Editor: tu tai
Ánh mắt Cố Hạo Thần sâu như biển sâu, tối tăm giống như muốn tất cả ánh sáng đều biến mất. Nhưng động tác uống cà phê của anh lại vô cùng ưu nhã, giống như sức mạnh của gió bão đều bị anh nắm chắc trong tay.
"Anh --" Thẩm Giai Liên hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không cách nào phát tác.
Cô nhìn Cố Hạo Thần trấn định tự nhiên như vậy, đánh bại sự kiêu ngạo của cô, cô cho là hành động của mình có thể uy hϊếp được Cố Hạo Thần, không ngờ anh thật sự quá lãnh khốc. Cô hy sinh nhiều như vậy vẫn không đổi được thứ cô muốn, làm sao cô có thể chịu phục chứ.
"Không tin? Có lẽ cô có thể thử một chút." Cố Hạ Thần đặt nhẹ ly cà phê xuống, đuôi lông mày bên trái khẽ chau lên, cười ôn hòa, không hề có chút độ ấm.
Thẩm Giai Liên hít sâu một hơi, đối mặt với sát khí mạnh mẽ của Cố Hạo Thần cô không dám xem thường. Cô bưng cà phê lên bên môi đỏ tươi khẽ hớp một ngụm, mượn thời gian điều chỉnh tâm tính của mình: "Anh đã không muốn cùng tôi, vậy thì anh cũng không thể ở bên Lâm Tĩnh Hảo được. Nếu như anh theo đuổi cô ấy, tôi không chỉ trăm phương ngàn kế phá hư hai người, tôi cũng sẽ đoạt đi Cao Minh Tông người mà cô ấy yêu. Tôi cũng muốn cho cô ấy nếm thử nối đau của tôi một chút. Nếu không thật đúng tiện nghi cho hai người quá."
Nếu không chiếm được, như vậy thì ai cũng đừng nghĩ lấy được. Thành toàn, chưa bao giờ là việc làm của Thâm Giai Liên cô.
"Tôi tin chắc Lâm Tĩnh Hảo vẫn rất tin tưởng lời nói của tôi." Thẩm Giai Liên rất có tự tin và nắm chặc ở phương diện này, "Hơn nữa Tĩnh Hảo rất thích bạn trai của cô ấy, cô ấy không phải là loại con gái tùy tiện đứng núi này trông núi nọ, cô ấy có kiên trì cùng điểm mấu chốt của đạo đức của mình, cho nên Cố Hạo Thần cho dù anh có phí hết tâm tư theo đuổi cô ấy, thì cô ấy cũng sẽ không đồng ý ở bên anh. Giống như anh nói chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng được." Sử dụng lời nói của anh ta để chèn ép và tổn thương anh ta không còn gì thích hợp hơn.
Cố Hạo Thần cũng không vì những lời nói của Thẩm Giai Liên mà có mảy may vẻ buồn bã. Anh vô cùng bình tĩnh: "Chỉ cần cô không tổn thương Tĩnh Hảo, phá hư hạnh phúc của cô ấy nữa. Tôi có thể đồng ý với cô."
Anh thực sự muốn theo đuổi Lâm Tĩnh Hảo, nhưng sau khi biết cô có bạn trai thì anh đã bỏ qua cái ý nghĩ này. Chỉ cần người kia có thể cho cô hạnh phúc, anh có thể yên lặng chờ đợi ở bên cạnh cô. Dùng hành động buông tay của anh để tác thành cho hạnh phúc của Lâm Tĩnh Hảo, đáng giá.
Thẩm Giai Liên nghe được lời hứa của anh vừa vui vừa giận, vui chính là anh và Lâm Tĩnh Hảo sẽ không ở bên nhau, buồn là vì anh có thể buông tha tất cả vì Lâm Tĩnh Hảo.
"Để cho anh và tôi nghiêm túc kết giao còn khó hơn so với buông tha Lâm Tĩnh Hảo sao?" Thẩm Giai Liên khổ sở níu váy, đáy mắt
trong suốt hòa lẫn bi thương, dù cho ai nhìn cũng sẽ thương tiếc, nhưng Cố Hạo Thần lại tuyệt không có bất kỳ thay đổi.
"Phục vụ, tính tiền." Cố Hạo Thần bỏ qua vấn đề của cô, đặt tiền cà phê lên bàn, sau đó đứng dậy rời đi.
"Cố Hạo Thần, anh đứng lại!" Thẩm Giai Liên phẫn nộ quát, "Tôi sẽ khiến anh hối hận."
"Tôi sẽ tuân thủ lời hứa của mình." Cố Hạo Thần lướt qua cô mà đi.
Hai tay của Thẩm Giai Liên nắm chặt, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay của nàng rất đau. Không biết ngồi bao lâu, cô mới một người rời đi. Trở lại trường học thì thấy Lâm Tĩnh Hảo và Cao Minh Tông dắt tay nhau đi trên đường mòn, nhìn dáng vẻ cười nói đầy hạnh phúc của họ, cô thề, cô nhất định phải phá hủy nụ cười tươi đẹp cùng tình cảm hạnh phúc của Lâm Tĩnh Hảo.
Ngày hôm ssau sau giờ học, Thẩm Giai Liên tiến lên kéo Lâm Tĩnh Hảo, nhìn chằm chằm vết thương còn đang dán băng gạc của cô ấy, giọng nói mang theo áy náy: "Tĩnh nhi, còn đau không?"
Lâm Tĩnh Hảo lắc đầu, mỉm cười: "Không đau."
"Nghe Nhã Nhã cùng Nhu Nhu nói là mình đẩy cậu ngã thương, Tĩnh nhi, mình thật sự uống say quá, bản thân làm cái gì mình cũng không biết nữa. Hi vọng cậu đừng để trong lòng."
"Mình biết rõ là cậu uống say mà." Lâm Tĩnh Hảo nhẹ nhàng vỗ tay của cô, "Lần sau không cho uống say nữa."
"Được." Thẩm Giai Liên cười rộ lên, ngọt ngào như hoa, giọng nói mềm mại như đường, "Vậy cho mình xem vết thương của cậu."
Dứt lời, tay cô giơ lên xoa xoa trán của cô ấy, ngón tay ấn lên, Lâm Tĩnh Hảo đau quá phải rên lên một tiếng. Thẩm Giai Liên bỗng co tay lại, liên tục nói xin lỗi: "Tĩnh nhi, thật xin lỗi, nhất thời mình không nắm giữ lực đạo trên tay, khẳng định làm cậu đau rồi. Mình đúng là chân tay vụng về. Mình không làm được cái gì, cũng không tỉ mỉ dịu dàng như cậu, khó trách anh ấy không thích mình......"
Nói đến chỗ đau lòng, đáy mắt cô ấy như muốn tuôn trào nước mắt.
"Giai Giai, cậu đừng nói bản thân như vậy." Lâm Tĩnh Hảo cầm tay của cô ấy, một cái tay khác lau nước mắt trên khóe mắt cô ấy, "Thật ra thì cậu rất tốt. Nhưng chuyện tình cảm phải từ hai phía, yêu thích đơn phương không thể tạo thành yêu, cho nên......"
Thẩm Giai Liên vẫn bi thương như cũ, chuyển tầm mắt, ánh mắt rơi vào bụi hoa phía xa: "Tĩnh nhi, cậu không cần an ủi mình nữa. Mình hiểu rõ mình không bằng cậu, bởi vì anh ấy nói với mình là anh ấy thích cậu."
"Anh ta?" Lâm Tĩnh Hảo bỗng giật mình, ánh mắt lo lắng, "Giai Giai, cậu đừng nghe anh ta nói bậy."
"Tĩnh nhi, thật, Cố Hạo Thần nói người anh ấy thích là cậu, cho nên từ chối qua lại với mình." Thẩm Gia Liên cắn cắn môi, trong mắt lại hiện lên một tầng nước trong suốt, "Tĩnh nhi, cậu không thích anh ấy đúng không?"
Trong giọng điệu của cô mang theo khẩn cầu cùng chứng thực, yên lặng nhìn Lâm Tĩnh Hảo, muốn biết đáp án.
"Mình đã có Minh Tông rồi. Đương nhiên mình không thích anh ta." Làm sao cô có thể thích một người cường hôn cô chứ?
"Tĩnh nhi, vậy cậu hãy chính miệng nói cho anh ấy biết, như vậy có lẽ mình còn có một tia hy vọng." Thẩm Giai Liên dùng tình cảm đả động, nghĩ Lâm Tĩnh Hảo mềm lòng, "Tĩnh nhi, chỉ cần anh ấy chết tâm, anh ấy sẽ thấy mình tốt."
"Giai Giai, anh ta từ chối cậu không có quan hệ gì với mình. Sao cậu có thể để mình cô duyên vô cớ đi nói với anh ta về chuyện thích và không thích chứ?" Cố Hạo Thần chưa từng nói gì với cô, cô đi tìm anh ta sẽ chỉ làm bản thân khó chịu thêm một lần nữa.
"Tĩnh nhi, mình biết, cậu đang trách mình, có đúng không? Cho nên mới không muốn giúp mình, mình có thể hiểu. Là mình làm khó cậu." Thẩm Giai Liên thất vọng buông tay cô ra, thương tâm chạy đi.
Nhìn bóng dáng Thẩm Giai Liên đi xa, Lâm Tĩnh Hảo đứng tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải.
Qua hai ngày, Lâm Tĩnh Hảo bất giác đi tới học viện Kinh tế, đi tới dưới gốc cây đã lớn mà cô và Cố Hạo Thần gặp nhau lần đầu tiên. Quả nhiên thấy Cố Hạo Thần đang ở đó, cô nhìn bóng dáng to lớn cao ngạo của anh từ xa, chần chừ không tiến, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.
"Lâm Tĩnh Hảo." Âm thanh của anh ta vang lên từ phía sau, giống như ánh mặt trời xuyên thấu đám sương sáng sớm, ấm áp, có sức mạnh xua tan tất cả.
Lâm Tĩnh Hảo lập tức dậm chân, cau mày, cắn môi, giống như là đứa trẻ trộm đường để ăn bị người lớn bắt được. Cô cố gắng nở nụ cười, xoay người đối mặt với Cố Hạo Thần đang đi về phía cô: "Chào anh."
"Em tìm tôi." Anh giống như biết đọc tâm mà đoán trúng tâm sự của cô.
"Ừ." Cô thành thực gật đầu, đôi lông mi khẽ rủ xuống, tạo bóng mờ dưới mắt, mấp máy môi, "Cố Hạo Thần, anh từ chối qua lại với Giai Giai có liên quan với tôi sao?"
Cố Hạo Thần khẽ nhướng đuôi lông mày, chờ đợi lời nói tiếp theo của cô. Nhưng rất lâu Lâm Tĩnh Hảo vẫn không nói ra được một chữ nào. Nghĩ thật lâu, cuối cùng tìm được phương thức hợp lý, nhưng anh lại lên tiếng, bởi vì anh đã đoán được cô muốn nói gì.
"Em không cần phải có bất kỳ gánh nặng trong lòng gì cả, anh từ chối cô ấy là việc liên quan đến cô ấy, không liên quan gì đến em." Cố Hạo Thần biết chắc là Thẩm Giai Liên lại nói với cô cái gì, "Anh sẽ không bao giờ làm phiền đến em nữa."
Sau lần gặp gỡ tại nơi này Lâm Tĩnh Hảo liền chưa từng gặp Cố Hạo Thần nữa, cô cho là anh cứ như vậy biến mất ở trong thế giới của cô.
Có một ngày, sau khi tan lớp giờ học chung cô bị Tiêu Vân Đào gọi vào một bên, đưa cho cô một hộp quà tặng: "Đây là Thần để cho tôi chuyển cho cô."
"Anh ấy...... ở đâu?" Lâm Tĩnh Hảo cũng không nhận hộp quà, chỉ muốn hỏi tại sao anh không tự tay đưa cho cô.
"Anh ta đi rồi."
"Đi?" Cô nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của anh.
"Anh ta đi nước Mỹ." Tiêu Vân Đào vừa nói ra lời này, Lâm Tĩnh Hảo hoàn toàn ngây người, anh ta lại nói, "Mười một giờ máy bay cất cánh, bây giờ đi còn có thể nhìn thấy một mặt."
Lâm Tĩnh Hảo cầm hộp quà trong tay Tiêu Vân Đào, chạy như bay đi ra ngoài, sợi tóc cùng mép váy bay theo giống như tơ lụa đang múa.
Nhưng bọn họ vẫn lỡ mất nhau, vừa bỏ lỡ chính là năm năm năm tháng.