*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đèn sợi đốt trong phòng tập trung sáng tới mức khiến gương mặt của mọi người gần như trắng bệt.
Con trai lão Bạch vốn đã gầy gò, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay nhưng đôi mắt lại rất to. Dưới loại ánh sáng trắng này, con ngươi trong hốc mắt nó đen lạ thường. Khi ánh mắt chuyển động qua lại, quả thực giống như hai hạt đậu đen lớn biết nhảy.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Lương, đôi đồng tử đen nhánh của con trai lão Bạch co lại, gần như không thể nhìn thấy. Nó chớp mắt vài lần, như thể nhớ lại cảnh tượng lúc giữa trưa. Một lúc sau, nó nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Ừm, đúng vậy. Ông ta đúng là đã nằm bất động trên bàn. Tôi gõ cửa vài lần, thấy không có ai trả lời liền đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy ông ta như thế, tôi nghĩ rằng có thể ông ta đã ngủ quên nên đã để đồ ăn xuống rồi rời đi."
"Cậu không làm gì khác?"- Cố Lương hỏi.
"Không... không có"- Con trai lão Bạch nói, "Không phải 10 phút sau tôi đã xuống ăn cơm cùng với mọi người sao? Làm sao tôi có thể làm thêm cái gì khác? Kịch bản của tôi cũng không có viết gì khác. Sau khi giao cơm xong, tôi trở về phòng mình xé nát hộp thuốc, ném ra ban công rồi lại đến phòng ăn ăn cơm. Chỉ vậy thôi, không còn gì khác."
"Được rồi, tôi không còn vấn đề gì nữa."- Cố Lương ngừng hỏi và im lặng. Anh ngồi dựa vào ghế, mắt nhắm lại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, cũng có vẻ như là đã tính trước kỹ càng, đã biết ai là hung thủ.
Nhưng anh không nói gì thêm.
Mu bàn tay của Cố Lương đặt trên bàn, xương cổ tay nhô ra đẹp như ngọc thạch.
Dương Dạ nhìn chằm chằm bàn tay kia một hồi lâu, đột nhiên đứng lên, nghiêng người gõ mặt bàn trước mặt Cố Lương.
Cố Lương vừa mở mắt ra, ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt Dương Dạ gần trong gang tấc.
Cố Lương suýt chút nữa bị hắn làm cho giật mình, lập tức ngửa ra sau, nhíu mày hỏi: "Cậu làm cái gì vậy?"
"Đi nào, thẩm vấn 1:1."- Dương Dạ dẫn đầu bước vào phòng thẩm vấn, "Tôi muốn thẩm vấn anh."
Cố Lương: "..."
-
Một lát sau, trong phòng thẩm vấn, Dương Dạ ngồi đối diện với Cố Lương.
Hiệu quả cách âm của phòng này rất tốt, không hề nghe thấy chút âm thanh nào từ phòng tập trung. Cũng bởi vậy, lúc không có người nói chuyện, hai người tuy rằng ngồi cũng không gần nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Dương Dạ đỡ kính, hỏi Cố Lương: "Anh cảm thấy ông chủ Bạch chết như thế nào?"
Ngón trỏ Cố Lương nhịp lên đùi, sau đó nói: "Theo cách nói của mọi người, 12 giờ 20 phút, hầu gái gõ cửa phòng ông chủ Bạch nhưng không ai trả lời. 10 phút sau, con trai lão Bạch lên phòng đưa thức ăn, thấy ông ta nằm bất động trên bàn như thể đang ngủ. Khi anh trai lão Bạch dùng dao tấn công đã là 2 giờ chiều. Theo tôi thấy, lúc người hầu gái gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời, cũng chính là 12 giờ 20 phút, ông chủ Bạch đã chết."
Dương Dạ lại hỏi: "Vậy anh nghi ngờ ai?"
Cố Lương trầm mặc một lát, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Con trai lão Bạch vừa rồi có nói một câu, làm cho tôi cảm thấy có chút kỳ quái."
Dương Dạ: "Có gì kì quái?"
"Nếu như tôi muốn gϊếŧ ông chủ Bạch thì lúc tôi đi đưa phần đồ ăn có độc cho ông ta, phát hiện ông ta đang nằm sấp trên bàn ngủ, tôi sẽ đặt đồ ăn có độc xuống rồi rời đi sao?"- Cố Lương lắc đầu nói, "Là tôi thì sẽ không đâu. Tôi không chắc chắn rằng ông ta sẽ ăn bữa ăn này khi ông ta thức dậy, vì vậy tôi chắc chắn sẽ làm bất cứ điều gì khác. Ngược lại, cách làm của anh trai lão Bạch hợp lý hơn nhiều. Mặc kệ ông ta có ngất xỉu thuốc giả chết hay chỉ đơn giản là ngủ thϊếp đi, nếu đã có cơ hội gϊếŧ ông ta thì đương nhiên phải nhân cơ hội ra tay gϊếŧ."
Dương Dạ gật đầu: "Ừm, cũng có lý."
"Hoặc là nếu như không muốn gϊếŧ người ngay tại chỗ, ít nhất tôi cũng sẽ lại tới kiểm tra xem ông ta có ăn phải đồ độc hay không, sau đó mới quyết định kế hoạch tiếp theo."
Cố Lương nói: "Vì vậy những gì con trai lão Bạch nói khiến tôi nghi ngờ. Tôi có hỏi cậu ta rằng liệu cậu ta có làm gì sau đó không. Cậu ta trả lời một cách khẳng định và liên tục nhấn mạnh rằng nếu không có gì được viết trong kịch bản thì sẽ không làm gì cả. Nhưng điều đó thật phi logic. Cho dù lúc đó cậu ta không làm gì thì ít nhất buổi chiều cậu ta cũng sẽ tìm cơ hội đến phòng của ông chủ Bạch một lần nữa để xem ông ta có bị trúng độc ánh trăng sáng hay không."
Dương Dạ khữ nheo mắt, cười: "Nếu như anh nói, anh cũng rất đáng nghi đó. Anh có quay lại hiện trường để xem ông ta có chết không?"
"Tôi thực sự không có. Nhưng kịch bản của tôi lại cố tình viết một câu—— "Bạn đã quan sát trong một thời gian dài, ông chủ Bạch mỗi ngày đều bất di bất dịch uống canh gà. Vì vậy bạn đã nghĩ kế hoạch của mình sẽ thành công". Vì vậy, tôi nghĩ kế hoạch này của mình chắc chắn không có sơ hở nên đương nhiên không cần xác nhận. Tôi không biết món canh gà đã bị hất đổ."
Dương Dạ gật đầu, tỏ vẻ tán thành với lý do của anh, lại hỏi: "Vậy hầu gái Lưu thì sao? Cô ấy cũng đáng ngờ. Anh không biết món canh gà đã bị hất đổ, nhưng cô ấy thì có. Con trai lão Bạch nhìn thấy ông chủ Bạch đang ngủ nên cô ấy có thể đã nhìn thấy khi cô ấy đi gọi ông chủ Bạch."
"Vì vậy, giống như tình huống của con trai lão Bạch, cô ấy cũng sẽ lo lắng rằng ông chủ Bạch có khả năng không ăn thức ăn cô đã hạ độc nốt chu sa. Bởi vậy cô ấy cũng nên đi xác nhận xem ông chủ Bạch có ăn hay không, có bị đầu độc hay không mới đúng."
Cố Lương nhìn Dương Dạ, khoé miệng nhếch lên, nở nụ cười hờ hững: "Tất nhiên là cô ta đã đi xác nhận rồi. Cậu quên rồi à? Cô ta là người đã phát hiện ra nạn nhân."
-
Nói xong, ánh mắt Cố Lương lại rơi vào khoảng không, dường như đang nhìn vào lớp bụi trong không trung.
Anh nói với giọng điệu bình thản: "Theo thoả thuận trong kịch bản, mọi người phải ẩn mình trước khi xác nhận xem mình có là hung thủ thật sự hay không. Phải che giấu động cơ và thủ pháp gây án. Hệ thống cũng đang tuân thủ nguyên tắc này."
"Cho nên khi hệ thống phát kịch bản, lý do là hầu gái Lưu phát hiện ông chủ Bạch vẫn không xuất hiện nên quyết định đi vào phòng tìm ông ta, xem ông ta xảy ra chuyện gì, thay vì trực tiếp nói, hầu gái Lưu hãy đi xem ông chủ Bạch có bị cô gϊếŧ chết hay không."
"Trên thực tế, đây cũng có thể được coi là một loại... công bằng của hệ thống trong việc giải quyết vấn đề, bởi vì nó không thể đưa ra gợi ý về kẻ sát nhân thực sự. Nếu nó cho biết lý do thực sự tại sao hầu gái Lưu đi tìm ông chủ Bạch, nếu hung thủ để tâm, nhất định sẽ chú ý tới điều này, cũng sẽ bắt chước lý do này."
Sau khi nghe Cố Lương lý luận, Dương Dạ dùng ánh mắt thâm sau sau tròng kính nhìn Cố Lương một hồi lâu, sau đó đỡ kính một chút, đứng dậy, sải bước đi tới cửa phòng thẩm vấn, mở cửa, nói với hầu gái Lưu: "Hầu gái Lưu, mời vào đây."
Nghe vậy, hầu gái Lưu nhanh chóng vào phòng này.
Nhìn thấy hầu gái Lưu bị gọi đi thay vì mình, anh trai lão Bạch cau mày, vẻ mặt của con trai lão Bạch cũng có chút nghiêm túc.
Sau khi cửa phòng thẩm vấn một lần nữa đóng lại, Dương Dạ nhìn về phía hầu gái Lưu: "Tôi chỉ hỏi cô một câu, tại sao lúc 3 giờ 10 phút cô lại đi tìm Bạch lão đại? Lý do thực sự là gì?"
Hầu gái Lưu trả lời: "Đương nhiên là đi xem ông ta có bị độc chu sa của tôi đầu độc chết hay không. Khi hệ thống đọc kịch bản chung là có điều giấu diếm, nó sẽ bảo vệ tất cả mọi người và sẽ không vạch trần âm mưu gϊếŧ người của bất kỳ ai."
Hầu gái Lưu nói xong, Dương Dạ khẽ thở dài một hơi, mời cô ra ngoài.
Trong phòng thẩm vấn, ánh sáng mờ nhạt.
Dưới điều kiện ánh sáng này, khuôn mặt của Cố Lương trông càng có vẻ trắng hơn.
Nhưng trên mặt anh không có chút biểu cảm nào, chỉ nhìn về phái Dương Dạ: "Có thể bỏ phiếu. Nếu cậu không muốn chết thì điều cậu cần phải làm là thuyết phục anh trai lão Bạch và hầu gái Lưu để cho họ bỏ phiếu đúng."
"Vậy anh nghĩ hắn ra tay lúc nào?"- Dương Dạ hỏi.
Hai tay Cố Lương đặt trên tay cầm của ghế ngồi, một lúc lâu sau, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ một cái, chậm rãi nói: "Chúng ta đều đã đánh giá thấp hắn. Hắn đã nói dối ngay từ đầu—— khi cả hai chúng ta gặp hắn vào buổi sáng nay."