Vài Mộc Linh nhìn nhau, dường như cảm thấy câu hỏi này không dễ trả lời. Cuối cùng vẫn là Bái Trạch lên tiếng: "Mộc Linh tốt chúng tôi lúc tụ linh không hề bị trọng thương, Mộc Linh đó nhất định rất xấu!"
Các Mộc Linh còn lại rối rít gật đầu, một Mộc Linh khác thì thào nói: "Tôi cho rằng nó còn rất ngốc, thực lực nhất định cũng rất yếu, không muốn chơi đùa cùng nó."
Lưu quản sự nghe xong, cũng không đánh giá lời nói của bọn họ là đúng hay sai, mà là nhìn về phía những Mộc Linh không phát biểu ý kiến còn lại: "Các trò cảm thấy thế nào?"
Đa số Mộc Linh đều tỏ ra có cùng cách nghĩ, nhưng nếu gặp gỡ mà thấy Mộc Linh cũng không xấu như trong tưởng tượng, bọn họ vẫn sẵn lòng qua lại thân thiết với nó.
Một số ít Mộc Linh thì cảm thấy không quan trọng, dù sao bọn họ cũng đã có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, thêm một cũng không nhiều, mà bớt một cũng không ít.
Chỉ có một số rất ít – Di Hòa cảm thấy như vậy là không đúng, nhưng nàng ta cũng không thể nói ra được tại sao, chỉ cảm thấy không thể làm như vậy.
Lưu quản sự đã có tính toán trong lòng, liền nói: "Vừa mới nhận được tin tức nói rằng Thanh Thần Mộc đã hóa hình, Đại quản sự đang trên đường đưa nàng ta đến Đào Nhiên Cư - Nếu các trò muốn xem nàng ta có phải là một Mộc Linh tốt hay không, bây giờ có thể đến chỗ Lý quản bên đó sự nhìn lén."
Các Mộc Linh lập tức hứng thú, sau khi tiết dạy kết thúc, liền nhao nhao đến chỗ của Lý quản sự.
Lưu quản sự vẫn ngồi bên dòng suối, nhìn họ rời đi, nhưng cười không nói gì.
Dùng đơn thuần "tốt" hoặc "xấu" để miêu tả Mộc Linh là một chuyện rất khó, sau khi ra đời, bọn họ chỉ có bản tính tự nhiên chứ không có lý tính như ngày sau.
Vì kế hoạch của tôn chủ, hắn ta và Lý quản sự đã cố gắng chỉnh lệch trong học tập, nhưng không dám lơ là về mặt phẩm chất. Họ dạy họ phải đoàn kết và yêu thương nhau, sẵn sàng hy sinh vì nhau. Nhưng nào ngờ đột nhiên lại có một Mộc Linh của Thanh Thần Mộc đến.
Đại quản sự nói phải thử thăm dò tính nết của Mộc Linh này, mà trong nghịch cảnh tính nết của con người mới bộc lộ đến mức lớn nhất, hắn ta muốn để Mộc Linh của Thanh Mộc bị những Mộc Linh này xa lánh, để xem nó sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.
Vì lý do này, Lưu quản sự không còn cách nào khác ngoài việc truyền thụ cho những Mộc Linh này quan điểm: "Mộc Linh tốt được thiên đạo quý mến sẽ không bị trọng thương lúc tụ linh" - Tất nhiên, quan điểm này nói chung là đúng, nhưng mọi thứ đều có ngoài ý muốn, mà hắn ta đã loại bỏ trường hợp đặc biệt.
Dần dần, Mộc Linh của Thanh Thần Mộc đã thay đổi từ đệ đệ, muội muội được mọi người mong đợi trở thành một Mộc Linh xấu có khả năng bị Thiên đạo ghét bỏ. Phản ứng của các Mộc Linh hôm nay cho thấy công tác chuẩn bị của hắn ta khá thành công.
Còn về Di Như...
"Vào thời điểm mọi người đều bài trừ Mộc Linh của Thanh Thần Mộc, có một Mộc Linh tốt với nàng ta, đó cũng có thể là một góc độ khác để thăm dò bản tính của nàng ta."
Lưu quản sự tạm thời bỏ đi ý định cố gắng thêm nữa để lay chuyển ý nghĩ của Di Như.
Bản tính con người không chịu được dò xét, nhưng bản tính của Linh Tộc lại thường vô cùng cố chấp khó mà lay chuyển, các quản sự cảm thấy làm như vậy rủi ro rất nhỏ, nhưng lại không biết mình đoán đúng được đầu, không đoán đúng được kết quả.
…
Các Mộc Linh đã đến chỗ của Lý quản sự, nhưng họ không muốn để Mộc Linh mới nhìn thấy mình trước tiên, vì vậy họ đã trốn.
Khi Đại quản sự dẫn Linh Tuyển đến, ông ta đã phát hiện thấy Mộc Linh đang bí mật quan sát, nhưng Linh Tuyển thì không, vì tu vi không đủ nên chỉ mơ hồ cảm thấy có cảm giác bị nhìn trộm.
Vì vậy nàng càng thêm chắc chắn rằng những người ở nơi này đều không có lòng tốt!
Sau khi chào hỏi với Đại quản sự, Lý quản sự chuyển tầm mắt đến Mộc Linh trước mặt.
Mộc Linh này kế thừa vẻ đẹp của Linh Tộc, nhưng không giống với hầu hết Mộc Linh đều dịu dàng xinh đẹp, dung mạo của nàng làm cho người khác có cảm giác lạnh lùng và sắc bén – Người ta nói tướng do tâm sinh, đặt trên người Nhân Tộc thì chưa chắc xác đáng, nhưng đặt trên người Linh tộc ngược lại rất phù hợp. Xem ra Mộc Linh này quả nhiên rất có tính công kích.
Còn nốt ruồi chu sa giữa ấn đường... E rằng đó là huyết mạch oán khí hóa thành.
Lý quản sự đã có vài phần kết luận trong lòng, nhưng ngoài mặt lại cười hỏi: "Ngươi tên là Linh Tuyển?"
Linh Tuyển gật đầu, nàng cảm thấy ánh mắt của người này mới vừa rồi tràn đầy vẻ dò xét, khiến nàng vô cùng khó chịu.
Nàng giả vờ bị Lý quản sự làm cho sợ, lặng lẽ thu mình lại phía sau Đại quản sự, làm bộ nhát gan sợ chuyện.
“Tu vi của ngươi thì sao?” Lý quản sự lại thêm một đánh giá về Linh Tuyển trong lòng, tiếp tục hỏi.
Linh Tuyển cúi đầu thấp hơn, giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn: "Thông... Thông Linh Kỳ."
Lý quản sự "ừm" một tiếng, lấy ra hai tấm lệnh bài, để nàng lưu lại khí tức. Một tấm để ở Đào Nhiên Cư, tấm còn lại là ấn ký thân phận của nàng, khi ra ngoài nhất định phải mang theo bên người.
Linh Tuyển theo lời làm theo, sau đó thì nghe thấy Lý quản sự nói: "Chuyện đã xong xuôi. Ngày mai giờ Thìn một khắc đến Đào Nhiên Cư học tập, làm quen một chút với các Mộc Linh khác. Bây giờ ngươi có thể trở về chuẩn bị tài nghệ để ngày mai biểu diễn."
"Tài... nghệ?"
Đầu óc Linh Tuyển đầy dấu chấm hỏi. Kiếm Linh có tài nghệ gì? "Một trăm lẻ tám tư thế ngủ?"
“Đây là thông lệ của học cung.” Thấy nàng nghi hoặc, Đại quản sự giải thích: “Những Mộc Linh khác cũng đều như vậy, ngươi không cần căng thẳng, mọi người đều rất hòa thuận.”
Cho dù Linh Tuyển có bao nhiêu ý kiến cũng chỉ đành nuốt xuống, gật đầu tỏ ra mình đã hiểu, sau đó thì cáo từ, cầm lấy Dẫn Lộ Phù rời khỏi Đào Nhiên Cư và trở về nơi ở của mình.
Sau khi nàng rời đi, Đại quản sự liếc mắt vào trong góc: "Đi ra đi."
Các Mộc Linh lần lượt đi ra, cười hì hì nhìn ông ta, không chút cảm thấy hành vi này của mình có gì không thỏa đáng.
"Xem cũng xem xong rồi, phải chung sống hòa thuận với Linh Tuyển, biết chưa?"
Giọng điệu của Đại quản sự thản nhiên hờ hững, đuổi các Mộc Linh trở về tiếp tục học tập, chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại ông ta và Lý quản sự.
"Ngươi thấy nàng ta thế nào?"
Lý quản sự khẽ lắc đầu: "Trước mắt vẫn chưa xác định, nhưng hẳn không phải là người tôn chủ mong muốn."
Đại quản sự vuốt cằm: "Giữ lại thêm một thời gian nữa, nếu chuyến đi này của tôn chủ thuận lợi, mang về một Mộc Linh khác, nàng ta sẽ không còn giá trị giữ lại."
"Mộc Linh rất hiếm, tôn chủ vạch kế hoạch nhiều năm như vậy mới tìm được ba mươi lăm tên, phẩm cấp còn có cao thấp. Chỉ sợ lần này..." Lý quản sự không hề lạc quan như Đại quản sự: "Tôi ngược lại càng hy vọng Mộc Linh của Thanh Thần Mộc này có thể mang đến cho chúng ta một điều bất ngờ."
"Vậy thì vẫn cứ theo kế hoạch trước đó mà hành sự."
Đại quản sự cho rằng người và bản thể đều nằm trong tay, cho dù Linh Tuyển có cổ quái, cũng không dấy lên nổi sóng gió gì.
“Phải rồi, trong ký ức truyền thừa của Linh Tộc sẽ có ghi chép một số vấn đề liên quan đến đối nhân xử thế sao?” Ông ta đột nhiên lại nhớ đến “lễ vật” nghe được từ miệng Linh Tuyển, liền hỏi thêm một câu.
“Tất nhiên là sẽ có, nhưng hầu hết đều rất đơn giản và sẽ không được giải thích cặn kẽ - Xét cho cùng, bản thân Linh Tộc cũng không phải là tộc quần giỏi giao du.” Lý quản sự thuận miệng đáp: “Ngoài điều đó ra, yêu thích và kiêng kị của các tộc đều sẽ được nhắc đến đôi chút, điều này cũng là để cho Linh Tộc chung sống hòa hợp với các tộc trong khoảng thời gian sau khi tụ linh, để không gây ra bất kỳ rắc rối nào và bỗng dưng mất mạng do hiểu lầm."
"Ồ, chẳng trách nàng ta biết."
Cả hai đều để tâm đến chuyện này, hôm nay Linh Tuyển lại thoát được một kiếp.