Kiếm Châu Duyên

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
“Trời đất dọc ngang ba tắc kiếm. Nợ duyên dan díu một vòng châu. Bể trần sóng ác sôi muôn trượng. Ai mãnh buồm từ tế độ nhau. Động Lưu xuân cách ngàn dâu. Con người nghĩa hiệp hỏi đâu bây giờ. Đời còn …
Xem Thêm

Chương 11: Nửa đêm đòi ấn, trêu cửa quan to, Giữa phố giả hình bị người biết kế
Trong thành Tứ Xuyên, trước đây nguyên có một tay hiệp sĩ tên là Tưởng Anh, cũng đã theo đòi vào hội Hưng Long của Hồng Tôn Dương để định thừa cơ hội, tuyên truyền chủ nghĩa đánh đổ nhà Thanh.

Duy Tưởng Anh tuy vào hội đã hai năm nay, đối với cái tên Hồng Tôn Dương thì vẫn tôn sùng kính trọng, song thực ra thì vẫn chưa gặp được Tôn Dương lần nào cho nên chưa hề biết mặt.

Hôm ấy Tưởng Anh đương ngồi ở nhà bỗng nghe thấy tin Mạnh Kỳ vâng lệnh Tổng đốc đến quán Trường Long bắt được vợ chồng Hồng Tôn Dương, hiện có ấn tín hẳn hoi, thì trong lòng lấy làm hoảng hốt, vội vàng chạy đến xem.

Khi ra tới phố, chợt lại nghe tin Triệu Tổng đốc, hiện đã đem vợ chồng người đó ra để hành hình. Chàng càng lấy làm cuống cuồng lo sợ, toan chạy đi rủ bọn đồng chí định cướp pháp trường để cứu. Chàng loăng quăng chạy hết mọi nơi, mãi đến tối xám, cũng không rủ được ai để cùng giúp đỡ. Bấy giờ trong bụng Tưởng Anh đoán chắc là vợ chồng Hồng Tôn Dương thế nào cũng bị chém rồi, không còn cách gì được nữa. Chàng nhân nghĩ đến việc này bởi tự Mạnh Kỳ, thì đem lòng tức giận Mạnh Kỳ, bèn lẻn ngay đến nhà tư, thừa lúc vắng người gϊếŧ ngay lập tức. Đoạn rồi chàng ta vội vã đi ngay sang mạn Tương Dương là quê quán của Hồng Tôn Dương để báo tin cho người nhà Tôn Dương biết.

Lúc đó Tôn Dương đi vắng, có vợ là Hồ Phi Hà cùng người con lớn là Hồng Tam ích ở nhà. Tưởng Anh sang tới nơi bèn cứ theo như lời nghe thấy, đem tin vợ chồng Hồng Tôn Dương bị bắt báo cho hai người nghe.

Tam ích nghe nói, lấy làm kinh ngạc mà rằng:

- Mẫu thân tôi vẫn ở nhà đây, có lẽ nào mà lại bảo là hai vợ chồng đều bị bắt được. Hay hoặc là tin đồn nhảm nhí đó chăng.

Tưởng Anh nghe tới đó, cũng lấy làm lạ mà rằng:

- Tôi cùng Hồng đại gia chưa được tiếp giáp hôm nào, cho nên cũng không rõ mặt. Vả chăng hai người bị bắt hôm nay, chính tôi cũng không được hiểu mặt mũi thế nào. Duy thấy nói là bọn họ bắt được một đôi vợ chồng ở tiệm cơm Trường Long, người ấy thì khai tên họ là Tấn, song lại bắt được mang theo ấn tín có khắc tên họ của Hồng đại gia, vì thế nên tôi mới biết.

Phi Hà nghe tới đó, ngây hẳn người ra, giậm chân mà kêu lên rằng:

- Nếu phải có mang theo ấn tín thì không khéo đích thị ông ta...

Tam Ích cũng ra dáng hoảng hốt mà rằng:

- Đành cái ấn tín ấy thì đích xác là chỉ phụ thân tôi mới có. Nhưng ở hạt Tứ Xuyên, phụ thân tôi có thiếu gì bạn bè đồng đảng, cớ làm sao lại tới trọ hàng cơm Trường Long mà lại đổi tên họ là Tấn như thế?

Phi Hà nghĩ ngợi một lát rồi nói:

- Câu chuyện đã xảy ra thế, chi bằng ta phải thân hành sang Tứ Xuyên một phen để xem câu chuyện đích xác ra sao? Song đối với Tưởng đại ca đây, cũng là một người có nhiệt tâm vì nghĩa, vậy nay ta nên thưởng cho đại ca một cái kim bài để mà nhận cho đại ca là người đàn anh trong hội mới được. Còn chuyện hai người bị bắt đây kia thì quyết nhiên không phải là người nhà ta, ta không còn nghi ngờ gì nữa!

Tam ích nghe nói lấy làm phải, bèn cùng nhau sang bên Tương Dương tìm đến nhà người bạn thân của Hồng Tôn Dương là Bạch Thái Bình để hỏi và thuật chuyện cho Bạch Thái Bình nghe. Bạch Thái Bình cũng lấy làm ngạc nhiên không hiểu, nhân bảo mỗi người, hãy cứ đâu về cả đấy để dò xem câu chuyện ra sao, rồi sau sẽ bảo cho biết.

Cách hai hôm sau, thì bỗng thấy Hồng Tôn Dương ở đâu đến chơi nhà Bạch Thái Bình. Thái Bình trông thấy, vội vàng dắt vào nhà kín, lắc đầu lè lưỡi hỏi Tôn Dương rằng:

- Đại ca lại dám đến đây, thì to gan thực!

Hồng Tôn Dương có vẻ ngạc nhiên mà rằng:

- Anh nói thế nào tôi không hiểu. Hiện nay tôi mới đến đây, sao anh nói lạ lùng như thế?

Bạch Thái Bình càng ra vẻ hồ nghi mà rằng:

- Vậy bữa hôm nọ làm náo ở dinh Tổng đốc, không phải đại ca thì là ai? Đại tẩu cùng mấy người nữa vừa mới đến hỏi đây xong.

Nói đoạn liền mang câu chuyện Tưởng Anh cùng Phi Hà đã nói thuật lại cho Hồng Tôn Dương nghe. Tôn Dương nghe xong, lắc đầu quầy quậy mà rằng:

- Cái đó không khéo lại đứa nào nhận tên tôi làm càn chi đó chứ tôi vừa mới tới đây làm gì có việc như thế!

Thái Bình nói:

- Nếu vậy thì việc này phải hỏi Tưởng Anh, may ra mới hiểu đầu đuôi được rõ.

Tôn Dương hỏi:

- Tưởng Anh là người nào, tôi không biết hắn, sao hắn lại biết rõ chuyện tôi?

- Hắn ta cũng là người trong hội, có điều chưa được gặp mặt đại ca, nhưng cũng là một hạng nhiệt tâm hơn cả?

- Nếu vậy cho mời hắn ta đến đây, ta thử hỏi chuyện xem sao?

Bạch Thái Bình bèn sai người lập tức đi mời Tưởng Anh đến.

Được một lúc Tưởng Anh tới nơi, nhác trông Hồng Tôn Dương thấy vẻ người vạm vỡ, mắt sắc mi thưa, mồm vuông mũi thẳng, mình cao tám thước, lưng uốn lưng hàm, dáng vẻ oai nghiêm, có bề đáng phục. Tưởng Anh vội vàng cúi rạp mình xuống để lạy Tôn Dương.

Tôn Dương chạy vội ra, nâng Tưởng Anh dậy, mời vào cùng ngồi chơi và hỏi thăm các chuyện. Tưởng Anh liền đem câu chuyện bữa trước thuật cho Tôn Dương nghe.

Tôn Dương nghe đoạn, ngẩn người ra một lúc, rồi nói với Thái Bình và Tưởng Anh rằng:

Nếu vậy thì không khéo hai vợ chồng nhà họ Tấn nào đó, bắt được cái ấn của mình, rồi vô ý mang theo đi đó, cho nên bọn quan quân mới dò la bắt được. Nhưng cứ thế mà mà bọn Triệu Tổng đốc dám cho ngay bọn ấy chính là mình đây, rồi đem xử trảm thì thực là vô lý quá? Ví phỏng không có người nào đến cứu thì hai vợ chồng nhà kia có rõ uổng mạng hay không?

Nói tới đó, chàng lại thở dài mà rằng:

- Mới biết cái đám quan lại bây giờ thực là đoản vị! Họ chỉ biết nịnh trên cho riết, khoét dân cho nhiều, rồi động đến việc gì là họ hồ đồ làm bậy, dân tình uất ức cũng chỉ vì đó mà ra. Vậy ta nên đến dinh Tổng đốc một phen, trước là đòi cái ấn tín lại và sau là cho nó một bài học để sau này nó phải để óc làm việc, kỳ cho rõ ràng minh bạch. cho khỏi oan ức lương dân, thì dân sự may ra mới có cơ sống được...

Bạch Thái Bình nghe Tôn Dương nói, biết là đã nói thì tất làm ngay, nên cũng lặng ngắt, không dám ngăn trở nửa lời.

Tưởng Anh nghe vậy, thì có ý tán thành, bèn nói với Tôn Dương xin cùng đi theo một thể.

Tôn Dương cười mà đáp rằng:

- Tính tôi xưa nay xông pha đến đâu, chỉ thích một mình với một thanh kiếm, không muốn có ai nhúng đến. Vậy hiền đệ cứ ở nhà, đợi nghe tin tức thì hơn.

Tưởng Anh không dám cưỡng đành phải vâng lời lưu lại, Hồng Tôn Dương liền đứng dậy từ giã hai người, đi quanh một lúc rồi lại về đó chè chén với nhau.

Bấy giờ vào khoảng giữa trống canh một, Hồng Tôn Dương đương đánh chén với hai người, bỗng đặt ngay chén rượu xuống, bảo hai người rằng:

- Bây giờ đã đến giờ rồi, tôi phải đi ngay mới được...

Nói đoạn liền đứng dậy, nghiêng mình chào hai người rồi quay ra sân, nhảy tót lên nóc nhà đi thẳng. Được một lát, đi tới dinh Tổng đốc. Tôn Dương bèn nhảy tót vào trong, chuyền các mái nhà, tìm đến phòng riêng của Triệu Nhĩ Phong vẫn nằm.

Khi tới gian phòng ấy, Tôn Dương vốn biết là một gian phòng của ái thϊếp Nhĩ Phong mà Nhĩ Phong thường hay tới đó. chàng bèn nhảy xuống lẳng lặng đi đến, đứng nép ở ngoài hiên cửa nghe.

Thì vừa hay khi ấy, có hai tên thị nữ, một đứa bưng cái khay nước, một đứa xách cái ấm giỏ, vừa đi vừa trò chuyện với nhau.

Tôn Dương lắng tai nghe, thấy một đứa nọ cười bảo đứa kia rằng:

- Cụ lớn ta đã bằng ấy tuổi đầu, ba bà trên còn trẻ hơ hớ ra thế cũng không hỏi đến. Bây giờ còn lại mê man cô ả Triệu Chinh này thì thực là lạ quá!

Đứa nọ vừa nói tới đó, thì đứa kia vội gạt đi rằng:

- Thôi im mồm đi, cụ còn thức đấy, cụ nghe thấy tiếng thì chết bây giờ.

Tôn Dương để cho hai đứa đi qua rồi, liền nối bước đi theo phía sau vào. Khi vào tới chỗ cửa, Tôn Dương lại đứng nấp vào cái khe cửa một bên để đợi. Chúng vào một lúc, rồi thấy hai đứa lại cùng đi ra cả. Tôn Dương đợi chúng đi khỏi rồi, liền đến chỗ khe cửa nhìn vào thì quả nhiên thấy Triệu Nhĩ Phong đương ôm một đứa gái nhỏ vào trạc 15, 16 tuổi, hôn hít nô đùa ở đó. Chàng thừa cơ lúc đó chưa khóa cửa, liền cầm thanh đao sáng loáng ra tay, đẩy cửa bước sập ngay vào.

Triệu Nhĩ Phong đương lúc bất thình lình trông thấy một người lạ mặt vác đao đi vào, thì hoảng người lên, toan cất mồm kêu, song lưởi líu hẳn lại, không sao kêu lên được nữa. Người con gái nhỏ lúc đó cũng xám ngoách mặt lại, nằm gục xuống chăn, run lên bây bẩy như là hồn vía lên cả trên mây.

Hồng Tôn Dương tay cầm thanh kiếm, nét mặt nghiêm nghị, trỏ vào mặt Triệu Nhĩ Phong mà rằng:

- Muốn sống phải câm ngay, nghe lời ta nói, hễ hé mồm kêu lên một tiếng là mất đầu ngay... Ta nói cho ngươi biết. Hồng Tôn Dương chủ hội Hưng Long, tức là ta đây... Hôm nọ vợ chồng nhà nào trọ ở hàng cơm Trường Long, cớ sao ngươi lại nhận liều là ta, mà gây nên sự rắc rối như vậy? Từ nay ta truyền cho ngươi, đối với việc quan, ngươi phải công bình một chút; cái bụng thương yêu tì thϊếp, ngươi phải đổi ra làm bụng thương dân, như thế mới đáng là một người tôi con trong nước. Nay ta không muốn gϊếŧ ngươi là có ý dạy bảo cho ngươi sau này phải nên thay đổi lại, thì ta sẽ để cho sống... Bằng không rồi sau ta liệu... Duy có cái ấn của ta, hôm nọ ngươi để ở đâu, lập tức phải đem ra để nộp, nếu sai lời một tí, là ta không để cho yên.

Triệu Nhĩ Phong nghe mấy câu đó, biết rằng thoát được cái chết, trong bụng cũng hơi đỡ run được một chút, song vẫn sợ hãi kinh hoảng vội vàng vâng dạ mà rằng:

- Đại gia tha mạng cho tôi, tôi xin sai lấy ngay cái ấn về nộp.

Nói đoạn quay sang bảo người con gái:

- Ngọc Chinh đi đến phòng Lý sư gia bảo đưa cái ấn có chữ Hồng Tôn Dương lập tức cho ta...

Triệu Chinh vâng lời, yên định tinh thần một lúc rồi quay ra để đi.

Vừa ra tới cửa, Tôn Dương lại gọi giật lại dặn rằng:

- Ngươi phải biết, tính mạnh của chủ ngươi là trong tay ta đấy Nếu ngươi bảo một người nào biết là ta cắt đầu ngay cả chủ ngươi và ngươi lập tức. Đi mau mà trở về đây...

Triệu Chinh vâng dạ hàng thôi rồi quay ra lật đật đi ngay.

Chỉ trong chốc lát, quả nhiên Triệu Chinh đã tong tả chạy đến, hai tay dâng quả ấn đưa cho Hồng Tôn Dương.

Tôn Dương cầm xem, quả là cái ấn của mình, liền dắt vào trong bọc rồi lại trỏ vào mặt Nhĩ Phong mà rằng:

- Nhưng nay ta đã đến đây, ta cũng phải để một chút gì làm kỷ niệm mới được...

Nói đoạn liền nắm lấy bộ râu vừa dài vừa đẹp của Triều Tổng đốc, đưa thanh kiếm cắt đến xoẹt một cái, cụt thun lủn hẳn đi. Đoạn rồi chàng quay ngoắt ra ngoài cửa, lại nhảy lên mái nhà vun vυ"t chuyền đi ngay mất.

Khi về tới nhà Bạch Thái Bình thì Thái Bình cùng Tưởng Anh vẫn còn ngồi uống rượu ở đó. Hai người thấy Tôn Dương đã về thì lấy làm mừng vội vàng đứng lên đón hỏi. Tôn Dương bèn đem chuyện thuật cho hai người nghe.

Hai người nghe chuyện, đều vỗ tay khen ngợi luôn mồm, cùng rót chén rượu đầy để mời Tôn Dương. Tôn Dương cũng không từ chối, nâng cốc rượu uống một hơi hết, rồi lại cùng nhau bắt đầu vào tiệc bàn tán chuyện trò, rất là tương hợp.

Đằng kia, Triệu Nhĩ Phong sau khi Hồng Tôn Dương đi rồi, liền sai.Triệu Chinh cầm cái gương đến để soi. Khi hắn soi lên mặt, trông thấy bộ râu cụt lủn hẳn đi, thì bất giác tự lấy làm hổ thẹn, rồi bỗng đâm ra tức giận hung hăng, vất ngay cái gương xuống đất vỡ tan tành ra, rồi giậm chân nói lên rằng:

- Thằng Hồng Tôn Dương nó coi mình không còn ra người nữa, ta phải làm cho nó biết tay phen này mới được.

Nói đoạn liền thở lên hồng hộc, lập tức đi ra công đường, hạ lệnh cho hết thảy các hàng quan võ cùng lính tráng, phải hỏa tốc đi xục từng nhà khắp trong tỉnh để bắt kỳ được Hồng Tôn Dương đem về trị tội. Quan quân được lệnh, không dám trễ nải bèn cắt người ra ngay canh giữ bốn ngã cửa thành, còn thì chia nhau đi khắp các phố, sục vào từng nhà tra hỏi. Còn Triệu Cẩm Chương thì Nhĩ Phong cũng bắt đi quanh các nóc nhà ở gần mạn dinh thự để tuần phòng dinh thự và trông khắp các nơi. Rồi chỉ trong chốc lát, thành phố Tứ Xuyên đương đêm yên lặng, thì bỗng sôi nổi ngay lên, làm cho nhân dân trong thành thảy đều nhao nhao kinh sợ, không nhà nào là ngủ được yên.

Lúc đó vào khoảng gần hết canh hai. bọn Hồng Tôn Dương chè chén đương khi túy lúy, thì bỗng thấy gia đinh vào báo quân lính trong thành hiện đương đi sục khám từng nhà để tìm bắt Hồng gia và sắp sửa kéo đến khám bắt ở đây. Bạch Thái Bình cùng Tưởng Anh nghe nói đều có vẻ kinh ngạc, bảo nhau tìm cách để dấu Tôn Dương.

Tôn Dương lại điềm nhiên tươi cười mà rằng:

- Các anh cần gì mà rối. Chúng nó làm trò trẻ con như vậy, phỏng khi nào đã động được đến tôi! Để tôi thử ra ngay phố, đi nghênh ngang hắn trước mặt chúng, xem chúng có biết hay không cái đã

Nói đoạn liền cầm cốc rượu đổ vào bàn tay, xoa ướt lên mặt một lượt rồi thò tay vào bọc lấy một gói thuốc xoa thốc ngay lên, làm cho mặt bỗng dưng vàng khác hẳn đi. Còn hai con mắt thì chàng trợn ngược lên một cái, làm cho hai con ngươi lẩn cả lên trên, nhác trông như người cận thị thong manh. Đoạn rồi chàng bảo Bạch Thái Bình lấy ngay cho một cái áo bào rách cũ, khoác ngay vào người, và một tay cầm một cái gậy, một tay cầm một cái đèn, rồi cười ha hả hỏi hai người rằng:

- Các anh trông tôi xem có còn phải là tôi nữa hay không.

Hai người trông thấy, đều vỗ tay khen là trá hình rất giỏi.

Hồng Tôn Dương cười cười gật gật, bảo hai người rằng:

- Để tôi đến ngay dinh Tổng đốc xem chúng làm những trò gì? Các anh cứ ở nhà nghỉ rồi tôi sẽ về.

Nói đoạn liền tập tà tập tễnh giả làm người thong manh chống gậy cầm đèn đi ra. Vừa hay khi người nhà mở cửa cho Hồng Tôn Dương ra thì có một tụi quan quân ập đến.

Tôn Dương làm bộ không trông rõ, cứ khua gậy đi liều, đâm sầm vào cả quan quân.

Trong đó có viên quan võ thấy vậy quát mắng lên rằng:

- Anh chàng mù này, đi đâu mà đêm hôm còn lần mò bước liều như thế?

Tôn Dương lại làm bộ mắng lại rằng:

- Người ta mù, người ta đi liều, sao các anh có mắt mà các anh cũng đâm vào người ta, còn mắng cái gì.

Bọn quan quân cho hắn là thằng tàn tật, không thèm chấp đến, bèn bảo nhau kéo thẳng vào nhà Bạch Thái Bình, để khám.

Hồng Tôn Dương thấy chúng vào rồi, bèn cứ thế, lần theo dưới các hiên nhà, đi thẳng về phía dinh quan tổng đốc. Trong khi đi đường, gặp không biết bao nhiêu chặng quan quân ồn ào kéo nhau đi khám.

Hồng Tôn Dương mỗi khi thấy đám quan quân ồn ào, chàng lại lẫm bẫm vừa đi vừa nói một mình:

- Quái lạ! Đêm nay làm gì mà náo nhiệt thế? Hay là lại có rước đèn rước điếc gì đây?...

Chàng nói vậy, lại cứ khua gậy cộc cộc thẳng tiến mãi đi, không ai thèm hỏi đến.

Lúc đó Triệu Cẩm Chương đi tuần phòng trên các mái nhà, trông khắp mọi nơi, không thấy có gì là đáng để ý, chàng nhân nhảy xuống dưới đất, lỉnh thỉnh đi ra trước cửa viên môn để xem động tĩnh. Khi chàng vừa ra tới cửa ngoài thì chợt thấy một anh mù tay xách cái đèn, tay cầm cái gậy đi qua.

Anh mù vừa đi, lại vừa lẩm bẩm nói:

- Khốn nạn! Những người ở trong thành phố đây, còn ai biết cái gì nữa ! Thế mà nửa đêm nửa hôm, cũng làm ầm ầm cả lên, thì phỏng còn pháp luật nào.

Cẩm Chương thấy vậy trong bụng nghĩ thầm: "Đương lúc đêm hôm, trong thành tra hỏi rối rít cả lên, thế mà lão mù này không nằm ở nhà, lại loạng choạng đi đâu thế này!".

Chàng đương nghĩ như vậy thì anh mù đi đến đầu phố kia, rồi lại ngớ ngẩn quay lại, rồi lại vừa đi vừa nói luôn mồm:

- Không biết họ làm cái gì rối lên, làm cho mình lầm cả đường lối, không biết lối nào mà lần đi nữa.

Cẩm Chương nghe tới đó, trong bụng lại càng ngờ, khẩm nẩm mình lại bảo mình: "Thằng cha này đã mù, không có ai trỏ đường lối cho nó sao lại biết là lầm đường... Không khéo nó lại . lắt léo thế nào cũng nên." Chàng càng nghĩ lại càng thấy sự đáng ngờ, bèn chạy theo nhìn kỹ thì thấy quả nhiên ra dáng thằng mù, duy cái nước da ở mặt và cái nước da ở tay thì có vẻ khác nhau, tựa hồ như là bôi thuốc ở trên da mặt.

Cẩm Chương nhân đấy lại càng ngờ dữ, liền chạy sấn lên đứng chặn lấy đường và hỏi:

- Bây giờ đêm khuya, trong thành đương huyên náo ầm lên, vậy anh mù này, anh đi đâu mà quanh quẩn ở chỗ viên môn này thế?

Anh mù nghe hỏi so đầu vai lên một cái rồi nói:

- Chết nỗi, đây là viên môn à! Thế mà tôi không biết! Họ làm tôi rối cả lên, không biết lối nào vào lối nào nữa...

Cẩm Chương nhân ngắm kỹ đầu đuôi thấy anh mù tuy mặc cái áo bào đã rách, song ở dưới chân lại đi đôi giày đoạn mới nguyên, thì càng nghi ngờ, liền cười nói lên rằng:

- Này Hồng thủ lĩnh ơi ! Làm gì mà phải đùa nhau như thế? Có phải là chỗ tử tế, ta cứ vào nhà nói chuyện thì hơn...

Nói đoạn liền giả vờ nắm lấy tay Hồng Tôn Dương một tí.

Hồng Tôn Dương lúc đó cũng hơi chùng lòng, song vẫn làm ra bộ trầm tĩnh, ngửa mặt lên trời mà rằng:

- Ông nói cái gì thế? Tên tôi là Hồng thủ lĩnh nào đâu... Tôi là thằng thong manh, hiện có mở hàng thầy bói đằng kia, ông nói nhảm gì!

Cẩm Chương thấy Tôn Dương nói vẻ tự nhiên như thực, thì cũng đã hơi không ngờ nữa, song cũng lại vờ hỏi luôn một câu nữa xem sao. Chàng bèn nói ngay lên rằng:

- Nếu vậy anh ở phố nào, để tôi dắt anh về làm phúc, không có thì đi bao giờ đến nơi.

Tôn Dương bấy giờ cũng hơi luếnh quếnh, vội đáp ngay rằng:

- Thôi được, nhà tôi ở ngay quãng kia, tôi không dám phiền ông nữa...

Triệu Cẩm Chương lúc đó lại bắt nọn già, cười ha hả mà rằng:

- Thôi, Hồng thủ lĩnh ơi. Đừng bịt mắt tôi làm gì nữa. Anh mang cái ấn gì ở trong mình đó có biết hay không?

Tôn Dương nghe tới câu đó, giật mình đến thót, nghĩ ngay đến cái ấn còn đeo bên mình, ngộ lỡ nó bắt khám ra thì việc tất lộ. Chàng bèn mở ngay đôi mắt ra, nhìn vào mặt Triệu Cẩm Chương rồi giơ quyền đánh thẳng. Cẩm Chương cùng đã dự bị sẵn rồi, nên vừa khi tay quyền đằng này đánh ra thì chàng đánh ngay lại được rồi lại tóm bắt ngay được tay của Hồng Tôn Dương tống ra một cái rất mạnh.

Ngón võ ấy nguyên là một ngón rất lợi hại của Triệu Cẩm Chương tống ra một cái, có thể nặng tới 3, 4 trăm cân, dù người sức lực đến đâu cũng phải ngã ngay lập tức. Bởi vậy nên sau khi chàng tống Hồng Tôn Dương ra rồi, thì chàng cứ vững tâm đứng đó, chỉ chăm chăm nhìn xem bên địch bị ngã chứ không phòng bị đến mình.

Nhưng không ngờ đối với Hồng Tôn Dương, cái ngón để tay cho người bắt đó lại là một ngón võ pháp rất cao. Cho nên khi Cẩm Chương vừa tống ra xong chàng giả vờ kêu lên một tiếng "ối trời" mình thì ngã về phía trước để lừa cho bên này không kịp đề phòng rồi phi ngay hai đầu mũi giày lên, đá thẳng ngay vào giữa bụng Triệu Cẩm Chương, quả nhiên bị ngón đá ấy, thì ngã hẳn người ra, rồi trong cuống họng máu đưa đầy lên, xuýt nữa ộc ngay ra đất.

Lúc đó Cẩm Chương biết là ngón đá lợi hại ấy, nếu để cho máu ộc ra lúc nào, là tất ngã ngay lúc ấy, nên chàng cố lòng kìm giữ máu lại, rồi nhảy vọt ngay dậy để báo thù với Hồng Tôn Dương. Ngờ đâu khi chàng trở dậy thì thấy Hồng Tôn Dương đã nhảy lên mái nhà để trốn, chàng bèn ngậm miệng đọc mấy câu chú, rồi quát lên một tiếng rất to. Thì liền đó máu ở miệng chàng quả nhiên ộc theo ngay ra, rồi chàng ngã vật ngay xuống, bất tỉnh nhân sự...

Hồng Tôn Dương lúc đó nghe thấy Cẩm Chương thét lên một tiếng, chàng chưa kịp trông lại thì cũng thấy ở ngay chân mình tựa như có người đánh vào một cái quá mạnh, đau buốt tới xương, rồi thì không sao đứng vững, tự nhiên là phải ngã lăn ngay xuống dưới đường.

Vừa hay lúc đó, có bọn quan binh kéo đến, trông thấy vậy chạy sấn ngay lại, bắt Hồng Tôn Dương, và bảo nhau xúm lại gọi tỉnh Triệu Cẩm Chương vực về phục thuốc. Khi bọn họ khám thấy cái ấn ở trong túi Hồng Tôn Dương bọn họ biết ngay là chàng, bèn hè nhau đem thừng đem xích, trói chặt ngay lại, rồi đem vào nộp ở trước mặt Triệu Nhĩ Phong.

Triệu Nhĩ Phong lúc đó trông thấy da mặt của Hồng Tôn Dương biến khác và quần áo cũng mặc khác đi, thì cũng biết ngay là Tôn Dương làm cách trá hình để mong trốn thoát, hắn cười nhạt gọi tên Hồng Tôn Dương lên mà bảo rằng:

- Bây giờ ngươi có còn nói mạnh được nữa hay không?

Tôn Dương nghe nói quắc mắt to lên mà rằng:

- Hồng mỗ bị bắt, chỉ có đem chém đem sả là cùng. Nhưng ngươi làm sao tùy ý, nếu Hồng mỗ hơi cau lông mày một tí, thì không kể là tay hảo hán ở đời...

Triệu Như Phong gật đầu mà rằng:

- Được lắm! Ngươi là hảo hán, thì ta phải cho mời Vương sư gia ra đây mới được...

Bây giờ Vương sư gia đã đứng chực sẵn dưới thềm, nghe nói liền chạy ngay ra, dạ to lên mà rằng:

- Đại nhân dạy việc gì, xin cho được biết.

Triệu Nhĩ Phong trỏ vào Hồng Tôn Dương mà rằng:

- Bác thử nghĩ xem, dùng cái hình gì mà trị tên này cho xứng đáng.

Vương sư gia nghĩ ngợi một lát rồi cười bảo Triệu Nhĩ Phong rằng:

- Cứ theo thiển ý chúng tôi, thiết tưởng đại nhân nên bắt tên này đem trói vào một cái cột ở ngay công đường rồi sai người cắt mũi sèo tai, khoét lấy tim gan và cho cắt đầu bêu ra trước chốn viên môn thì mới xứng đáng...

Nhĩ Phong nghe nói, gật đầu khen phải, liền sai quân lính, lập tức đem Hồng Tôn Dương trói vào một cái cột lớn ở ngoài công đường. Khi chúng trói buộc chặt chẽ hẳn hoi rồi, Triệu Nhĩ Phong lại truyền lệnh cho một tên đao phủ, cầm thanh đao rất sắc lăm lăm đi ra, bắt đầu cắt ngay một tai bên trái của Hồng Tôn Dương, rồi quay sang để cắt tai bên phải.

Ngờ đâu vừa khi tên lính hạ đao cắt tai bên trái chưa xong thì chợt thấy ở phía trên mái nhà, có một đạo kiếm quang đi xuống, xông thẳng vào cổ tên đao phủ, rồi bỗng thấy đầu tên đao phủ bị đứt rơi ra. Triệu Nhĩ Phong cùng bọn lính đứng quanh đó đều ngạc nhiên không hiểu ra sao, toan đổ xô đến để xem.

Bất chợt vừa hay khi đó, lại thấy đạo kiếm quang đi rảo quanh vào cái cột trói Hồng Tôn Dương, cắt đứt loang loáng các giây đương trói ở người Tôn Dương. Đoạn rồi liền có hai người con trai và một người con gái ở trên mái nhà nhảy tót xuống sân, mỗi người cầm một thanh gươm sáng loáng, sấn sổ đi vào,

Bọn thầy trò Triệu Nhĩ Phong trông thấy đều kinh sợ thất thần, ù té chen nhau chạy vào lối trong tất cả.

Ngoài thành náo động vừa yên.

Biết đâu kẽ vách lại phen kinh hoàng.

Giữa nơi tướng phủ công đường,

Hởi người thiết thạch can trường là ai?

Thêm Bình Luận