Chương 15: Có Thể Cô Ta Không Xấu Đến Vậy

Đào Nhiên Cư.

Linh Tuyển bước vào một thủy tạ với nụ cười hoàn hảo mà nàng đã vất vả luyện tập hôm qua - Đây là nơi hôm nay Lưu phu tử giảng bài cho các Mộc Linh.

Vì là người mới nên Linh Tuyển vẫn chưa biết học trò trong học cung này đều là mấy thứ đầu đường xó chợ gì đó, nàng đến bờ sông sớm hơn một khắc, kết quả không thấy bóng dáng của một Mộc Linh nào, chỉ nhìn thấy một mỹ nam tử nhanh nhẹn và tao nhã lễ độ, đang ngồi trên lan can gần mặt nước, tay khẽ xoay tròn cây sáo trúc.

Nhận thấy có người đến, Lưu phu tử nghiêng đầu lại cười với nàng: "Đến sớm vậy? Ta là Lưu phu tử, giảng sư của Đào Nhiên Cư. Trò tìm chỗ ngồi xuống trước đi, đợi mọi người đều đến đông đủ, chúng ta sẽ bắt đầu buổi học."

Linh Tuyển ngoan ngoãn hành lễ, cũng tìm một chỗ gần nước ngồi xuống, nhưng trong lòng đang nghĩ: "Nhân Tộc quả nhiên giảo hoạt, ai nấy đều rõ ràng là xấu, ngoài mặt còn giả bộ "Ta tốt nhất thiên hạ", thật là quá lố bịch."

Nàng cảm thấy bản thân cần phải học hỏi kinh nghiệm nâng cao, để thúc đẩy cải thiện khả năng diễn của mình.

Thời gian một khắc rất nhanh đã trôi qua, hai bóng người chậm rãi đi vào trong thủy tạ, khi nhìn thấy Lưu phu tử thì vô thức nở nụ cười rạng rỡ, khi ánh mắt đảo đến Linh Tuyển thì nụ cười chợt thu lại vài phần, trông có chút lãnh đạm.

Trong lòng Linh Tuyển khẽ dao động, phản ứng của hai Mộc Linh này khiến nàng hơi nghi ngờ - Bọn họ rõ ràng là loại Mộc Linh không thích gϊếŧ chóc, nhưng hiện tại có vẻ như cũng không thân thiện như trong ký ức truyền thừa nói.

Về tổng thể Mộc Linh được chia thành hai phe cánh, một loại giống như Thanh Thần Mộc thích sự sống và ghét gϊếŧ chóc, một loại trái ngược hoàn toàn, đại biểu cho Mộc Linh chính là Yêu Đằng khát máu.

Xét theo giá trị chung của Nhân Tộc, bản tính của loại trước thiên về "Thiện" và loại sau thiên về "Ác", nhưng đối với Mộc Linh mà nói, không có sự phân biệt giữa thiện và ác, chúng đều là tự nhiên.

Có thể theo quá trình tu hành không ngừng tăng tính sâu sắc và các Mộc Linh đi những con đường khác nhau, sẽ sinh ra nhiều cảm xúc nghi ngờ, chán ghét và bài xích những Mộc Linh không giống với mình. Nhưng thời kỳ đầu ra đời, trừ khi bản tính tương khắc, nếu không rất ít có trường hợp đối địch vì bản tính.

Vì vậy, hai Mộc Linh này tự dưng không thích nàng, Linh Tuyển cảm thấy rất kỳ lạ.

Trong sự nghi hoặc nàng cũng không quên rằng bây giờ đã đến giờ Thìn một khắc, nhưng đến giờ trong thủy tạ bao gồm cả nàng cũng chỉ có ba Mộc Linh – Lẽ nào những Mộc Linh khác học các lớp khác?

Là người mới, nàng cũng không dám nói, cũng không dám hỏi.



Sau đó lại có các Mộc Linh lần lượt đến thủy tạ, hoặc là theo nhóm ba nhóm năm người, hoặc là lẻ loi một mình, trông vẻ mặt bọn họ vô cùng ung dung, hoàn toàn không vì đến trễ mà lo lắng bất an; tính tình Lưu phu tử cũng rất tốt, chào hỏi bọn họ, nhìn dáng vẻ dường như không xem đó là chuyện gì to tát.

Linh Tuyển: "Dường như ta đã hiểu được gì đó."

Khoảng hai khắc sau, Mộc Linh cuối cùng bước vào thủy tạ, cuối cùng Lưu phu tử di chuyển vị trí.

Hắn ta đứng lên, dường như ấn vào một cơ quan mở, tiếng cười cùng tiếng thì thào trong thủy tạ biến mất không còn tăm hơi, ba mươi sáu Mộc Linh mở to đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm vào hắn ta, chợt thấy thật giống như học trò tốt tràn đầy tò mò.

“Hôm nay có một Mộc Linh mới gia nhập vào chúng ta.” Lưu phu tử bước đến bên cạnh Linh Tuyển và ra hiệu cho nàng đứng dậy: “Đây là Linh Tuyển, Mộc Linh của Thanh Thần Mộc. Sau này chúng ta chính là người một nhà.”

"Trước hết hãy để Linh Tuyển giới thiệu bản thân và biểu diễn cho các trò xem tài nghệ mà trò ấy đã chuẩn bị kỹ lưỡng ."

Nhân vật Linh Tuyển lúc này tuy có chút rụt rè và nhút nhát nhưng các phương diện khác đều tỏ ra là một Mộc Linh rất hoàn hảo, trước ánh nhìn của mọi người, đương nhiên lộ ra vẻ hơi ngượng ngùng, sau đó mỉm cười dịu dàng nói: “Chào mọi người, tôi tên là Linh Tuyển, Mộc Linh của Thanh Thần Mộc, hai mươi năm trước đã tụ linh thành công, trước đây không lâu đã hóa hình, tu vi hiện nay là Thông Linh Kỳ, cách xa không bằng các vị, sau này còn cần mọi người chỉ giáo nhiều hơn, cùng nhau tiến bộ.”

Trong lúc nói nàng cũng quan sát biểu hiện của các Mộc Linh, phát hiện thấy không chỉ có hai Mộc Linh nhìn thấy lúc đầu, mà thái độ của tất cả những Mộc Linh này đối với nàng đều vô cùng lãnh đạm, trong lòng nàng không khỏi có điều suy ngẫm.

… Tình hình thực tế có phần khác so với kế hoạch, có thể không cách nào chung sống hòa hợp được, vậy thì...

Suy nghĩ trong lòng hiển nhiên không thể nói cho người khác biết, sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân, Linh Tuyển lấy ra một tảng đá và mỉm cười nói: "Tôi thường thích điêu khắc một số đồ dùng, hôm nay tôi sẽ cho mọi người xem biểu diễn khắc đá, hy vọng mọi sẽ người thích."

Nàng bỏ qua những ánh nhìn dò xét khó hiểu đó, linh lực trong tay trở thành một lưỡi dao, nàng chia tảng đá thành hơn ba mươi khối, sau đó lập tức nhặt một khối lên, liếc nhìn Lưu phu tử rồi bắt đầu điêu khắc.

Trước đó Linh Tuyển đã nghĩ đến việc điêu khắc một số đồ vật nhỏ để tặng cho các Mộc Linh khác, để lôi kéo mối quan hệ qua lại, hoặc là có thể nhận được sự giúp đỡ từ họ vào ngày sau - Bây giờ có vẻ như điều đó rất khó.

Trong đầu nghĩ đến những chuyện khác, nhưng động tác tay ngược lại cũng không hề chậm, giống như nước chảy mây trôi; dù là mảnh vỡ tung bay, vụn đá bay, cũng không chút hỗn loạn; cộng thêm mỹ mạo tự nhiên của Linh Tộc, quả thật chính là phụ thể cho vầng hào quang của nhân vật chính. Bất luận luận làm gì thì quần chúng vây xem đều sẽ bất giác cảm thấy “Người này thật đẹp” giống như đeo lên kính lọc quang.

Trong lòng các Mộc Linh vốn rất lạnh lùng, thậm chí là chán ghét nàng, khi nhìn thấy nàng chỉ dùng một tảng đá bình thường để điều khắc, thì càng cảm thấy nàng thật nhỏ mọn – Lẽ nào cả một khối Linh Ngọc cũng không có sao?



Chỉ nhìn thôi không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lại cảm thấy hơi choáng ngợp.

Ngay cả Bái Trạch, người ghét Linh Tuyển nhất cũng phải thừa nhận rằng nó có vẻ khá thú vị.

Chỉ là trong lòng hắn ta rất khó chịu: "Tên này rõ ràng là Mộc Linh xấu, nhưng thấy thế nào dường như cũng không có xấu xa và xấu xí đến vậy?"

Linh Tuyển không biết sự thay đổi tâm lý của mọi người, nàng tập trung khắc vào tảng đá đen trên tay, đường nét của một vật trang trí nhỏ dần hiện ra.

Không lâu sau, nàng khắc một dao cuối cùng và sử dụng thuật làm sạch bụi để loại bỏ bụi và mảnh vụn khỏi vật điêu khắc; một con kỳ lân to bằng lòng bàn tay xuất hiện trước mặt mọi người, sống động như thật và tràn đầy linh khí, trông như có thể chuyển động trong giây phút tiếp theo vậy.

Nàng cầm tượng đá điêu khắc kỳ lân đưa cho Lưu phu tử: "Phu tử, tượng đá điêu khắc này tặng cho người."

Lưu phu tử vẫn luôn quan sát phản ứng của các Mộc Linh, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của họ, liền biết rằng họ đã dần vượt qua rào cản tâm lý và bắt đầu muốn thích linh Tuyển này.

… Hắn cũng rất bất lực, ai bảo tâm tư của những Mộc Linh này thực sự quá đơn thuần, rất dễ gạt, cũng rất dễ dụ, thậm chí không cần dỗ cũng có thể tự mình công kích mình.

Xem ra, muốn các Mộc Linh cô lập Linh Tuyển, thì còn cần phải sử dụng một số thủ đoạn khác.

Trong đầu Lưu phu tử nghĩ đến ý nghĩ xấu xa, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hòa nhã ân cần, nhận lấy tượng đá điêu khắc kỳ lân nhỏ, nở nụ cười chân thành: "Ta rất thích tượng điêu khắc đá này, cảm ơn Linh Tuyển."

Linh Tuyển khϊếp sợ trước kỹ năng diễn xuất của hắn ta, nhưng đồng thời cảm thấy không phục lắm và nghĩ thầm: "Không được, so kỹ năng diễn xuất Huyền Minh Kiếm ta cũng không thể thua!"

Nàng lại bỏ ra mười hai vạn phần khí lực, lộ ra nụ cười e thẹn và mềm mại: "Thật sao? Phu tử thích là tốt rồi."

Sau đó, nàng chợt nhìn về phía những Mộc Linh khác và cười cự kỳ chân thành: "Tôi cũng khắc cho mỗi người một cái nhé! Mọi người muốn vật gì nào?"

Các Mộc Linh: "... Được, hình như cô ta không phải là một Mộc Linh xấu."