Chương 1: Bác sĩ Bạch thần bí

Nghe nói vừa mới có một người thần bí đến làm ở phòng y tế của trường Hoa Trung. Trường học đã tu sửa hẳn một phòng y tế riêng cho anh ta sử dụng.

Có điều anh ta luôn đeo khẩu trang che mặt, không ai biết anh ta trông như thế nào, ngoại trừ bạn học Trương Thần khối 11.

“Thưa thầy, em có chút không thoải mái.” Trương Thần bứt rứt bất an đứng ở văn phòng xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm— đây là lần thứ 3 trong tuần cô xin nghỉ.

Chủ nhiệm lớp cũng không ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay nói: “đi đi”

Trương Thần thấy thái độ thờ ơ của giáo viên chủ nhiệm liền nhẹ nhõm. Vốn đang nghĩ phải nói như thế nào với thầy, ai ngờ thầy không hỏi gì đã đồng ý rồi, may quá, cô cũng không cần phải viện đủ mọi lý do nữa.

Trương Thần, là một cô bé hơi béo. Nói cô béo nhưng kì thực khuôn mặt hơi tròn hơn một chút, bộ ngực so với những nữ sinh khác lại lớn hơn rất nhiều, vì thế trông cô có chút đầy đặn.

Cô hôm nay mặc một chiếc áo voan cùng váy dài bằng vải tuyn đen, mái tóc xoăn xõa sang hai bên cả người nhìn nhu thuận lại an tĩnh.

Đến trước cửa phòng y tế, nếu lúc này có ai nhìn thấy cô nhất định sẽ rất ngạc nhiên. Bởi vì vị bác sĩ bí ẩn - Bạch Phong, chỉ phụ trách khám bệnh cho nam sinh, nữ sinh sẽ do cô giáo Lưu khám ở phòng khác.

“Bác sĩ Bạch, anh có đó không?” Cô cúi đầu ở trước cửa, không dám tiến vào. Không biết vì nguyên nhân gì, gương mặt của cô có chút phiếm hồng.

"Sao em lại đến đây?" Một người đàn ông cao lớn bước qua, nhăn mày kiếm, sắc mặt xanh mét. Anh kéo Trương Thần đang đứng sững ở cửa vào trong phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây, bên ngoài khoác một chiếc blouse trắng trông đơn giản lại nhã nhặn này chính là Bạch Phong.

Anh tháo khẩu trang xuống, để lộ ra nửa khuôn mặt luôn che kín, sống mũi cao, đôi môi mỏng gợi cảm, đường quai hàm đẹp, dưới mái tóc rũ xuống trán là đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, ẩn chứa cảm xúc không rõ.

Trương Thần ngồi xuống ghế dài, ngẩng đầu nhìn khí thế bức người của anh nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt nói: “Em thấy hơi mệt mỏi, bác sĩ Bạch khám cho em được không?”

Cô bắt đầu run rẩy, hưng phấn nghĩ vì việc sắp xảy ra.

Bạch Phong thấy dáng vẻ đó của cô, sắc mặt hòa hoãn chút, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Nói đi, không thoải mái chỗ nào, đến nỗi em phải lãng phí thời gian học tập để đến chỗ tôi.”

Trương Thần lập tức ngồi lên đùi anh, nắm lấy bàn tay to rộng của anh đặt lên bầu ngực sữa no tròn của mình, ra vẻ đáng thương vô cùng, nói: “Ông xã, ngực em căng đau~~~”