Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiếm Ảnh Hoành Thu

Chương 4: Chôn Xương Nơi Vực Thẳm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Yêu quái Sát Linh không ngừng gào thét trong thế giới bị phong ấn. Cả đám tu sĩ cùng thi triển thần thông, nhưng không thể diệt trừ tận gốc, chỉ có thể trơ mắt nhìn phong ấn càng ngày càng không ổn đỉnh, oán khí trên Huyền Minh Kiếm càng thêm nặng hơn.

Cảm giác của Kiếm Linh thậm càng tệ hại hơn, một luồng khí tức khó ưa nhưng lại liên quan mật thiết đến nàng đang hồi phục trong mọi ngóc ngách của Linh Thể, kèm theo tất cả các loại cảm xúc đen tối như thô bạo, oán hận, tuyệt vọng, điên cuồng, v.v., ánh mắt nàng đang thay đổi nhanh chóng, từ trong sáng, thuần khiết trở nên đen tối và tĩnh mịch, trái tim nàng dường như đang hừng hực lửa giận không thể dập tắt bởi nước trên đời. Nàng lúc này chỉ muốn tàn sát bừa bãi, mang đến sự hủy diệt và chết chóc cho thế giới này!

Quỷ Hề quan sát những thay đổi của nàng với sự thích thú vô cùng, chẳng hạn như chuyện biếи ŧɦái mà hắn thích làm nhất là tận tay phá hủy thế gian tươi đẹp – Kiếm Linh này trước đây rất thuần khiết, không bị vấy bẩn bởi một chút bụi thế tục, tội nghiệt nhân quả, nhưng bây giờ lại từng bước trượt xuống vực thẳm của sự sa đọa, thật là điều thích thú đáng để xem.

Hơn nữa, nếu như vận khí của những tu sĩ chính đạo này tốt có thể giải quyết được Huyền Minh Kiếm, có lẽ hắn cũng có thể luyện hóa Kiếm Linh này thành yêu quái Sát Linh, nhất định có thể sinh ra một Vương.

Kiếm Linh không thèm đoái hoài đến ánh mắt đầy ác ý của Quỷ Hề, cả người nàng run rẩy kịch liệt, từng làn khói đen từ trong Linh Thể tràn ra, bao trùm lấy nàng từng lớp một, giống như một Ma Vương hiện thế.

Pháp trận phong ấn trên bệ đá càng ngày càng nóng bỏng, Kiếm Linh bị khắc chế phải gánh chịu đau đớn dữ dội hơn trước vô số lần. Nhưng tất cả đau đớn đều không thể ngăn cản hành động tiếp theo của nàng.

Linh Thể từ chân thực trở thành hư vô, nàng tiến đến gần Huyền Minh Kiếm từng chút một, đưa tay ra, chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm lạnh thấu xương.

Sự vùng vẫy của Huyền Minh Kiếm đột nhiên dừng lại, ngoan ngoãn thuận theo sự nắm giữ của nàng. Trong lòng Kiếm Linh đột nhiên có thêm ý muốn thử thách. Nàng muốn... rút kiếm ra và gϊếŧ sạch tất cả mọi người!

Vẻ mặt Quỷ Hề vốn đang chú ý tới Kiếm Linh hơi thay đổi. Nếu như bây giờ Kiếm Linh rút Huyền Minh Kiếm ra, hắn sẽ không thể lấy được oán khí trời tru, ngược lại sẽ không tránh khỏi bị Huyền Minh Kiếm để mắt tới – Điều này tuyệt đối không thể!

Nhận thấy phong ấn trên bệ đá đang vỡ tan, kết giới ngăn cản bọn họ tới gần trước đó đã biến mất, Quỷ Hề không chút do dự lao đến chính giữa bệ đá, hắn muốn đoạt lấy Huyền Minh Kiếm.

Vân Tụ Tiên Tử đang chiến đấu với yêu quái Sát Linh, nhìn thấy hành động đột ngột của Quỷ Hề, trong lòng nhất thời kinh hãi – Nếu món Thần Khí này rơi vào tay tà ma, chỉ sợ không tốt hơn mấy khi Huyền Minh Kiếm tự mình thoát khỏi.

Nàng ta không quan tâm đến yêu quái Sát Linh càng ngày càng nhiều, cũng xông về phía bệ đá, đồng thời kêu gọi những người khác: "Ngăn cản Quỷ Hề! Hắn muốn cướp Huyền Minh Kiếm!"

Câu này làm xáo động tâm can của tất cả mọi người có mặt, cả đám tu sĩ đều nhất tề quay đầu lại, cuối cùng nhốn nhào nghiến răng nghiến lợi tung ra đòn sát thủ.

"Bùm bùm bùm!"



Mười mấy món bí bảo cấp cao quý hiếm lập tức bộc phát ra các đòn tấn công vượt xa Hợp Thể Kỳ, chồng chất nối nhau, cuối cùng dấy lên một trận cuồng phong hủy diệt. Vô số yêu quái Sát Linh bị xé thành từng mảnh gần như ngay lập tức, màn sương mù xanh cũng bị cuồng phong nuốt chửng.

Ngay sau đó, một loạt âm thanh nghiền nát khiến người ta kinh hãi và khϊếp đảm vang lên. Vùng đất bị phong ấn này đang nhanh chóng sụp đổ. Phong ấn nặng nề cuối cùng cũng bộc phát ra đòn mạnh nhất trước lúc vỡ tan!

Một luồng ánh sáng bảy màu từ giữa tâm cuồng phong phóng lên trời cao, khí tức cổ xưa, bao la mờ mịt và mênh mông cuồn cuộn mặc sức tỏa ra. Dưới uy áp của nó, đám đại tu sĩ không ai bì nổi này chỉ cảm thấy l*иg ngực bị bóp nghẹt mà rơi xuống khỏi không trung. Thân hình không ổn định, gần như muốn quỳ rạp xuống đất.

Chí Hòa Kiếm Quân kinh ngạc: "Khí tức này..."

Trong hào quang bảy màu, Huyền Minh Kiếm và Kiếm Linh gặp phải sực khắc chế cực kỳ nghiêm trọng, từng tầng ánh sáng lần lượt sáng lên trên thân kiếm, mỗi lần như vậy đều khiến cho khí tức của Huyền Minh Kiếm suy giảm thêm một phần, cũng khiến cho thân hình của Kiếm Linh càng hư ảo thêm một phần – Vào thời điểm tia sáng thứ sáu, bóng dáng của Kiếm Linh đã mờ nhạt đến mức không thể nhìn thấy. Nàng sẽ tan thành mây khói khi tia sáng cuối cùng sáng lên!

"Ầm!"

Cuồng phong hủy diệt quét qua bầu trời, xé toạc những vết nứt đen tối, một trong số đó đang rơi xuống rìa khu vực được bao phủ bởi hào quang bảy màu.

Một áp lực kinh hoàng không kém từ sâu trong khe nứt truyền ra, đồng thời dường như còn có một lực hút mạnh mẽ, phá vỡ sự trói buộc của hào quang bảy màu, sau đó như bị cuốn đi bởi một đạo ánh sáng cuối cùng. Kiếm Linh sắp tiêu tan bị nuốt chửng!

Vết nứt biến mất trong nháy mắt, Huyền Minh Kiếm vẫn ở nguyên vị trí, chịu đòn cuối cùng của thượng cổ phong ấn...

"Rầm!"

Một âm thanh khó tả bằng lời vang lên khắp trời đất, trong phút chốc, cuồng phong hủy diệt đáng sợ cố định tại chỗ, ngay sau đó bị một bàn tay khổng lồ vô hình nhẹ nhàng quét sạch.

Thế giới bị phong ấn nhanh chóng sụp đổ, bệ đá rơi xuống, Huyền Minh Kiếm ảm đạm không ánh sáng rơi về phía hư không vô tận.

Kiếm quang lóe lên, Chí Hòa Kiếm Quân hóa thành một luồng ánh sáng, sau một khắc liền xuất hiện ở bên cạnh Huyền Minh Kiếm, đưa tay muốn rút nó ra mang đi.

Nhưng lại có người nhanh hơn hắn một bước, tiếng tiêu bay bổng, một con Phượng Hoàng hư ảo bay ra khỏi cây tiêu bằng ngọc bích màu tím, hai cánh giương ra dấy lên thủy triều trong không gian, tách Chí Hòa Kiếm Quân và Huyền Minh Kiếm ra xa, sau đó móng vuốt rơi xuống trên Huyền Minh Kiếm, rút nó ra khỏi bệ đá.



Vân Tụ Tiên Tử còn chưa kịp lộ ra nụ cười đắc ý thì đã thấy một luồng sáng yếu ớt chiếu vào hư ảnh Phượng Hoàng, Phượng Hoàng hét lên rồi hóa thành một ánh sao nhỏ tan biến mất, Huyền Minh Kiếm lần nữa lại mất đi sự ràng buộc và tiếp tục rơi vào hư không vô tận.

Sau đó, mỗi lần có người tới gần Huyền Minh Kiếm đều bị tu sĩ phía sau ngăn lại, bọn họ biết hiện giờ Huyền Minh Kiếm đã có phong ấn, sẽ không còn tiếp tục gây hại khắp nơi, càng khao khát có được nó, ai cũng sẽ không chùn bước tại thời khắc mấu chốt này.

"Rào rào..."

Dường như có tiếng nước chảy, hư trống nơi Huyền Minh Kiếm rơi xuống là chỗ sâu hơn của Cửu Uyên, nơi chưa từng có ai sống sót trở về. Trong đó rốt cuộc ẩn giấu điều gì?

Không ai biết, cũng có thể là chết chóc, thảm họa, kinh hoàng, nhưng bây giờ chỉ tượng trưng cho Huyền Minh Kiếm!

Tiếng nước càng ngày càng rõ nét, cả đám không khỏi chia ra cảnh giác tình hình xung quanh, nhưng lại không phát hiện được gì, cho nên tạm thời cũng không quan tâm đến, chỉ dốc sức cướp đoạt.

Điều bọn họ không biết là mỗi lần bọn họ ra tay, tiếng nước đó sẽ càng lớn hơn, cho đến khi...

"Ầm!"

Trong hư không tối tăm, một dòng sông cuồn cuộn đột nhiên trào ra mãnh liệt, nước bay thẳng xuống ba ngàn thước, bao phủ tất cả tu sĩ cùng với Huyền Minh Kiếm mà bọn họ đang cướp giật. Dòng nước lướt qua, cho dù là đại tu sĩ Hợp Thể Kỳ oai phong hiển hách, cũng không có lực phản kháng, chỉ có thể để mặc bản thân bị dòng nước đưa vào chỗ sâu hơn trong Cửu Uyên!

Nước làm đầu óc nóng nảy của những tu sĩ này tỉnh táo hơn, họ lập tức kinh hãi vãi cả linh hồn, hoảng sợ tế xuất ra từng món bảo vật, cố gắng muốn trốn thoát.

Tử Ngọc Tiêu trong tay Vân Tụ Tiên Tử lập tức bị vỡ vụn thành vô số mảnh ngọc bích, hư ảnh Phượng Hoàng lại bay ra, mảnh ngọc bích rơi xuống trên đôi cánh của nó, khiến nó trở nên thật hơn.

Hư ảnh Phượng Hoàng chở theo Vân Tụ Tiên Tử bay ngược dòng nước, bay tới trên thác nước trong gian nan vô cùng, nàng ta căm hận liếc nhìn vực sâu vô tận, cưỡi trên hư ảnh Phượng Hoàng nhanh chóng rời đi.

Sau nàng ta lại có bốn tia sáng nữa thoát ra khỏi thác nước, không ngoại lệ, họ cũng lựa chọn giống như Vân Tụ Tiên Tử là rời đi không ngoảnh lại.

Những người còn lại, cùng với Huyền Minh Kiếm, đã bị chôn vùi dưới đáy sâu của Cửu Uyên.
« Chương TrướcChương Tiếp »