Các Mộc Linh bị đuổi trở về học tập, nhưng bọn họ lười biếng quen rồi, cũng không vội trở về - Dù sao Lưu phu tử cũng không đành lòng trừng phạt bọn họ.
Nhưng trong suốt quãng đường lại không người nào mở miệng trước, bầu không khí trở nên có chút cổ quái.
Cuối cùng, Bái Trạch không nhịn được mà hỏi: "Mọi người thấy cô ta thế nào?"
Các Mộc Linh bối rối nhìn nhau, mới lần lượt đưa ra câu trả lời: "Cô ta thật kỳ quái!"
"Cô ta thật nhát gan."
"Cô ta quả nhiên rất yếu, mới ở Thông Linh Kỳ."
"Nhìn thấy cô ta, tôi cảm thấy rất khó chịu!"
...
Cảm xúc của các Mộc Linh không phải từ định kiến, mà là thực tế cho thấy.
Dù sao thì Linh Tuyển cũng không phải là Thanh Thần Mộc chính phẩm ban đầu, cho dù hôm nay vô tình trở thành Mộc Linh, hơn phân nửa linh chủng của nàng vẫn là linh chủng của Kiếm Linh - Chưa kể, dù là Huyền Minh Kiếm hay là Thanh Thần Mộc, luận về phẩm cấp cũng là Đỉnh Phong trong Sơn Hải Giới, những Mộc Linh này hoàn toàn không biết bản thân đang đối mặt với sự tồn tại đáng sợ cỡ nào, có cảm giác này là chuyện bình thường.
Còn có một số Mộc Linh không nói gì, nhưng cảm xúc của bọ họ cũng gần như giống vậy - Linh Tuyển có thể không phải là một Mộc Linh xấu, nhưng nhất định không phải là một Mộc Linh tốt, vẫn là không nên chơi với nàng thì hơn.
Di Như nghĩ tới thiếu nữ mà nàng ta nhìn thấy vừa rồi, thiện cảm đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng cũng chỉ định qua lại như một bằng hữu bình thường, cũng không có vô cùng chán ghét nàng như những Mộc Linh khác.
Trái lại, cuối cùng trong đội có một Mộc Linh đang trầm tư suy nghĩ, chỉ là ánh mắt trầm xuống che đi tất cả cảm xúc lộ ra trong mắt, không ai biết rốt cuộc hắn nghĩ thế nào.
“Nhàn Hi, nhanh lên, nhanh lên, chúng ta còn phải lên lớp nữa!” Ở phía trước có Mộc Linh nhận thấy hắn rớt lại phại phía sau, vội quay đầu lại gọi.
Nhàn Hi ngẩng đầu lên với một nụ cười hoàn mỹ không khuyết điểm: "Tới đây, tới đây."
...
Linh Tuyển từ Đào Nhiên Cư trở về, tuy rằng gặp phải trận pháp giữa đường, nhưng có lẽ vì có ấn ký thân phận, nên nàng thuận lợi trên cả đường đi, chẳng mấy chốc đã trở về nơi bản thể đang ở.
Giống như quá khứ không biết bao nhiêu năm, nàng theo thói quen nằm trong bản thể, suy nghĩ về chuyện đã xảy ra hôm nay.
Đầu tiên, căn cứ theo ký ức quá khứ của Thanh Thần Mộc, lúc tụ linh nàng không hề ở trong Vạn Linh Bí Cảnh, hiển nhiên, nàng đã được vị tôn thượng kia đưa trở về sau khi tụ linh.
Tôn thượng và những người khác trong Vạn Linh Bí Cảnh không phải là người tốt lành gì. Nơi này cũng tuyệt đối không phải thế ngoại đào nguyên gì gì đó, mà là một nơi đầy rẫy nguy hiểm - Mặc dù không biết bọn họ thu thập Mộc Linh để làm gì, nhưng chắc chắn sẽ không chỉ để xem, đoán chừng sẽ còn làm ra một số chuyện rất đáng sợ.
Trong bí cảnh hẳn là bố trí rất nhiều trận pháp mê hoặc tâm trí...
Linh Tuyển chợt giật mình, nàng nghĩ đến một vấn đề - E rằng không chỉ như vậy, hẳn là còn có trận pháp che đậy ký ức về quá khứ mới phải, nếu không thì những Mộc Linh khác bị lừa đến chắc chắc cũng có thể phát giác ra được tình huống không đúng...
Sau này nàng càng phải cẩn thận hơn, tuyệt đối không được để lộ rằng ký ức trong quá khứ của mình không bị che đậy.
Sau khi phát hiện ra vấn đề, thì phải giải quyết vấn đề.
Linh Tuyển từng trải qua một lần bị tranh giành, hoàn toàn không muốn trải qua lần nữa, nàng nhất định phải trốn thoát trước khi kế hoạch của vị tôn thượng gì đó được thực thi.
Theo như truyền thừa ký ức nói, trong Sơn Hải Giới có rất nhiều bí cảnh, Vạn Linh Bí Cảnh chắc có lẽ thuộc loại đã được nhận chủ và cải tạo qua. Loại bí cảnh này, người thường muốn ra vào nhất định phải có tín vật.
Loại tín vật này tôn thượng nhất định sẽ không tùy tiện ban cho người khác, e rằng toàn bộ bí cảnh có lẽ cũng chỉ có mấy mảnh. Hơn nữa, thực lực của người có được chúng hẳn là không hề tầm thường, không phải hạng mà một người có tu vi gà mờ như nàng có thể đối phó.
Muốn giành được tín vật là điều khó khăn vô cùng.
Nhưng Linh Tuyển cũng không thể đợi thời cơ xoay chuyển và đột nhiên lại có một vết nứt không gian đưa nàng rời khỏi bí cảnh - Vì vậy, nếu muốn sống sót, việc dù khó khăn đến đâu cũng phải làm.
Điểm cuối cùng chính là nàng cần phải có một kế hoạch hoàn chỉnh, mà trước khi kế hoạch được thực hiện nàng nhất định phải làm tốt việc đóng giả, không được để người khác phát hiện nàng có điều gì bất thường.
"Vậy thì từ hôm nay trở đi, ta phải làm một Mộc Linh hoàn hảo của Thanh Thần Mộc, hiền lành nhân hậu, tâm tính lương thiện thuần khiết..."
Linh Tuyển không khỏi thầm vui mừng, vì mặc dù ký ức truyền thừa của Thanh Thần Mộc thiếu sót không đầy đủ, nhưng ngược lại nàng đã hoàn toàn kế thừa thiên phú của Thanh Thần Mộc, ít nhất điều này làm cho nàng tránh được nguy cơ vừa hiện thiên phú đã bị lộ tẩy.
Nàng ở trong mộc tâm âm thầm luyện tập nụ cười vòng cung, tốc độ bước đi, ngữ điệu nói chuyện, v.v. Nàng cần phải biến mình thành một Mộc Linh hoàn hảo –May mà trong ký ức truyền thừa cũng từng xuất hiện những Mộc Linh khác, nếu không thực sự rất khó bắt chước.
"Ta còn phải biểu diễn tài nghệ."
Sau khi Linh Tuyển học xong khóa tu luyện "nữ Mộc Linh hoàn hảo", thì bắt đầu công việc cuối cùng trong ngày: Tạo tài nghệ cho bản thân - ít nhất không phải loại "một trăm lẻ tám tư thế ngủ".
Nữ Mộc Linh hoàn hảo hẳn là yêu thích âm luật, nhảy múa, thư pháp và hội họa,... tao nhã mà lại phóng khoáng, còn phải hòa hợp với thiên nhiên ở khắp mọi nơi...
Linh Tuyển cau mày, những thứ này đều không có trong ký ức truyền thừa của Thanh Thần Mộc!
Chắc có lẽ nằm ở những phần còn thiếu.
Nhưng khi nói đến ký ức truyền thừa...
“Anh bạn nhỏ Yến Hi X biết hát, hay là mình cũng hát?” Linh Tuyển thầm nghĩ: “Phàm nhân và tu sĩ đều là Nhân Tộc, ắt hẳn có điểm chung trong sở thích. Mấy quản sự đó đều là Nhân Tộc, hẳn là không đến nỗi làm bọ họ ghét đâu?"
Nghĩ đến liền làm, nàng chuẩn bị một lát dưới gốc Thanh Thần Mộc, sau đó mở miệng hát: "Mặt trời chiếu rọi trên bầu trời..."
Sau khi hát xong một ca khúc thiếu nhi, Linh Tuyển nhẹ nhàng chạm vào Linh Âm Thảo bên cạnh. Loại cỏ này sẽ thu gom tiếng hát, chỉ cần dùng linh lực chạm vào, nó sẽ tự động hát ra ca khúc đã thu.
... Gốc Linh Âm Thảo này trước kia chừa từng tích trữ tiếng hát, hiện tại cũng chỉ có bài hát nàng vừa mới hát.
“Sao trông bơ phờ thế kia?” Linh Tuyển cau mày, cảm thấy gốc Linh Âm Thảo này không ổn lắm.
Linh Âm Thảo uất ức dùng lá quơ quào ngón tay nàng – Hiển nhiên Linh Thảo cấp thấp như nó tu vi không đủ để chạm vào Linh Thể, chỉ là vung vẩy trong không khí.
Một giọng ca vang lên...
Linh Thể của Linh Uyển chấn động, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó biến thành tức giận, rồi lại biến thành xấu hổ và giận dữ... cuối cùng, mọi thứ quy về là lãnh đạm.
Linh Âm Thảo dường như muốn trả thù nàng, hát xong một lần, còn dự định hát lại lần nữa.
Linh Tuyển búng ngón tay để loại bỏ giọng hát cất trong Linh Âm Thảo – Được rồi, chắc là tạp âm – sau đó đứng dậy thở dài.
Nàng thật sự không ngờ hóa ra ca hát là một chuyện khó đến vậy. Rõ ràng anh bạn nhỏ Yến Hi X hát rất dễ thương, còn nàng hát ra... Ôi, không khỏi liên tưởng đến yêu quái Sát Linh do Quỷ Hề thả ra lúc ở trong không gian bị phong ấn, tiếng hú của chúng khá giống.
Ca hát thì khỏi nói rồi, trừ khi nàng muốn mưu sát, hoặc nghĩ ra cách khác.
Suy nghĩ hồi lâu, Linh Tuyển cuối cùng nhớ lại lần đầu tiên tụ linh trong không gian bị phong ấn, nàng đã có một khoảng thời gian hứng thú với việc điêu khắc đá - Nàng muốn khắc đá thành kiểu dáng Huyền Minh Kiếm, hy vọng như vậy có thể nuôi dưỡng ra một Linh khác.
Kết quả có thể tưởng tượng được, nhưng tài nghệ phải thuần thục.
"Điêu khắc cũng là một môn nghệ thuật, quyết vậy đi chính là mày rồi!"
Để ngăn chặn thảm kịch ca hát xảy ra lần nữa, Linh Tuyển bắt đầu điêu khắc và thấy rằng đôi tay của mình không cứng nhắc, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm và trở nên tràn đầy tự tin trở lại.
Một ngày bận rộn nhanh chóng trôi qua, sớm mai đã đến, nàng chuẩn bị đi học.