Chương 5: Thần Mộc Tụ Linh

Phía trên bầu trời, đám mây giông vô biên vô hạn mặc sức phát tiết Thiên Uy oai nghiêm, khiến cho vùng đất dưới chân nó hoàn toàn thay đổi và làm cho sinh linh bên trong run sợ.

Từng đợt sấm sét xé toạc những đám mây nặng nề; những tia sáng chói lòa vụt qua, ngay lập tức làm sáng thế giới u ám; vầng sáng rực rỡ vẫn còn lưu lại trong không trung trong giây lát, như thể hoàn toàn cắt vụn thế giới trọn vẹn một khối này.

Sấm chớp mưa dữ quét qua mảnh đất không dấu chân người này, mà phần lớn uy lực đều rơi vào thân cây cổ thụ dường như có thể thông thiên địa ở trung tâm trái đất. Vô số cành cây, lá cây bị đánh rớt, nhiều vết cháy của tia sét khắc sâu trên thân cây chính, những ngọn lửa lác đác thậm chí còn cháy giữa những cành lá xanh tươi, khiến nó trông vô cùng thảm hại.

"Roẹt!"

Một tia sáng xanh trong trẻo thuần khiết từ trên thân cây cổ thụ sáng lên, màu xanh lục lan tràn ra toàn bộ cây cổ thụ, vô số vết sẹo do tia sét gây nên lập tức kép lại.

Nhưng ngay sau đó, sấm sét bất tận lại ập tới...

Ánh sáng xanh và sấm sét xen lẫn nhau, chớp mắt đã qua bảy ngày bảy đêm.

Ánh sáng xanh đã bắt đầu ảm đạm, nhưng sấm sét vẫn không hề suy giảm, chẳng bao lâu nữa, cây cổ thụ không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm này sẽ tan thành tro bụi dưới sự tập kích của tia sét.

Vạn vật đều có linh tính, nhưng cũng không phải bất kỳ loại sinh linh nào cũng có thể gọi là sinh linh trí tuệ, Nhân Tộc tạm thời không nói đến, Linh Tộc, Yêu Tộc và các tộc khác chỉ có thể thực sự trở thành thành viên của tộc sau khi hoàn thành việc tụ linh và giác ngộ, nếu đang tụ linh và giác ngộ mà bỏ mạng thì mọi thứ sẽ trở nên vô tích.

Gốc Thanh Thần Mộc này đã phát triển trong tự nhiên trong vô số năm, cho đến ngày nay, cuối cùng đã bắt đầu tụ linh – Nhưng thật đáng tiếc, linh tính của nó đã tiêu tan, việc tụ linh sắp thất bại.

Có lẽ sau thất bại Thanh Thần Mộc vẫn có thể kéo dài hơi tàn, nhưng khi nó tụ linh lần nữa cũng không biết là chuyện của bao nhiêu năm sau.

"Roẹt!"

Một vệt sét vàng đánh xuống, hư không nứt ra những khe hở ở những nơi nó đi, bỗng nhiên hình như có thứ gì đó từ trong khe hở bay ra, rơi trên tán cây vô cùng to lớn của gốc Thanh Thần Mộc.

Kiếm Linh vốn tưởng rằng bản thân đã bị phong ấn tàn nhẫn xóa đi, còn chưa muốn mở mắt ra lại xuất hiện trong hào quang của một đám mây xanh, ánh sáng đó khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, vết thương trước đó dường như đang nhanh chóng lành lại.

"A…"

Nàng không khỏi muốn lăn lộn duỗi người một cái, nhưng Linh Thể của nàng đã bị đánh tan, nàng chỉ là một hạt linh chủng bị nghiền nát, một hạt giống không thể làm nhiều hành động đến vậy.

“Mình… thoát ra được rồi sao?” Kiếm Linh ngơ ngác nghĩ ngợi.



Tuy nhiên, thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu, do sự xuất hiện của linh chủng Kiếm Linh, việc tụ linh của Thanh Thần Mộc lập tức vượt qua bước khó khăn nhất, nhưng hành vi gian dối này đã khiến sấm sét càng thêm tức giận hơn, vì vậy sấm sét càng mãnh liệt hơn, mưa như trút nước đổ xuống.

Kiếm Linh còn chưa kịp mơ mơ màng màng, đã bị ngũ giác vừa mới khôi phục nhắc nhở: Thực xin lỗi, ngươi bây giờ vẫn đang chịu đòn, hơn nữa nhanh thôi sẽ bị đánh chết.

Kiếm Linh: "..."

Thế giới này đầy ác ý đối với Kiếm Linh tội nghiệp, yếu ớt và bất lực như nàng!

"Cứ tiếp tục thế này sẽ không xong!"

Kiếm Linh ý thức được bản thân bây giờ đang ở tình cảnh nguy cấp, nếu không kịp thời ứng phó, rất nhanh sẽ bị thiên kiếp đánh chết, mà lần này lại không có vết nứt không gian cứu được nàng lần nữa!

Trong phút chốc, nàng gạt đi mọi phiền nhiễu trong đầu, tâm tình chìm vào trong ánh sáng xanh, nàng cần phải dốc hết khả năng có thể để phát huy mọi lực lượng...

"Hả?"

Sau khi tâm trí đắm chìm vào, Kiếm Linh phát hiện ra rằng trong đại dương xung quanh của nguồn sống bổn nguyên vô cùng vô tận, lại có dấu vết của khí tức không tương thích – một luồng khí tức vô cùng quen thuộc.

"Huyết mạch oán khí!"

Kiếm Linh không kịp suy tư đến việc nên làm thế nào để huyết mạch oán khí và nguồn sống bổn nguyên tương khắc có thể chung sống hòa bình với nhau, lúc này, nàng nghĩ đến một cách: Huy động sức mạnh trong huyết mạch oán khí!

Trước đó không lâu, khi oán khí trên Huyền Minh Kiếm bị tên tu sĩ đáng ghét kia kích hoạt, nàng suýt nữa mất kiểm soát, nhưng hiển nhiên đã nắm giữ cách thức tỉnh oán khí.

... Chỉ là không biết liệu nàng có thể thức tỉnh oán khí ở nơi này hay không.

Chuyện đến nước này cũng không thể quan tâm được nhiều như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng thử một lần!

Một đạo kiếm ý đen nhánh đột nhiên bay ra từ trên linh chủng vỡ nát, so với nguồn gốc bổn nguyên xung quanh, kiếm ý này nhỏ bé và yếu ớt, thậm chí còn mỏng hơn cả tơ nhện.

– Nhưng khi nó xuất hiện, huyết mạch oán khí chìm dưới đáy đại dương của sự sống bổn nguyên dường như bị một thứ gì đó tác động, lập tức thức tỉnh!

Luồng khí tức âm u lạnh lẽo và hắc ám len lỏi trong lòng, điều này lẽ ra phải cực kỳ đáng sợ đối với Mộc Linh, nhưng Kiếm Linh vừa trải qua cuộc tập kích càng đáng sợ hơn của oán khí trời tru, lại nói... Chuyện này sẽ đi đến đâu!

Cách không xa nơi Thanh Thần Mộc tụ linh, có hai bóng người đang đi trong hư không, quan sát vùng đất hoang vu này.



Các tu sĩ đều có khả năng thông thiên, mà vùng đất hoang vu lại là một vùng đất kho báu chưa được hoàn toàn khai phá do nhiều nguy hiểm khác nhau, vì vậy không ít tu sĩ đều ưa thích lang bạt trong vùng đất hoang vu, thậm chí xây thành trì, động tu, động thiên và tường cảnh vực bên trong, có hai người xuất hiện ở đây là điều không có gì đáng ngạc nhiên.

"Hả?"

Khuôn mặt tuấn tú của tu sĩ đi phía trước lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó hắn khẽ nhắm mắt lại cảm ứng, khi mở mắt ra, trong mắt vẫn còn hiện lên vẻ kinh ngạc: "Gốc Thanh Thần Mộc đó vậy mà lại đang tụ linh? Thật khó mà tưởng tượng nổi."

Hai mắt của thiếu niên Kiếm Thị phía sau hắn sáng ngời, nghe vậy không khỏi hỏi: "Cớ sao tôn chủ lại kinh ngạc? Loại bảo vật như Thanh Thần Mộc biến thành hình dạng cũng là chuyện thường tình. Không phải phần lớn Linh Tộc đều là Mộc Linh sao?"

Tôn chủ mỉm cười, nhưng không có lập tức giải đáp, mà là vung tay xé rách hư không, đưa Kiếm Thị đi ra bên ngoài nơi Thanh Thần Mộc độ kiếp.

"Ngươi xem."

Hắn cong ngón tay búng ra, một luồng ánh sáng bay vào ấn đường Kiếm Thị, trong nháy mắt ánh sáng vàng lóe lên trong mắt Kiếm Thị, lập tức có thêm tầm nhìn.

Kiếm Thị định thần nhìn lại, liền thấy trong lòng gốc Thanh Thần Mộc có một hạt linh chủng nảy mầm, đang điên cuồng hấp thu linh tính vô hình trôi nổi giữa trời đất, tiến triển có vẻ rất tốt.

Tôn chủ nói: "Ngươi nhìn kỹ dưới đáy mộc tâm đó."

Kiếm Thị theo lời nhìn lại, nhưng thấy dưới đáy hào quang xanh có một tầng mỏng màu máu đỏ sẫm, nếu không để ý sẽ bị người ta bỏ qua.

Hắn lập tức sửng sốt: "Tôn chủ, Thanh Thần Mộc là Mộc Linh thuần khiết nhất, xếp hạng cửu phẩm Mộc Linh, có tính thảo mộc tự nhiên, tại sao giữa mộc tâm lại có màu máu?"

"Tuy rằng nơi này ở sâu trong Hồng Hoang, cách xa Cửu Vực và mười hai châu, nhưng số tu sĩ tới lui cũng không phải số ít. Tại sao một gốc cưu phẩm Mộc Linh như vậy lại chưa từng bị đại năng cướp đi?" Tôn chủ lắc đầu khẽ cười: "Chính vì mặc dù nó là cửu phẩm Mộc Linh quý giá, nhưng ngay từ khi mới sinh ra nó đã bị tưới máu oán hận, làm nhuốm bẩn bản tính linh mộc, đừng nói là đem đi luyện đan luyện khí, cho dù dùng làm củi đốt cũng ngại chặt vì mệt."

"Linh mộc như vậy lại muốn tụ linh, thật sự là không biết sống chết."

Kiếm Thị nghe vậy không khỏi lộ ra vẻ tiếc nuối: "Thật là đáng tiếc, nếu nó nên hồn nên vía, tôn chủ đem nó trở về Động Thiên, kế hoạch cũng có thể bắt đầu rồi."

Vẻ mặt của tôn chủ lãnh đạm không dao động, hắn đã từng có loại cảm xúc như vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy gốc Thanh Thần Mộc này, tới lui ngang qua nó nhiều lần, tiếc nuối đều đã cạn kiệt.

"Đi thôi."

Hắn chẳng muốn nhìn việc tụ linh mệnh định sẽ thất bại này, đang muốn đưa Kiếm Thị rời đi, nhưng đột nhiên cảm giác được gì đó, bỗng quay đầu lại, khó mà tiếp tục duy trì vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, kinh ngạc nhìn về phía Thanh Thần Mộc…