Linh Tuyển muốn hỏi thêm vài câu, nhưng từ nơi sâu xa dường như có giọng nói thì thầm bên tai nàng khuyên bảo: "Sao ngươi có thể nghi ngờ Đại quản sự? Ông ta đã toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi."
"Vạn Linh Bí Cảnh chính là thế ngoại đào nguyên của các ngươi, đây lẽ nào còn phải nghi ngờ gì nữa sao?"
"Ý tốt của tôn chủ, ngươi chớ có hiểu lầm."
...
Linh Tuyển im lặng.
Tất nhiên, dăm ba câu này không thể làm nàng mê muội, nhưng lại khiến nàng đưa ra kết luận: Vạn Linh Bí Cảnh này chưa hẳn là nơi tốt lành gì, tôn chủ và Đại quản sự gì đó, e rằng chẳng những không phải là người bảo vệ Mộc Linh, mà còn có mưu đồ khác đối với Mộc Linh.
... Nhân Tộc sẽ bảo vệ tộc Linh Tộc? Đây là loại trò đùa quốc tế nào?
"Vừa ra khỏi hang hổ, lại vào hang sói."
Linh Tuyển đã ngầm thừa nhận rằng mình bị Thiên Đạo nhằm vào, lúc này cũng chẳng hề oán thán vận mệnh đen đủi của mình, nàng phải lập tức quyết định ngay nên làm thế nào.
Hư tình giả ý?
Trực tiếp bóc trần?
“Thì ra là như vậy, tôn chủ đúng là một người tốt.” Linh Tuyển bắt chước anh bạn nhỏ Yến Hi X, ngọt ngào và ngây thơ vô hại, hỏi: “Khi nào thì tôi có thể gặp được tôn chủ vậy hả? Tôi muốn đích thân cảm tạ ngài ấy.”
Trước đây ở thế giới bị phong ấn đã từng cứng rắn một lần, kết quả rơi vào tình cảnh như bây giờ, ngã một lần khôn hơn một chút, Linh Tuyển cảm thấy lần này mình phải cẩn thận hơn, trước tiên giả vờ thuận theo, thăm dò tình hình rõ ràng rồi hẵng quyết định sau.
Trong vài hơi trầm lặng của nàng, Đại quản sự đã luôn lặng lẽ quan sát biểu hiện của nàng.
Lúc đầu, ông ta nghi ngờ Mê Tâm Trận xảy ra vấn đề, hoặc là Mộc Linh cổ quái này không bị Mê Tâm Trận mê hoặc, thậm chí đã âm thầm điều động trận pháp, chuẩn bị ra tay bắt giữ nàng.
Nhưng Linh Tuyển không hề lộ ra nửa vẻ nghi ngờ, thay vào đó, sau khi ngẩn ngơ một lúc, dường như chợt hiểu ra, tuy nét mặt không thay đổi nhiều nhưng đôi mắt long lanh và lời nói rất thành khẩn...
Có vẻ như trước đó Mộc Linh này vẫn chưa phản ứng kịp – Cũng phải, lúc tụ linh đã bị thương nặng, sau khi hóa hình não không tốt lắm, Linh Tộc ngày trước cũng từng có tiền lệ.
Đại quản sự không thể nhìn thấu tâm can đã nhìn thấu mọi thứ dưới vẻ ngoài đơn thuần của nàng, còn cho là trí lực nàng kém, đồng thời thầm thở dài cho rằng có lẽ Linh Mộc này không phù hợp với yêu cầu của tôn chủ.
Linh Tuyển trước giờ chưa từng diễn kịch, đây là lần đầu tiên, nàng cũng rất căng thẳng. Sợ bị người trước mặt phát hiện ra suy nghĩ của mình, nên chỉ có thể gượng gạo nở nụ cười ngoan ngoãn của Yến Hi X và không để lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
Trong chốc lát, Đại quản sự mỉm cười, vươn tay xoa xoa đầu Linh Thể của nàng: "Tôn chủ hiện đang du ngoạn Man Hoang, đồng thời cũng để tìm những Mộc Linh khác có thể đang trong tình cảnh nguy hiểm, phải qua một thời gian mới trở về."
“Vậy trước khi ngài ấy trở về, ông có thể nói cho tôi biết được không?” Linh Tuyển chớp chớp đôi mắt to, giả bộ đáng yêu với dụng ý xấu: “Truyền thừa ký ức đã nói, cảm tạ người khác phải chuẩn bị lễ vật trước.”
Đại quản sự nghĩ thầm, trong ký ức truyền thừa của Thanh Thần Mộc còn nói đến những điều này? Lát nữa phải hỏi qua những Mộc Linh khác, lỡ như điều đó gắn với ký ức ngày trước của cô ta, thì mọi chuyện sẽ không hay.
Điều mà Linh Tuyển không biết là trong Vạn Linh Uyển không chỉ có Mê Tâm Trận mê hoặc tâm trí, mà còn có rất nhiều trận pháp khác, một trong số đó chuyên dùng để che đậy "ký ức ngày trước" của Mộc Linh.
Điều này là vì để đề phòng Mộc Linh có ký ức ngày trước thì có thể biết được một số tin tức bất lợi cho kế hoạch của tôn chủ từ miệng con người, yêu thú và những sinh linh khác trong trí nhớ đi ngang qua nó.
Nàng giả vờ đơn thuần quá mức, sắp thất bại nhưng nàng vẫn không hề hay biết.
“Được, Linh Tuyển quả nhiên là một Mộc Linh có ơn tất báo và có tâm thiện lương.” Đại quản sự cười híp mắt nói: “Chúng ta đến Đào Nhiên Cư trước, nơi đó còn có rất nhiều Mộc Linh, đều là ca ca, tỷ tỷ của ngươi, các ngươi có thể chung sống hòa thuận với nhau."
Linh Tuyển gật đầu, làm ra dáng vẻ "mình rất ngoan và rất nghe lời".
Một người, một linh, bằng mặt không bằng lòng, đi về phía Đào Nhiên Cư.
…
Đào Nhiên Cư là học cung của các Mộc Linh, hai vị quản sự Lý và Lưu, đồng thời cũng là Phu tử của học cung, phụ trách chỉ điểm phương hướng học tập của các Mộc Linh.
Hôm nay là Lưu quản sự dạy Mộc Linh.
Hắn ta đang gảy đàn bên dòng suối trong vắt, tay áo và mái tóc dài phe phẩy trong gió mát; tiếng đàn theo gió trôi dạt đến mọi ngóc ngách của Đào Nhiên Cư; những nơi đi qua, hoa cỏ cây cối sinh trưởng mạnh mẽ, côn trùng, cá, chim muông hòa theo tiếng đàn, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp về sự giao hòa giữa đất trời và con người, và sự chung sống hài hòa giữa con người và thiên nhiên.
Cuối ca khúc, Lưu quản sự mỉm cười, ánh nắng lọt vào mắt khiến phong thái của hắn ta càng thêm chói mắt.
Những Mộc Linh ngồi ven suối đều tấm tắc khen ngợi: "Lưu phu tử thật là lợi hại!"
"Nghe thật là êm tai!"
"Tôi còn muốn nghe nữa."
...
Chờ ba mươi lăm Mộc Linh nói xong, Lưu quản sự mới vươn tay ấn lên trên không, ra hiệu mọi người yên lặng: "Được rồi, cách điều khiển bằng ngón tay và chín bí quyết phối hợp sự dao động linh lực để điều chỉnh âm tiết mà Phu tử dạy vừa rồi, tất cả đều học được cả rồi chứ?"
Chúng Mộc Linh: "..."
Xin lỗi, vừa rồi chúng tôi chỉ lo nghe – Đều tại Phu tử người đàn nghe quá êm tai!
Các Mộc Linh ngơ ngác nhìn nhau, nhưng Lưu quản sự coi đó là sự ưng thuận của họ, mỉm cười và nói: "Nếu đã vậy, vậy thì Di Như bắt đầu từ trò trước đi."
Di Như là Mộc Linh gần hắn ta nhất, lúc này nghe vậy sắc mặt lập tức trắng bệch – Lúc đó nàng ta không nên vì để được gần Phu tử một chút, mà giành lấy vị trí này!
Đối diện với ánh mắt tươi cười của Phu tử, nàng ta không nói được gì, chỉ có thể lấy đàn ra.
Sau khi đàn xong khúc nhạt, bản thân Di Như cảm thấy ngượng ngùng. Mặc dù ca khúc này cũng làm cho cỏ cây sinh trưởng, nhưng đó hoàn toàn là nhờ vào năng lực thiên phú của nàng ta, cũng không phải nàng ta đã thực sự học được cách dùng âm luật để thúc giục cây cối phát triển. Cách điều khiển bằng ngón tay và bí quyết mà phu tử vừa mới dạy qua, nàng ta cũng chỉ dùng...
Lưu quản sự nghe xong chỉ cười, cũng không quở trách nàng ta không chú ý nghe giảng, mà còn động viên một câu: "Ngộ tính của Di Như quả thật rất tốt, ca khúc này cũng rất hay, giống như tiên âm."
Tâm trạng của Di Như đột nhiên như từ địa ngục lên thiên đường, ánh mắt lóe lên vẻ phấn khích, hoàn toàn quên mất mình chẳng học được tri thức gì, gật đầu liên tục biểu thị nàng ta sẽ tiếp tục cố gắng.
Chứng kiến màn trình diễn của Di Như không bị chỉ trích, những Mộc Linh còn lại đều thở phào nhẹ nhõm.
Đã nói mà, Lưu phu tử là người hiền lành nhất, trước nay đều không chê chúng ta ngốc!
Thế là từng người một bắt đầu chơi tùy hứng, nếu có thể dựa vào thiên phú kiếm sống thì tuyết đối không cần dùng đến những bí quyết điều khiển ngón tay "cao thâm khó học" kia, đồng thời còn cảm thấy như vậy rất tốt.
Quả nhiên Lưu quản sự cũng không chỉ trích bọn họ, ngược lại còn chỉ ra ưu điểm của mỗi người, khen đến cả đảm Mộc Linh bối rối không tìm ra hướng bắc.
Một tiết học dành phần lớn thời gian trôi qua trong vui vẻ với phương pháp giảng dạy khuyến khích của Lưu quản sự và phương pháp học tập có lệ của Mộc Linh, tiếp đó là thời gian dành cho bữa tiệc trà.
“Phu tử phủ tử, tôi nghe nói gần đây Mộc Linh mới đến đã có thể hóa hình, có phải là thật không?” Mộc Linh Bái Trạch hỏi.
"Mộc Linh đó thật sự quá chậm, lâu như vậy còn chưa hóa hình, tôi đã đợi rất lâu rồi!"
"Không biết sau khi hóa hình nó sẽ có thiếu sót gì không, dù sao lúc tụ linh đã bị thương rất nặng."
...
Lưu quản sự để ý thấy khi các Mộc Linh nhắc đến Mộc Linh của Thanh Thần Mộc đã không còn gọi là "đệ đệ, muội muội" nữa, mà gọi thẳng là "Mộc Linh", trong lòng cảm thấy rất thú vị - Chúng không thích Mộc Linh của Thanh Thần Mộc đó.
“Các trò không thích Mộc Linh mới sao?” Hắn ta thản nhiên hỏi.