con gái.
Hải Châu ủ rũ ngồi cạnh, khó khăn lắm mới chờđược Tiểu Tình bình tĩnh lại, sụt sịt kể lại mọi chuyện. Phản ứng của hai nhà trái ngược nhau rõ rệt, nhà Hải Châu không đồng tình, bố mẹ Tiểu Tình vô cùng tức giận. Trương Kiếm Long giận dữ nhìn đồng hồ, thầm nghĩ bây giờ quay lại công ty có lẽ buổi họp chưa kết thúc, thế nên nói một câu “tuỳ tiện” rồi bỏ đi. Mẹ Hải Châu tỏ ra thảng thốt:
- Tiểu Tình à, Hải Châu không đúng, chúng ta sẽ dạy dỗ nó, con không đến mức phải chuyện bé xé ra to chứ?
Thấy mẹ Hải Châu tỏ ra không bận tâm như thế, mẹTiểu Tình không vui chút nào:
- Bà thông gia, bà bênh con trai chúng tôi không có ý kiến, nhưng đây không phải chuyện nhỏ, là tác phong sinh hoạt đồϊ ҍạϊ , là sa đoạ! Con gái chúng tôi là người hiểu biết, không đến công ty Hải Châu tìm lãnh đạo kểtội, chỉ nói ra nỗi ấm ức với người thân, đúng không? Đi đâu mới tìm được một đứa con gái tốt như thế!
Bố Tiểu Tình gật đầu lia lịa, tỏ ý mình ủng hộ mẹTiểu Tình. Bố mẹ Tiểu Tình ép Hải Châu thừa nhận lỗi lầm. Hải Châu hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- Con không sai, đây là sự thể hiện tình cảm của con, con có gì sai nào? Lẽ nào cứ bắt con phải nói dối, giả tạo thừa nhận lỗi lầm mới là đúng sao? Chuyện tình cảm chưa bao giờ có đúng hay sai!
Bố Tiểu Tình tức giận, đập bàn quát lớn:
- Mày nói những lời khốn nạn gì vậy!
Mẹ Hải Châu cũng không kìm được, đứng dậy nói:
- Có chuyện gì thì bình tĩnh nói, đúng không? Việc gì phải nổi nóng như thế? Bà thì suốt ngày chỉ có ở nhà chơi mạt chược, chẳng làm việc gì. Bố Hải Châu bận rộn như vậy, ông ấy chỉ cần phân tâm, ngộ nhỡ đưa ra quyết định sai lầm nào thì tổn thất sẽ rất lớn, tổ chức cũng sẽ truy cứư trách nhiệm của ông ấy.
- Tôi ở nhà thì sao? Ở nhà thì con trai bà có thể ức hϊếp con gái tôi sao? – Mẹ Tiểu Tình giống như quảbom bị châm ngòi nổ.
- Ức hϊếp? Ức hϊếp thế nào? Con trai tôi đánh nó hay chửi nó? Vợ chồng cãi nhau, một bàn tay vỗ không ra tiếng, chắc chắn là con gái bà cũng có chỗ không đúng.
- Có nghĩa bọn nó cãi nhau, con trai bà có thể ra ngoài tìm gái?
- Bà đừng có thay đổi khái niệm được không? Nói chuyện với hai người tôi thấy mệt chết đi được, đúng là đàn gảy tai trâu!
Thấy hai bà mẹ cãi nhau, Tiểu Tình cũng không khóc nữa, lén nhìn Hải Châu, sắc mặt anh nhợt nhạt, lông mày nhíu lại, vẻ mặt rất tuyệt vọng. Trong lòng Tiểu Tình cảm thấy hối hận, lẽ ra không nên nói cho bốmẹ biết. Lúc ấy mẹ Tiểu Tình kéo Tiểu Tình dậy:
- Thế này còn cưới xin gì nữa? Không cưới nữa! Đi, theo mẹ về nhà! – Nói rồi bà người bỏ về.
TTT
Sự việc tiến triển không theo dự tính của Tiểu Tình. Vốn dĩ cô muốn nói với phụ huynh hai bên, để mọi người biết lỗi lầm của anh, nỗi ấm ức của cô, cần đánh thì đánh, cần xoa thì xoa, sau đó nên làm thế nào thì làm như thế. Việc Hải Châu không chung thủy khiến cô vô cùng đau lòng nhưng trong thâm tâm thì chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay.
Thấy Tiểu Tình mặt mày ủ rũ, mẹ Tiểu Tình an ủi con gái:
- Nhà chúng ta không làm cho ra trò thì họ sẽ tưởng chúng ta dễ ức hϊếp! Con yên tâm, chắc chắn Hải Châu sẽ đến tìm con. Sắp kết hôn rồi, nhà họ bỏ nhiều tiền như vậy, bố Hải Châu chẳng phải là lãnh đạo sao, đâu phải mở ngân hàng. Ông ta cũng làm công ăn lương, lần này vì con trai, có lẽ họ cũng sạch túi rồi, vì thế bây giờngười rơi vào thế bị động là họ!
Ở nhà Hải Châu, mẹ Hải Châu khuyên bảo con trai:
- Đừng có mà ủ rũ giống như thua trận như thế. Con là đàn ông, dám làm thì dám chịu! Con bé Tiểu Tình, mẹ thấy cũng chả phải hạng vừa, không cần thì thôi! Con yên tâm, nhất định nó sẽ đến tìm con, đâu phải là tiểu thư đài các, đi đâu tìm được nhà có điều kiện tốt như nhà chúng ta? Nhà chúng ta điều kiện tốt như vậy, cái gì cũng có, cùng lắm là chúng ta đổi cô dâu, cho nhà họ tức chết!
Trương Kiếm Long đi tiếp khách về, gọi con trai vào thư phòng tâm sự:
- Con trai, đàn ông tìm thú vui bên ngoài cũng là điều khó tránh khỏi, nhưng con hơi quá quắt rồi, sao con lại tìm đồng nghiệp của Tiểu Tình? Bây giờ sự việc ầm ĩ như thế này, mọi người đều thấy khó xử!
Hải Châu cãi lại:
- Bố, người đàn ông nào không có lúc bồng bột? Làm chuyện gì cũng lo trước tính sau, suy nghĩ đến nguyên nhân hậu quả thì còn gọi gì là đàn ông?
Con trai đánh trúng điểm yếu của bố, Trương Kiếm Long như bị kim châm, sắc mặt u ám đến đáng sợ. Sựim lặng đột ngột của bố khiến Hải Châu có chút bất an:
- Bố…
Trương Kiếm Long xua tay:
- Con ra ngoài đi, con lớn rồi, hãy tự giải quyết chuyện của mình.
Trương Kiếm Long châm một điếu thuốc, hút lấy hút để, cảm giác bất an trào dâng trong lòng. Ông bắt đầu nghĩ, Triệu Vân và Diệp Thuần ngày nào cũng làm việc cùng nhau, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Ông có thểđoán trước được phản ứng của Diệp Thuần, cô sẽ khóc, sẽ tức giận, không nói chuyện với ông nhưng chỉ cần dỗdành là sẽ không sao. Còn Triệu Vân, ông không thểnắm bắt được tâm tư của người phụ nữ này, cũng không thể dự đoán được cô ta sẽ phản ứng như thế nào. Ông ngây người suy nghĩ một lúc lâu, điếu thuốc trên tay đã tàn, thế nên ông dụi nó vào gạt tàn. Có được vịtrí như ngày hôm nay, bao nhiêu khó khăn gian khổ chỉmột mình mình biết, không thể để phụ nữ làm loạn, không thể kéo dài hơn nữa, ông nghĩ.
Trương Kiếm Long rút điện thoại, nhắn tin cho Diệp Thuần:
- Em hãy suy nghĩ về chuyện thôi việc, cứ cho là vì tôi, được không?
Lúc nhận được tin nhắn, Diệp Thuần đang nằm trên giường. Cô bây giờ không sợ mưa to gió lớn nữa nhưng cô lại bắt đầu sợ sự cô độc. Cảm giác cô độc giống nhưmột mình ở trong căn phòng bị ngấm nước, giương mắt nhìn nước lặng lẽ chảy vào nhà nhưng không biết làm thế nào. Lúc cô họp, viết báo cáo, ăn trưa với Tiểu Tình, cô đều không thể thoát khỏi cảm giác này. Diệp Thuần nghĩ rất lâu rất lâu rồi mới nhắn lại:
- Thôi được, làm nốt tháng này.