Căn hộ chung cư này mặc dù có hai tầng trên dưới, nhưng chỉ có một phòng ngủ chính.
Các phòng ở trên tầng chỉ có một tấm đệm tượng trưng, trải ra đất làm giường nhưng không được mấy ngày, nơi đó đã bị Hoắc Dật ra lệnh đổi thành phòng tập thể thao và phòng để đàn dương cầm.
Lúc này, hai người đang nằm trên giường lớn trong phòng ngủ chính, Hoắc Dật vẫn như trước mà ôm lấy Trình Gia Mục chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Trình Gia Mục lại không ngủ được, vừa nãy lúc về nhà cậu đã ngủ trên sofa gần một tiếng, đồng thời lại vừa mới tiếp nhận tin tức mang tính chất oanh tạc như vậy, làm sao còn có thể ngủ được.
Cậu lấy điện thoại di động ra, định lướt weibo một hồi để gϊếŧ thời gian và bình phục tình cảm đang cuồn cuộn trong lòng.
Điện thoại của cậu vẫn luôn để trong phòng ngủ cắm sạc, lúc này vừa mở ra đã phát hiện Viên Đào Đào gửi qua rất nhiều tin nhắn… Xong đời, sau khi an toàn hạ cánh, cậu chỉ nhắn cho đứa nhóc này một tin báo bình an, sau đó thì bị Hoắc Dật đưa đi.
Về sau, lại tới chuyện hắn xuống bếp cùng kết quả điều tra liên quan tới Tiết Vũ và Khương Tư Thuân, trong lúc nhất thời cậu đã quên mất Viên Đào Đào.
Trình Gia Mục sâu sắc lâm vào trạng thái tự trách vì ‘thấy sắc quên em’, bắt đầu mở wechat nhắn cho Viên Đào Đào.
Đào Đào: “Làm sao giờ mới nhắn lại cho em?’
Trình Gia Mục: “Lúc nãy máy anh còn đang sạc.”
Đào Đào: “Chưa từng thấy anh không đáng tin cậy như thế đó anh hai.”
Trình Gia Mục: “Anh rất ổn, mà chuyện ban ngày nói cho em đã có manh mối.
Nhớ kỹ lời anh nói đó, không được tự đi ra ngoài một mình, thành thật đợi trong đoàn làm phim đi.
Cũng không được ăn đồ ăn người khác đưa, không uống đồ mà người lạ đưa cho.”
Đào Đào: “… Biết rồi, em cũng không phải học sinh tiểu học.
Phát hiện đầu mối gì vậy?”
Trình Gia Mục: “Chính những thói quen tốt này đã cứu anh một mạng, phải thường xuyên bảo trì cảnh giác.”
Đào Đào: “Tuổi càng lớn càng lải nhải.”
Trình Gia Mục thấy hàng chữ này, kém chút nữa đã nghĩ hay là nhân chuyện này mà bắt con nhóc thối kia tới đây đánh cho một trận.
Cái gì gọi là đánh người không đánh mặt, mắng chửi người không vạch khuyết điểm.
Sao dám nhìn người lớn mà nói mấy câu lớn tuổi lải nhải… chờ một chút, vẻ ngoài của mình bây giờ rất trẻ tuổi, so với lúc trước còn trẻ hơn 11 tuổi luôn đó.
Nghĩ tới đây tâm trạng của Trình Gia Mục cũng tốt hơn chút, trả lời cô một câu: “Con nhóc thối, lại nói lung tung nữa anh sẽ đánh em.”
Viên Đào Đào gửi lại một biểu tượng cảm xúc đặc biệt thiếu đòn, chọc cho Trình Gia Mục vui lên.
Cho nên mới nói, đôi khi cùng nói chuyện phiếm với mấy cô cậu thanh thiếu niên này sẽ khiến tâm trạng tốt hơn.
Hiện giờ Đào Đào đã hiểu được cách thương nhớ anh hai mình, cuối cùng cũng coi như không phí công nuôi nó khôn lớn, trong lòng Trình Gia Mục vẫn rất vui mừng.
Trình Gia Mục lại không biết, vì cậu cho rằng Hoắc Dật đã ngủ cho nên mới sợ đánh thức hắn, cậu còn cố ý lén lén lút lút điều chỉnh ánh sáng của di động xuống mức thấp nhất.
Đối với một Hoắc Dật căn bản chưa hề đi ngủ, thì đây chính là hành vi có tật giật mình.
Mặc dù, Hoắc Dật không thấy rõ được nửa đêm mà cậu còn nhắn tin trò chuyện cái gì, thế nhưng lại có thể vừa vặn nhìn thấy tên của đối phương phía trên màn hình: Viên Đào Đào.
Đôi mắt hắn bị bóng tối của màn đêm bao phủ, bỗng nhiên lại lóe ra một tia ánh sáng nguy hiểm.
Ngày thứ hai Trình Gia Mục trở lại đoàn làm phim, tất cả vẫn như thường lệ.
Dường như trong hai ngày cậu dời đi, Thạch Trường An đã cấp tốc làm một bản kế hoạch để Trình Gia Mục lập tức diễn bù lại phần đã bỏ lỡ.
Người đối diễn với cậu, phần lớn đều là Đồng Hoài Cẩn trong vai Tư Mãn Chiêu thời còn thanh niên, cùng với Điền Điềm trong vai vợ của cậu Trường Lạc đình chủ.
Điền Điềm vốn dĩ có xuất thân ca sĩ nên mới thắng ở phần ngoại hình mỹ lệ, nhưng phần diễn lại không nhiều, bằng không thì cũng sẽ không được chọn vào đoàn làm phim của đạo diễn lớn như Thạch Trường An.
Quả nhiên, cho dù là đoàn phim lớn cỡ nào, có thể thu nhận mấy tiểu minh tinh được yêu mến diễn một vài nhân vật không có tác dụng then chốt, đều có thể xem như phương thức để hấp dẫn người xem ở độ tuổi thanh thiếu niên.
Lịch trình của Điền Điềm còn có thể thu xếp mà gạt bớt, nhưng Đồng Hoài Cẩn thì lại không được, mặc dù hắn đã cực kỳ trượng nghĩa mà chờ Trình Gia Mục.
Thế nhưng chẳng mấy chốc đã chạy xuống studio, nũng nịu nói với Doãn Khang Hòa: “Hay là đẩy suất diễn này ra sau đi? Tôi không thể trơ mắt nhìn tiểu Mục vì cực khổ đuổi theo tiến độ mà mệt chết.”
Đáp lại hắn là một cái lườm nguýt từ Doãn Khang Hòa.
Vậy nên, dưới các loại điều kiện áp chế này, một lần nữa Trình Gia Mục lại cùng đoàn làm phim bắt đầu đẩy nhanh tiến độ với tốc độ ma quỷ.
Từ khi trời vừa mới hửng sáng, quay cho tới tận khi màn đêm buông xuống.
Lúc này Thạch Trường An cũng mặc kệ việc có bị quay nhảy cóc hay không, đã gần đến thời điểm đóng máy ai còn quản tới việc trình tự quay thế nào, loại chuyện này đã không thể cưỡng cầu được nữa.
Giữa lúc này, ngay cả thời gian ngồi thở dốc cũng không có.
Nhưng còn có một việc khiến Trình Gia Mục phiền lòng, đó chính là lúc trưa Viên Đào Đào thần thần bí bí nói với cậu, nói cô có cảm giác như bị người ta theo dõi.
Thế là Trình Gia Mục lại càng thêm không không yên lòng, thật sự sợ sẽ gặp phải chuyện gì đó.
Bởi Viên Đào Đào đi theo Thạch Trường An học tập, nên tạm thời cũng được xem như trợ lý đạo diễn của ông.
Thạch Trường An hiếm khi thấy được, mấy cô gái còn ít tuổi mà lại mười phần chăm chỉ hiếu học thế này, không khỏi nhìn cô nhìn với con mắt khác, nhưng phương thức nhìn với con mắt khác của ông tương đối đặc biệt.
Chính là để cô tăng ca.
Không sai, thật ra so với bất kỳ một diễn viên nào, thì việc Viên Đào Đào đi theo đoàn làm phim cũng mệt hơn ai hết.
Lúc diễn viên không có suất diễn thì có thể nghỉ ngơi, nhưng cô thì không được.
Toàn bộ quá trình cô đều muốn nhìn kỹ từng khâu, thậm chí lúc Thạch Trường An mệt mỏi sau hậu kỳ, cô còn thay hắn nhìn chằm chằm máy giám thị.
Dạng đãi ngộ đặc biệt này chính là vinh hạnh mà cũng là mệt mỏi, lúc quay xong cảnh cuối cùng trong ngày hôm nay, Trình Gia Mục cũng không vội vã rời đi.
Nhân viên công tác đã bắt đầu thu thập thiết bị, Thạch Trường An mệt mỏi cả một ngày nên sau khi kết thúc công việc liền trở về nghỉ ngơi.
Tổ đạo diễn gần như cũng đã đi hết, nhưng Viên Đào Đào làm công tác hậu trường cho nên luôn cảm thấy mình cần phải làm việc nhiều một chút.
Chính bởi như thế nên mấy trưởng bối trong tổ đạo diễn đều cảm thấy, cô bé này vừa đáng tin cậy lại hiếu học, ấn tượng cũng không tệ.
Nhìn thấy em gái hiểu chuyện thế này, so với lúc trước thì lập tức cao lớn hơn không ít, Trình Gia Mục đương nhiên vui mừng.
Nhưng lúc này cậu lại cảm thấy, đang trong thời kỳ ‘đặc thù’ nên an toàn của bản thân vẫn là quan trọng nhất, không có việc gì thì mau trở về đi, ở đây cũng không thiếu một người như em.
Lúc này, Viên Đào Đào bắt đầu thấy có chút hối hận vì ban ngày đã nói chuyện này với anh hai.
Cô vừa thu thập đồ dùng, vừa nói: “Đã nói là em không sao rồi, lúc trưa chỉ đùa với anh thôi anh còn cho là thật.
Tránh ra đi, che mất ánh sáng của em rồi.”
Trình Gia Mục không còn cách nào bèn đứng bên cạnh hỗ trợ và chờ cô kết thúc công việc, ấy vậy mà cô nhóc này còn ẩn cậu ra: “Anh à, anh không giúp được thì thôi đừng có gây thêm trở ngại như vậy chứ, anh muốn nhét máy giám thị đi đâu đó? Ống kính tầm xa có thể nhét trong cái túi này sao? Anh cảm thấy kích thước này thực sự phù hợp à?
“Còn có, đừng có đυ.ng vào chỗ kia nữa, cái anh cầm trên tay không phải là một miếng vải mềm hay khăn lau, đó là vài giúp nhu hòa ánh sáng.
Nếu anh dùng nó để lau máy móc, ngày mai có thể đạo diễn Thạch sẽ dùng dao thay cho cánh tay của anh đó.”
Trình Gia Mục: “…”
Trình Gia Mục yên lặng thu hồi cánh tay muốn giúp đỡ, an tĩnh ngồi một bên chờ đợi.
Đúng lúc đó, mấy cô bé khác gần đấy cũng phá lên cười vang, Trình Gia Mục lạnh mặt ngồi trên băng ghế đã không còn có mấy người, lặng lẽ nghĩ trong lòng: “Đám nhỏ lứa từ 90 đến 2000 đều đáng ghét, ai nói trò chuyện với mấy thanh thiếu niên này sẽ khiến tâm trạng tốt hơn chứ chứ? Tôi muốn thu lại câu nói kia.
Hừ!
Đợi tới khi tất cả thiết bị đều đã được cất gọn trong kho, còn khóa lại cẩn thận, mấy người trẻ tuổi kia mới hi hi ha ha vừa đi vừa nói: “Có muốn đi ăn khuya hay không?” Lúc này đã hơn mười giờ, cách giờ cơm tối đại khái cũng đã ba đến bốn tiếng nên liền có nhiều người lập tức hùa theo.
Viên Đào Đào đánh ngáp một cái nói: “Tôi không đi đâu, tôi đã mệt muốn chết.
Ngày mai còn phải tới sớm hơn nữa.”
Đám người kia liền nhao nhao gửi cho cô một ánh mắt đồng tình, top 10 người bận rộn nhất trong đoàn làm phim này nhất định là có cô.
Trình Gia Mục vội vàng nói: “Vậy tôi đưa cô về khách sạn.” Vừa dứt lời, các thiếu nam thiếu nữ kia liền thống nhất phát ra âm thanh thiện ý ồn ào.
Trình Gia Mục: Lứa sau 90 mấy người là đáng ghét nhất đó.
Mấy đứa nhóc các người thì biết cái gì, kia là em gái của tôi! Là em ruột! Đừng có nghĩ tới những phương diện kỳ quái nữa.
Lúc này, người làm anh trai như Trình Gia Mục mới sâu sắc cảm nhận được, việc mình ở lại chờ Viên Đào Đào là một quyết định anh minh và vĩ đại cỡ nào.
Nếu như không làm vậy, thì một cô bé như Đào Đào lúc này hẳn là sẽ một mình tự trở về khách sạn.
Quãng đường từ trường quay về tới khách sạn cũng không xa, đại khái là đi bộ khoảng mười lăm phút.
Mặc dù lúc này đã là cuối hè đầu thu, nhưng nhiệt độ trong thành phố nhỏ ở phương nam này vẫn rất nóng, ban đêm may là cũng có chút mát mẻ.
Lần trước, lúc mình cùng Đào Đào đi tản bộ thế này, có lẽ là lúc con bé học tiểu học đi?
Lòng Trình Gia Mục có chút phiền muộn, bèn nói: “Đào Đào, thật xin lỗi.
Nhiều năm như vậy anh vẫn luôn bận bịu công việc, đều không chăm sóc tốt cho em.”
Viên Đào Đào không hề lo lắng khoát tay ngăn lại: “Nói cái gì đó, là em không hiểu chuyện thế nhưng sau này sẽ không như vậy.”
Lòng Trình Gia Mục thực ấm áp, lại nghe Viên Đào Đào nói tiếp: “Em sẽ để anh được dưỡng lão.”
Trình Gia Mục: “…”
Không cần đâu, cách nói chuyện này của em sớm muộn gì cũng làm anh tức chết.
Cứ đi mãi, hai người đều cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.
Đây đúng là con đường thông tới khách sạn gần đó, nhưng đây là đoạn đường rất nhỏ, ban ngày thì có thể trông thấy cây dây leo bò đầy hai bên tràn đầy khí tức của mùa hè.
Nhưng bây giờ thì lại không giống, ánh đèn phía xa xa hắt lại đây, pha tạp với bóng cây rậm rạp, lại bởi vì đèn ở quá xa cho nên có vẻ hơi âm trầm.
Mà ngoại trừ bọn họ, dường như còn có tiếng bước chân của người khác.
Bỗng nhiên Trình Gia Mục dừng lại, hét lớn một tiếng: “Ai?”
Tiếng bước chân của người kia cũng ngừng lại, có vẻ là đang ở phía sau bọn họ.
Trình Gia Mục nói: “Ai ở đó lén lén lút lút thế? Lặp đi lặp lại nhiều lần, sự nhẫn nại của tôi cũng có hạn đó, đừng có trách tôi không khách khí! Ông chủ của mày cho mày cái gì tốt? Đáng giá để mày làm như vậy sao?”
Phía đối diện vẫn hoàn toàn yên tĩnh, Trình Gia Mục nhỏ giọng nói với Viên Đào Đào: “Chạy về hướng khách sạn đi, báo cảnh sát!”
Viên Đào Đào bị loại chuyện này dọa sợ nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, còn tiến lên phía trước ngăn cản Trình Gia Mục: “Không cho phép bắt nạt anh tôi!”
Trình Gia Mục quả thực muốn cạn lời, con bé này là xem phim truyền hình quá nhiều rồi sao? Lúc này không phải nên chạy nhanh một chút, sau đó tìm người đến giúp đỡ ư? Hiện giờ, gần như cậu đã có thể khẳng định bên kia chính là Hộ Bằng, gã biếи ŧɦái kia không biết có thể làm ra chuyện gì.
Viên Đào Đào ngoại trừ tính tình đanh đá thì cũng không có gì có thể dọa tới người khác.
Trình Gia Mục dùng một tay túm lấy cô kéo ra sau lưng: “Đừng lãng phí thời gian, chạy mau! Báo cảnh sát!”
Lúc này, bóng đen trốn trong bóng tối kia lại bước một bước về phía trước, gương mặt vẫn bị đám dây leo che mất nhưng hình thể thì lộ ra một chút.
Là kẻ vô cùng cao lớn, rắn chắc.
Thấy không phải Hộ Bằng, lòng Trình Gia Mục lại càng thêm cảnh giác, chẳng lẽ còn có kẻ khác giúp đỡ?
Viên Đào Đào cũng phát hiện dáng người cao lớn cùng khí tức nguy hiểm của đối phương, làm sao mà chịu đi cho được.
Cô gắt gao níu chặt cánh tay Trình Gia Mục: “Em không đi! Em không thể lại mất đi anh một lần nữa, lại nhìn anh trai duy nhất của em xảy ra chuyện trước mặt mình! Anh cho rằng chuyện kỳ ngộ này còn có thể lặp lại một lần nữa sao?”
Sau khi bóng đen kia nghe được lời này, lập tức tiến tới lộ ra gương mặt dưới ánh đèn yếu ớt, lúc ấy Trình Gia Mục liền hóa đá.
Người kia cũng khϊếp sợ nhìn hai người bọn họ, hỏi thẳng Đào Đào: “Vừa rồi, cô gọi cậu ấy là gì?”