Đại Bông: Chúc mừng các bạn đang đọc dòng này. Hôm nay là mùng 8 tháng 3 đấy, chúc mừng, chúc mừng rất nhiều rất nhiều, rất chúc mừng.
_____
Lâm trình bày ý tưởng muốn thử tán Quân, lập tức được cả Quân Đảng và Minh Đảng hỗ trợ, bày cách để trở nên nữ tính và đáng yêu hơn, như là cho ngón trỏ tay phải chạm ngón trỏ tay trái, tỏ thái độ quan tâm, trên người lúc nào cũng mang nước và băng cá nhân, đồ ăn vặt, nếu đi ăn cùng thì nhường đồ ăn, chăm nhắn tin nói chuyện phiếm...
Dù rằng mọi người đều cho rằng Lâm cực kì tốt đẹp khi là chính bản thân cô vậy, nhưng để tán được trai thẳng với cái hình dáng kia thì không dùng chút thủ đoạn tuyệt đối không ổn.
Một chút nào.
Chiều thứ Sáu, Lâm ra sân bóng rổ chơi cùng hội bạn của Quân. Đám con gái cùng phòng dạo này bận chơi đá cầu nên cũng không đi theo hóng hớt. Nghe đồn, vài đứa trong phòng bắt đầu có mối quan hệ thính bả hẹn hò với mấy bạn nam hay đá cầu chung rồi, Lâm thì vẫn dậm chân tại chỗ. Chúng bạn không muốn Lâm buồn nên không nói ra, cô chỉ được nghe loáng thoáng về chuyện này. Đáng lẽ Lâm cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều nếu không quan sát thấy các bạn cứ ôm điện thoại tay gõ chữ cười khúc khích trong khi Lâm đau bụng do đến tháng chỉ biết lẳng lặng ôm chiếc chăn nhân gối hình bánh chưng.
Cảm giác khi đau mệt không có ai để than thở và dỗ dành nó mới chạnh lòng làm sao, nghĩ cảnh con Diệp gãy một cái móng tay cũng chụp ảnh khoe người yêu mà Lâm cảm thấy bọn yêu nhau vừa kì lạ vừa đáng hâm mộ.
Lâm đứng giữa sân bóng, vẩy não vài cái cho quên ưu phiền. Cô không ghét thể thao nên chơi bóng rổ với tâm lý khá hưởng thụ, chơi xong liền rủ Quân đi ăn cơm chiều, Quân cũng không câu nệ, gật đầu đồng ý cực kì đơn giản.
Quân nhanh chóng chọn quán quen, Lâm thấy vậy hỏi: "Bình thường cậu ăn cơm ở đây à?"
"Ừ. Vừa rẻ vừa ngon. Chỗ khác vừa đắt lại không ngon."
Cả hai chọn món và chọn bàn xong là bắt tay vào ăn luôn, Lâm ăn thử một miếng lập tức tấm tắc khen: "Ngon hơn trong canteen quân sự thật."
Nhìn đĩa thức ăn đầy ụ của mình, Lâm nhớ tới lời dặn con đường đi vào lòng các bạn nam là dạ dày nên mạnh dạn gắp miếng thịt to nhất trong phần của mình cho Quân, nói: "Cho cậu đấy, chỗ này tớ ăn không hết."
Nghĩ ngợi, cô gắp thêm mấy miếng nữa, tặng cả cơm.
Quân hồn nhiên hết phần thiên hạ, cười cười nói: "Đi ăn cơm với cậu cũng tiện đấy, với tớ một suất chẳng bao giờ đủ. Cảm ơn nhó."
Dù cảm thấy không khí đôi bên cực kì không đúng, nhưng Quân cười đẹp trai quá, Lâm thấy mình thành công hay thất bại thì vẫn có lợi.
Vừa ăn vừa nói chuyện phiếm liên quan đến trận bóng rổ vừa rồi, chẳng mấy chốc Lâm và Quân đã xử lý xong phần cơm, đứng dậy mỗi người một ngả không có động tác thừa.
Sau khi ai về nhà nấy, Lâm chỉ gặp đôi chút trắc trở trong việc nhắn tin, vì hai người không thân quen chẳng có mấy chuyện để nói, may là Quân cũng không tỏ vẻ bài xích, không đề phòng, hỏi gì trả lời nấy, thi thoảng hứng thú chuyện gì mới đáp lại đôi ba câu.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----