Editor: Trà sữa trà xanh
Lâm Tĩnh Hảo nghe anh nói như vậy, tâm tình khẩn trương rốt cuộc tỉnh táo lại, chỉ cần anh không lập tức cự tuyệt cô, như vậy cô vẫn có hi vọng. Cô sẽ cố gắng hơn!
Đôi mắt màu đen như chì của Cố Hạo Thần u ám thâm thúy, sáng bóng lưu chuyển mê người, môi mỏng đẹp mắt nâng lên nụ cười say lòng người, mang theo ánh sáng vô cùng ấm áp, dung nhập vào trong lòng của cô.
Anh cười như thế rất rung động lòng người, làm cho Lâm Tĩnh Hảo cảm giác được sự khó thở. Anh rõ ràng là ra vấn đề khó khăn cho cô, muốn cho cô biết khó mà lui. Nếu như cô cự tuyệt đọc nội dung trên thẻ, như vậy anh sẽ lấy lý do không có thành ý mà cự tuyệt Thẩm Giai Liên. Nếu như cô đọc, như vậy anh cũng có khả năng cự tuyệt, đến lúc đó không phải mình sẽ bị anh giễu cợt.
Lâm Tĩnh Hảo khẽ rũ hàng lông mi dày đặc, giống như là hai cánh bươm buớm thật mỏng, đang nhẹ nhàng rung động. Ánh mắt của cô rơi vào trên thẻ trong tay anh, cắn môi, tiến lùi đều khó. Nhưng vì hạnh phúc của bạn tốt, cô phải dũng cảm tiến tới!
Ngón tay của anh cũng đẹp mắt đáng chết, giống như kiệt tác mà Thượng Đế tỉ mỉ tạo nên, thon dài như ngọc, băng cơ ngọc cốt. Anh đẹp mê người, nhưng cô lại hận người đàn ông làm khó cô này.
"Thế nào? Không muốn, hay là không có dũng khí nói, muốn rút lui rồi hả?" Anh khẽ cười như cũ, giọng nói êm dịu không gợn sóng, ngón trỏ cùng ngón giữa bên tay phải của anh đang kẹp tấm thẻ thật mỏng.
Đối với anh, là một mảnh giấy thật mỏng, đối với cô, lại như cự thạch nặng ngàn cân.
"Dĩ nhiên không có!" Cô bỗng chốc nâng lên hàng lông mi dày đậm, ánh mắt yên lặng nhìn khóe môi anh đang cong cong, trong mắt là ánh sáng kiên định, cô ngấc đầu ưỡn ngực, "Anh phải bảo đảm tôi đọc xong anh sẽ đáp ứng hẹn hò với Giai Giai."
"Là đang nói điều kiện với tôi sao?" Đầu lông mày của Cố Hạo Thần khẽ nhíu, thu thẻ trong tay về, hai bước liền đi tới bên cạnh thùng rác, giống như sẽ ném thẻ vào.
Lâm Tĩnh Hảo nhìn tình cảnh đẹp mắt này, trong lòng căng thẳng, giọng nói đề cao gấp mấy lần: "Không cần ném, tôi đọc."
Cố Hạo Thần lập tức dừng tay động tác tay, hơi nghiêng người, đi vòng, nụ cười bên môi càng sâu hơn: "Được thôi."
Lâm Tĩnh Hảo có tốt đến mấy cũng hung hăng nguyền rủa anh hơn 100 lần trong lòng, mới di động bước chân đi về phía anh. Cô rõ ràng đang tức giận, thế nhưng anh vẫn luôn mỉm cười nhẹ nhàng.
Ánh mắt cô lóe lên, cắn đôi môi đỏ mọng nhận lấy, bắt đầu đọc, nhỏ giọng nhớ dòng chữ ở phía trên: "Cố Hạo Thần, em thích anh, chúng ta quen nhau đi."
"Nói nhỏ quá rồi, không nghe được."
Cố ép mình là đang cầu đối phương, sau đó cô đề cao âm lượng lần nữa đọc một lần: "Cố Hạo Thần, em thích anh, anh có thể kết giao với em không?"
"Thật không có tình cảm, nghe không giống tỏ tình, giống như là thù oán."
Lâm Tĩnh Hảo rất áp chế tức giận trong lòng, cắn răng, hít sâu, điều chỉnh cảm xúc, vứt bỏ tạp niệm, vì hạnh phúc của bạn tốt, cô nhịn, lại đọc một lần: " Cố Hạo Thần, em thích anh, anh có thể kết giao với em không?"
Lần này, cô đọc dịu dàng như nước, thâm tình triền miên, giọng nói cũng đủ để anh nghe rõ ràng. Nhưng rõ ràng là thay bạn tốt đọc thổ lộ nhưng thật giống như là cô tỏ tình với anh, khiến tim cô đập rộn lên, trên mặt hiện lên mảng hồng thẹn thùng, giống như đóa hoa mùa xuân nở rộ, xinh đẹp động lòng người.
Cố Hạo Thần cũng nghe được mà thỏa mãn say mê, giống như đây chính là Lâm Tĩnh Hảo đang tỏ tình với anh, mà không phải là người khác.
"Cố Hạo Thần, anh có thể đồng ý với Giai Giai chưa?" Cô tận lực khiến vẻ mặt của mình thoạt nhìn rất ôn hoà, giọng nói êm ái dễ nghe, chỉ sợ không cẩn thận chọc tới con hồ ly giảo hoạt phúc hắc này mất hứng, như vậy không chỉ mất đi công sức nãy giờ của cô, hơn nữa sẽ làm hại Thẩm Giai Liên mất đi cơ hội hẹn hò với người yêu, vì vậy mà khổ sở đau lòng, cho nên coi như cô tức giận thế nào, dù ghét người đàn ông trước mặt thế nào, cô đều phải nhịn xuống. Còn phải giống như hầu hạ đại gia thuận tim của anh như ý của anh.
"Tại sao chính cô ấy không đến, mà muốn cô tới?" Anh cảm thấy tìm người tỏ tình thay thật mới mẻ, anh cảm thấy cô nữ sinh trước mắt này rất dễ đùa bỡn.
Anh luôn phiền chán nữ sinh dây dưa tỏ tình nhất thế nhưng rất thích nhìn bộ dáng cô tức giận cắn môi, thích nhìn gương mặt cô đỏ ngượng ngùng, dáng vẻ xinh đẹp này cực kỳ đáng yêu.
Nguy rồi! Anh nhất định là cảm thấy Thẩm Giai Liên không tự mình đến tỏ tình rất không có thành ý, lại nghiêm trọng trêu đùa người khác.
Lâm Tĩnh Hảo thầm kêu không tốt trong lòng, nhưng ngoài mặt cô lại rất bình tĩnh bất loạn như cũ: "Anh không cần hoài nghi thành ý của Giai Giai. Cô ấy không tự mình đến là bởi vì cô ngã bệnh, cô ấy rất thích anh, cô xinh đẹp, dịu dàng, thiện lương, tôi bảo đảm Giai Giai sẽ là một bạn gái rất tốt, tôi hi vọng anh có thể đồng ý qua lại với cô ấy."
"Chuyện quen nhau hẹn hò không hề đơn giản giống như đi chợ bán mua cải trắng, cho nên --" Lời của anh đột nhiên bị cô vội vàng cắt đứt.
"Cố Hạo Thần, tôi van anh." Ánh mắt cô sâu kín, buông tha tôn nghiêm, cô thế nhưng khẩn cầu anh.
"Nếu như đây là em thổ lộ với tôi, tôi đương nhiên đồng ý. Nếu như đây là tâm ý của người khác, như vậy......" Ánh mắt như đầm lầy sâu thoáng qua một tia giảo hoạt cùng ái muội, cánh tay dài duỗi một cái, ôm cô vào trong ngực, "Liền thay anh chuyển nụ hôn áy náy tới cô ấy."
Dứt lời, môi mỏng của anh chính xác không lầm in lên môi đỏ mọng mềm mại của cô, tinh tế thưởng thức, chiếm đoạt......
Mà Thẩm Giai Liên vì vội vàng muốn biết kết quả liền len lén đi theo Lâm Tĩnh Hảo núp ở một bên thấy một màn như vậy thì cả người đều ngây dại, trong hốc mắt của cô nhanh chóng ngưng tụ hơi nước, nước mắt trong nháy mắt liền mơ hồ tầm mắt của cô, đồng loạt chảy xuống, đã ươn ướt gò má tái nhợt của cô. Cô cực lực ẩn nhẫn lấy nỗi đau đớn như bị rạch từng nhát truyền từ buồng tim tới, giơ tay lên che miệng lại, để hàm răng cắn ngón tay không lên tiếng.
Cô thật là không ngờ đứa bạn tốt nhất của mình sẽ cho cô vui mừng như vậy, hôn môi với người trong lòng của cô. Đây là sỉ nhục, là châm chọc, cũng là phản bội. Cô lấy điện thoại di động ra chụp lại hình ảnh hai người ôm hôn, hình ảnh này dừng lại trong nháy mắt.
Sau đó cô đứng dậy, bàn tay gắt gao nắm chặt, trong đáy mắt đều là căm hận Lâm Tĩnh Hảo, giống như lúc tới lặng lẽ rời đi, chưa từng bị người phát hiện.
Môi của anh, hơi lạnh, mềm mỏng, lại mang theo xu thế lửa nóng triền miên, che môi cô lại thật chặt, môi của anh chứa môi cô, thỉnh thoảng khẽ liếʍ, thỉnh thoảng cắn rồi ma sát tê dại, nụ hôn của anh cường thế lại không mất dịu dàng công thành chiếm đất trong lúc cô suy nghĩ, môi lưỡi của anh linh hoạt mở hàm răng của Lâm Tĩnh Hảo, lưỡi dài duỗi một cái, liền chạm lưỡi non mềm mại của cô......
Lâm Tĩnh Hảo bị anh thình lình hôn môi cướp đi hô hấp, đầu óc trống rỗng, nhiệt độ thân thể thẳng tắp dâng cao. Cô bị kỹ thuật hôn cao siêu của anh làm cho đầu óc choáng váng, bị nhu tình cùng bá đạo của anh hòa tan cô, cô đã không cách nào hô hấp, muốn có được tự do, liền khẽ cắn lưỡi dài dăng thăm dò vào hàm răng cô, đau đớn khiến anh rút đầu lưỡi về, mày rậm càng nhăn lại.
Rốt cuộc anh buông lỏng cánh tay đang ôm eo thon của cô, ngược lại không bực mà cười, đưa đầu lưỡi ra quét quanh khóe môi, có một ti ngai ngái tràn ra, ngọt giống như mật đường.
"Cố Hạo Thần, anh khốn kiếp!" Trong cổ họng Lâm Tĩnh Hảo giống như tràn ngập mùi máu ở đầu lưỡi Cố Hạo Thần, cô cảm giác đây là làm nhục.
Mi tâm trắng noãn lo lắng nhíu lên, giống như cánh hoa bách hợp bị vò nát, làm đau lòng người. Cô giơ tay lên chà sát cánh môi kiều diễm bị anh hôn sưng đỏ, lóng lánh mê người.
"Tôi chỉ là nhất thời không kìm hãm được." Nhìn bi thương ở đáy mắt cô, biết mình cử động hào phóng của mình nhất định hù dọa cô, nhưng anh không cách nào kháng cự vẻ đẹp của cô, anh chỉ có thể chân thành nói xin lỗi với cô, "Thật xin lỗi!"
Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, nước mắt trong suốt hiện lên, đảo quanh trong hốc mắt, cô hơi ngước đầu, hít sâu đè nước mắt xuống. Cô lại bị nam sinh ngoài bạn trai cô cưỡng hôn! Cố Hạo Thần đau lòng, tiến lên, muốn đưa tay ôm cô vào trong ngực an ủi, nhưng Lâm Tĩnh Hảo lại nhấc chân đá về phía anh, cũng không quản một cước vừa rồi đá trúng chỗ yếu đuối của anh, quay người bỏ chạy.
Cố Hạo Thần đau đến cắn chặt răng, cô gái nhìn như nhu nhược này lại có thể nhẫn tâm như vậy. Anh nhìn bóng dáng chạy như d[[dlqd bay của cô không cách nào đuổi theo, gấu váy cô tung bay theo gió, giống như đóa hoa lần lượt nở rộ.