Chương 23: Không tiếc lắm

Đại Bông: Ừm thì, mỗi lần nghĩ về hình ảnh của Hoàng để miêu tả, đầu tui nghĩ về Dương Dương... Chiếc mũi cao thẳng một cách phi thực tế, đôi mắt mê hoặc và nụ cười dịu dàng 😢

---

Chiếc giường tầng chật hẹp của khu quân sự chưa bao giờ đủ rộng rãi để cho hai người nằm cùng một chỗ, đặc biệt là hai thằng con trai cao to.

Đúng là như vậy.

Lâm tỉnh dậy trong tình trạng bị Hoàng nằm lấn sang một khoảng, tay chân chạm nhau sát sàn sạt, lưng cô chạm tường, mở mắt là thấy gương mặt đẹp đến mức hư cấu của Hoàng đang nhắm mắt ngủ, hơi thở đều đều...

Hấp dẫn quá. Kịch tính quá. Máu mũi lại chảy rồi này.

Lâm cố gắng nhích người ra sau thêm chút nữa để tách chân tay ra khỏi Hoàng nhưng bất thành, sau đó đành phó mặc tay chân mà ngửa đầu nhìn giường trên, im lặng nghĩ về những chuyện linh tinh khác, cốt để máu mũi ngừng tuôn.

Vậy mà mới được một lúc đã nghe giọng khàn khàn của Hoàng hỏi: "Cậu dậy rồi à?"

"..."

Giọng của cái con người này lúc mới ngủ dậy nghe mà muốn bấm ghi âm lại để nghe mỗi ngày quá. Lâm vẫn nhìn lên phía trên, lặng lẽ nghĩ nếu tay Hoàng hỏng hẳn thì vẫn còn cái mặt và dáng người kiếm cơm được, mà nếu mặt và người không dùng được nữa thì vẫn có thể dùng giọng nói làm nghề thu âm l*иg tiếng hay gì đó, tuyệt đối sẽ không bao giờ chết đói. Ngoài ra cậu ta còn là thủ khoa đầu vào thì chắc chắn đầu óc cũng không tầm thường, chỉ cần làm công việc gì đó không cần dùng tới tay chân mặt mũi hay giọng nói cũng không phải là vấn đề. Thế mà cậu ta lo lắng cái gì không biết nữa!

"Này."

Thấy Lâm không trả lời, Hoàng dùng ngón tay khều nhẹ vào vai Lâm.

Lâm khẽ giật mình, ngồi dậy vơ tay lung tung trên đầu giường tìm điện thoại: "Mới dậy. Mấy giờ rồi ấy nhỉ... Cái gì? Năm giờ chiều? Có cuộc gọi nhỡ này, sao điện thoại của mình lại tắt tiếng nhỉ?"

Trong lúc Lâm gọi lại cho mấy cuộc gọi nhỡ, Hoàng cũng thoang thả ngồi dậy.

Lâm nói chuyện với Diệp ở đầu dây bên kia: "Ơi tao đây, nãy mới ngủ trưa, ừ, ngủ chiều, không bật chuông điện thoại, ngủ bên phòng bạn, đây, để về mở cửa."

Cúp máy rồi Lâm mới kiểm tra lịch sử cuộc gọi thêm lần nữa, thầm cảm thấy may mắn vì các bạn mới gọi cô từ vài phút trước, chứ nếu ngủ quên tới ba mươi phút một tiếng sợ rằng bị chửi đến chết mất.

Lâm ra lệnh cho hai mắt không được nhìn Hoàng, dời đi nơi khác mà nhìn từ giường chiếu tới tường vách, nhìn mọi nơi, trừ nhìn Hoàng, trong lúc chân tay tìm cách trèo qua người Hoàng để xuống giường.

"Ấy, tôi phải về mở cửa cho bọn bạn đây, chúng nó đứng đợi được một lúc rồi, để chúng nó đợi thêm nữa chắc tôi bị gϊếŧ mất." Lâm nói trong khi nhìn cái quạt.

"Để tôi mở cửa cho cậu."

"Không cần đâu." Lâm nói rồi ôm túi chéo vai lao ra cửa xỏ dép, sau đó chạy bay biến khỏi căn phòng ma ám.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----