Khi đại quản sự đến Vạn Linh Uyển lần thứ hai, bên ngoài khu vực thuộc về Thanh Thần Mộc có bảy tám thiếu niên đang tò mò nhìn vào bên trong, có lẽ nếu không có trận pháp ngăn cản, bọn họ đã sớm chạy vào trong rồi.
"Khụ!"
Đại quản sự cố ý ho nhẹ một tiếng, những thiếu niên đó nghe tiếng nhìn lại, hai mắt sáng lên sau khi nhìn thấy ông ta, nhao nhao chạy tới bên cạnh ông ta, mồm năm, miệng mười hỏi: "Quản sự gia gia, nơi này là chỗ ở của đệ đệ, muội muội mới đến sao?"
"Quản sự gia gia, tại sao chúng tôi không thể vào trong vậy hả?"
"Cho chúng tôi vào đó, có được không? Tôi chỉ xem một chút, chỉ xem một chút thôi mà."
...
Vạn Linh Uyển là nơi tôn chủ coi trọng nhất, ngày thường ngoài đại quản sự ra, còn có hai vị quản sự là Lý và Lưu có thể ra vào, đám người còn lại nửa bước cũng không được bước vào – Điều này là vì để bảo vệ Mộc Linh sinh trưởng trong đó, tránh để chúng bị kẻ có ác tâm làm hại.
Những thiếu niên này chính là những Mộc Linh sống trong Vạn Linh Uyển, bởi vì họ đã được tôn chủ di chuyển trồng vào Vạn Linh Uyển sau khi tụ linh và trước khi hóa hình, nên biết rất ít về thế giới bên ngoài và vô cùng mến mộ quản sự đã luôn chăm sóc họ, đồng thời cũng vô cùng kính ngưỡng tôn chủ thỉnh thoảng mới lộ mặt.
Vài ngày trước, họ nghe từ chỗ Lý thúc thúc nói rằng có một Mộc Linh vừa tụ linh mới đến Vạn Linh Uyển, nhất thời tò mò liền hẹn nhau hôm nay cùng đến thăm hỏi. Kết quả, đến nơi mới biết vốn không thể vào trong được – Trước kia khi đệ đệ, muội muội đến cũng đâu có gặp trường hợp như vậy đâu.
Đại quản sự đối xử với những Tiểu Mộc Linh có tâm tính thuần khiết này rất ôn hòa, họ chẳng chút nhìn ra ông ta đã sớm phối hợp với tôn chủ đã sắp xếp ổn thỏa tương lai của họ một cách rõ ràng, cũng khó trách các Mộc Linh gần gũi với ông ta như vậy.
"Mộc Linh mới tới đã bị trọng thương trong lúc tụ linh, hiện tại cần phải tịnh dưỡng, các ngươi không được đến quấy rầy nó."
Ôn ta đương nhiên sẽ không nói xấu Mộc Linh của Thanh Thần Mộc trước khi chắc chắn về tình hình thực tế của nó, điều này không phù hợp với nhân cách của ông ta, do đó ông ta đã lựa cọn câu trả lời cho có lệ như vậy – Dù gì ông ta cũng đâu có nói dối, không phải sao?
Lập tức có một Mộc Linh than thở: "Sao hả? Bị trọng thương? Vậy sau khi nó hóa hình, tu vi há chẳng phải sẽ càng thấp hơn so với lúc tụ linh bình thường hay sao?"
"Tại sao tụ linh vẫn còn bị trọng thương?"
Những Mộc Linh còn lại đều chớp đôi mắt to, hy vọng có thể nhận được đáp án xác thực hơn từ đại quản sự.
Đại quản sự mỉm cười, bỏ qua câu hỏi sau cùng, trả lời câu đầu tiên một cách mập mờ: "Cũng có thể, nhưng nói không cừn nó gặp vận may lớn, tu vi sẽ không bị giáng cấp thì sao?"
Giọng điệu trong lời nói của ông ta lại càng giống như đang an ủi người ta, những Mộc Linh đó cũng nghe ra được, lập tức cảm thấy Mộc Linh mới tới có lẽ không ổn.
Họ không khỏi lại thở dài một hơi: "Thật đáng thương, chúng ta chưa từng gặp qua một đệ đệ, muội muội nào như vậy cả."
Đại quản sự lại trấn an họ thêm một lúc, hứa hẹn một số lợi ích, dễ dàng di dời sự chú ý của họ khỏi Mộc Linh của Thanh Thần Mộc, rồi lại đưa họ đến Đào Nhiên Cư trong Vạn Linh Uyển để hoàn thành khóa học mỗi ngày, lúc này ông ta mới quay trở lại khu vực Thanh Thần Mộc đang ở lần nữa và tiến vào trong trận pháp.
Mặc dù Thanh Thần Mộc đã bị thương khá nặng bởi thiên kiếp trong lúc tụ linh, thậm chí còn bị thoái hóa thành một cây giống, nhưng đó chỉ là tình huống tạm thời. Theo lý mà nói, theo thời gian trôi đi cùng với sự tu hành của Mộc Linh, nó sẽ nhanh chóng phát triển, không lâu sau sẽ có thể vượt lên kích thước ban đầu.
… Chỉ có điều, trước mắt điều này sợ là không được.
Đại quản sự thường xuyên kiểm tra tình trạng của Thanh Thần Mộc, nghiêm túc ghi chép cẩn thận, sau đó cau mày rời đi.
...
Các Mộc Linh tràn đầy hy vọng về sự xuất hiện của bằng hữu mới, các quản sự cũng đã chuẩn bị rất nhiều phương pháp mưu toan, nhưng Mộc Linh của Thanh Thần Mộc đáng lẽ ra nên hợp tác diễn xuất với bọn họ lại trì trệ không thức tỉnh.
Toàn bộ Linh Tộc đều là Linh Tú của Chung Thiên, quy tụ tinh hoa nhật nguyệt, cho dù trước khi tụ linh ở cấp bậc nào, sau khi tụ linh đều có thể nhận được một món quà từ trời đất, được gọi là truyền thừa ký ức.
Trong ký ức truyền thừa ghi lại pháp môn tu hành thích hợp nhất với Linh Tộc, một số tri thức cổ xưa, nhiều lời đồn đại bí ẩn – Thậm chí, trong ký ức truyền thừa của một số Linh Tộc cấp cao còn bắt gặp bản thể của họ trong quá trình dài từ khi sinh ra đến lúc tụ linh, nghe thấy và cảm nhận được mọi thứ.
So với Nhân Tộc, Linh Tộc có thể nói là được trời ưu ái.
Bởi vậy, sau khi tụ linh thành công, Linh Tộc còn cần một khoảng thời gian để tiêu hóa ký ức truyền thừa - Nhìn chung là khoảng từ năm đến chưa đến mười năm, nếu lâu hơn nữa sẽ là điều không bình thường.
Nhưng Mộc Linh của Thanh Thần Mộc đã ngủ say trọn hai mươi năm.
Thỉnh thoảng đại quản sự lại đến kiểm tra tình hình, nếu không phải vẫn có thể cảm nhận được sức sống của Thanh Thần Mộc, ông ta thậm chí còn nghi ngờ rằng có phải vết thương cũ sau khi tụ linh tái phát, linh chủng tiêu tán, Mộc Linh đã bỏ mạng rồi không.
Lâu ngày, đại quản sự cũng không còn thường xuyên chạy đến nơi Thanh Thần Mộc ở - Dù sao chỉ cần Mộc Linh hóa hình, trận pháp bố trí xung quanh tự nhiên sẽ truyền tin tức đến sớm nhất, khi đó lại đến cũng không muộn.
...
Trong mười năm đầu trầm miên, Kiếm Linh đã đắm chìm trong ký ức truyền thừa mênh mông của Thanh Thần Mộc – Khó mà tưởng tượng rằng ký ức truyền thừa của Thanh Thần Mộc lại chưa phải là thứ trọn vẹn, rất nhiều người đã mất đi trong biến cố lúc đang tụ linh.
Kiếm Linh chia ký ức truyền thừa thành các loại và sắp xếp chúng theo từng loại một.
Kỳ thực, cho dù là thời gian mười năm cũng không đủ để nàng tiếp thu hết mọi ký ức truyền thừa. Rất nhiều nguồn ký ức truyền thừa nàng chỉ nhìn lướt qua khởi đầu, đại khái cũng biết nó đang nói đến loại tri thức nào, sau đó liền gạt sang một bên.
Chỉ có một số ít ký ức truyền thừa, chẳng hạn như tâm pháp của chủ tu, lịch sử của Linh Tộc, bí mật của Linh Tộc, giới thiệu của các chủng tộc khác, nàng mới xem kỹ và nhớ nó một cách kỹ lưỡng.
Kiếm Linh cảm thấy tổn thương nặng nề mà linh chủng phải chịu trong quá trình tụ linh gần như đã khỏi hẳn, tính thời gian đã là mười năm trôi qua, cũng đã đến lúc nên hóa hình rồi – Nếu không trải qua một thời gian nữa sẽ có hại cho Linh Tộc.
Trước khi hóa hình, Kiếm Linh cũng không suy tư đến việc sau khi hóa hình nên báo thù thế nào, mà là bị một vấn đề khác quấy nhiễu: Ký ức truyền thừa Huyền Minh Kiếm của nàng đâu?
Theo những tu sĩ muốn cướp đi Huyền Minh Kiếm thì nàng là Thượng Cổ Ma Kiếm, hay là "Tứ Thần Khí" gì đó. Danh tiếng hùng hổ như vậy, kết quả Kiếm Linh được thai nghén ra lại chẳng có truyền thừa gì cả – Điều này nói nghe được sao?
Ta bị Thiên Đạo nhắm vào sao?
Kiếm Linh nghĩ đến bản thân đã trải qua không biết bao nhiêu năm trong thế giới bị phong ấn, nếu không phải những tu sĩ kia xông vào, nàng còn tiếp tục chờ đợi, đợi lão Thiên Hoang, mà nàng thậm chí cũng không thể biết nơi bản thân ở bị phong ấn – Đây thực sự là một bi kịch đáng sợ.
Khởi điểm của bi kịch là chân thân Huyền Minh Kiếm của nàng hoàn toàn không có truyền thừa ký ức.
Có thể do lây nhiễm cảm xúc mẫn cảm của Mộc Linh, Kiếm Linh có chút phiền muộn hiếm thấy. Nàng thậm chí có cảm giác – sự tồn tại của bản thân có lẽ đã bị Thiên Đạo bỏ rơi.
Được cái, sầu muộn mỏng manh như vậy không tồn tại lâu lắm trên người Kiếm Linh của Ma Kiếm. Nàng rất nhanh đã khôi phục lại từ trong đả kích, bắt đầu chuẩn bị hóa hình.
Đúng lúc này, một đốm sáng rõ ràng khác với những nguồn ký ức truyền thừa khác từ sâu trong biển ký ức truyền thừa bay ra và chìm vào trong linh chủng, khiến nàng không khỏi phải giảm tốc độ trong việc hóa hình.
"Đây không phải là ký ức truyền thừa của Thanh Thần Mộc... cũng không có khí tức của Huyền Minh Kiếm..."
Hình ảnh lăn tăn như sóng nước mở ra, trong đầu Kiếm Linh chỉ kịp lóe lên ý nghĩ này, toàn bộ tâm trí đều bị kéo vào trong cảnh tượng...