🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Phá án, phá án thôi. Nào, cầm vật chứng lên, đúng đúng rồi... Rồi, cười lên nào."- Dương Dạ giơ máy lên chỉ vào Cố Lương, "Nè nè, đừng có che mặt mà!"
Cố Lương đặt hộp giấy lên bàn trà rồi rời đi: "Chụp có xíu bằng chứng thôi mà cũng nhiều chuyện."
Nói đi cũng phải nói lại, có lẽ là do đang ở cấp độ nhập môn nên dù cho hệ thống cho một tiếng tự do khám phá thì cũng còn dư rất nhiều thời gian.
Sau khi kết thúc sớm cuộc điều tra, Cố Lương liền trở về phòng mình, quyết định ở một mình một lúc để cẩn thận suy xét các chi tiết trước khi tập trung ở phòng thảo luận.
Lúc đi lên lầu hai, khi đi ngang qua phòng con trai lão Bạch, Cố Lương phát hiện cửa phòng của nó đang mở.
Qua cánh cửa, có thể thấy nó đang nghỉ ngơi trên sô pha.
Con trai lão Bạch đang cầm một ly thuỷ tinh, sau khi nhìn thấy Cố Lương liền vội uống một ngụm nước lớn, chủ động chào hỏi anh: "Luật sư Trương, anh có tìm được manh mối nào khác nữa không? Làm cách nào mà ông chủ Bạch uống thuốc giả chết thế, có kết quả nào chưa?"
"Tôi vẫn chưa biết. Tôi sẽ hỏi bạn gái Hoàng sau để xem cậu ấy có phát hiện gì mới không."
Cố Lương nhìn con trai lão Bạch: "Bây giờ cậu cũng dám uống nước trong phòng à, không sợ có độc nữa?"
Con trai lão Bạch ngượng ngùng cười cười, lại uống một ngụm nước.
Cố Lương nhìn nó vài lần, không nói gì thêm, quay người trở về phòng.
Sau khi trở về phòng, Cố Lương phát hiện nhân vật gây chướng mắt, Dương Dạ, đang ngồi trên ghế sô pha.
"Cậu ở phòng tôi làm gì?"
Sô pha đã bị Dương Dạ độc chiếm, Cố Lương đành phải ngồi trên giường.
Lúc này Cố Lương mới phát hiện ra tấm nệm đã bị dịch chuyển.
Anh bước tới kiểm tra tấm nệm, rồi quay đầu lại nhìn Dương Dạ.
Giữa hai ngón tay của Dương Dạ đang kẹp một tờ giấy, là tờ fax hướng dẫn sử dụng insulin.
Nhìn thấy hành động này của Dương Dạ, đôi mắt Cố Lương nheo lại.
Đôi mắt của Cố Lương rất đẹp, đôi mắt to tròn, khoé mắt trong hơi hướng xuống còn đuôi mắt thì hướng lên trên. Khuôn mặt bình thường không có biểu cảm gì, trông anh có hơi lạnh lùng. Lúc này đôi mắt của anh híp lại, lại có chút cảm giác uy hϊếp và khıêυ khí©h.
Nhìn thấy phản ứng của Cố Lương, Dương Dạ cười nói: "Bọn họ đều cảm thấy kì quái khi không tìm được manh mối trong phòng của anh vì vậy tôi đến đây để thử thách xem sao. Tôi đã tìm thấy bản fax về insulin với vết cháy xém trên đó. Xem ra lúc anh đang đốt nó thì bị hệ thống cảnh báo."
Cố Lương lười để ý đến hắn, lại nằm xuống ngủ tiếp.
Từ khi anh bước ra khỏi căn phòng tối đó, mỗi lần nhìn thấy Dương Dạ anh lại càng cảm thấy chướng mắt.
Dương Dạ nói thêm: "Nhưng mà tôi vẫn chưa tìm thấy hộp thuốc đựng insulin. Anh đã giấu nó ở đâu vậy?"
Cố Lương trợn mắt kiềm chế: "Ông ta không uống canh gà, vậy còn tìm làm gì nữa?"
"Dù sao cũng đang chán nên tôi muốn thử xem mình có đoán ra hay không."
Dương Dạ liếc mắt một cái, thoáng thấy mấy lá bài trong thùng rác.
Dương Dạ lập tức nhận ra điều gì đó, hỏi Cố Lương: "Bộ bài poker kia đâu rồi?"
"Không biết, tôi muốn ngủ."- Cố Lương nói.
Dương Dạ đỡ kính nói: "Tôi biết rồi. tách hộp insulin ra thành từng miếng có cùng kích thước với lá bài và nhét chúng vào hộp bài. Điều này sẽ dẫn đến một số lá bài gốc không thể nhét vào được như cũ, vì vậy anh đã vứt chúng đi."
"Bộ poker đó dù anh đã đặt tại một vị trí dễ thấy trong phòng khách nhưng lại không dễ thu hút sự chú ý. Khi tìm kiếm chứng cứ, con trai lão Bạch đã mở ra nhìn nhưng không có đổ hết bài bên trong ra cho nên không tìm thấy."
Cố Lương phiền đến mức bật dậy từ trên giường, nhìn Dương Dạ: "Có phải cậu không tìm thấy hung thủ nên đến chỗ tôi để tìm cảm giác tồn tại?"
Trong quá trình thu thập manh mối, các phòng vốn được mở ra, ai cũng có thể vào tìm kiếm.
Nếu có bất kỳ nghi ngờ gì trong quá trình tìm kiếm, người chơi hỏi nhau thêm vài câu hỏi là điều bình thường.
Cho nên Cố Lương biết giọng điệu của mình khi nói những lời này là rất tệ, hoặc thậm chí có một chút ác ý.
Có lẽ là bởi vì Dương Dạ đã tìm ra toàn bộ đồ mà anh giấu, khiến cho anh có cảm giác bị khıêυ khí©h.
Cố Lương không ngờ rằng sau khi mình nói ra những lời vô cùng lỗ mãng này, Dương Dạ chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Anh có phải đang lo lắng cho tôi, sợ tôi không tìm ra hung thủ thì tôi sẽ chết sao?"
Cố Lương: "..."
—— Mạch não của hắn ta bị cái gì vậy?
Nhìn thấy phản ứng của Cố Lương, Dương Dạ mỉm cười, gấp tờ giấy fax trong tay lại hai lần, cho nó vuông vức. "Không đùa nữa. Vậy anh nghĩ ai là hung thủ?"
"Không phải cậu nói là anh trai lão Bạch sao?"- Cố Lương nhướng mày.
Dương Dạ nói: "Tôi nói vậy để đánh lừa con trai lão Bạch. Chờ xem nó phản ứng thế nào."
"Chờ đến lúc tập trung thảo luận rồi nói sau."- Cố Lương suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ đáp lại một câu này, nằm xuống ngủ thϊếp đi.
-
40 phút sau, 4:30 chiều, Cố Lương đến phòng tập trung.
Ông chủ Bạch đã chết, Dương Dạ lật lá bài của hắn ra, công khai thân phận thám tử của mình.
Lúc này có tiếng phát thanh: "Chào mừng mọi người đến với phiên thảo luận. Bạn gái Hoàng không có mưu đồ gϊếŧ hại ông chủ Bạch vì vậy cô ấy là thám tử trong vụ án này. Hung thủ thực sự chỉ nằm trong luật sư Trương, hầu gái Lưu, người anh trai và con trai của ông chủ Bạch. Bên cạnh phòng tập trung là phòng thẩm vấn, thám tử có thể yêu cầu người chơi đến phòng thẩm vấn, tiến hành thẩm vấn 1:1."
Sau khi tiếng phát thanh lắng xuống, phòng tập trung liền rơi vào trầm mặc.
Cố Lương ngồi trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thành ghế, hai mắt nhìn về phía trước, tiếp tục nhìn vào hư không.
Anh trai lão Bạch vẫn cúi đầu im lặng như cũ, hầu gái Lưu vẫn rất trang nhã, còn con trai lão Bạch ở bên thì nhìn trái nhìn phải, nhưng không thể ngồi yên, muốn tìm người nói chuyện phiếm.
Không ai chủ động mở miệng bàn tình tiết, thám tử đành phải nói trước.
"Trước khi nói về thủ pháp gϊếŧ người của mọi người, trước tiên chúng ta xem thử động cơ gϊếŧ người của mỗi người."
Dương Dạ vỗ vỗ bàn, ho nhẹ một tiếng, làm theo bộ dáng của thám tử, sau đó nói: "Kịch bản và động cơ của mỗi nhân vật hẳn mọi người cũng đã biết, hiện tại tôi sẽ tóm tắt lại." Dương Dạ nói đến đây, lấy ra một cuốn sổ, nghiêm túc sắp xếp.
"Luật sư Trương chuyển đến đây vào ba ngày trước. Ông chủ Bạch thích làm việc ở nhà nên luật sư Trương chuyển đến đây để giúp ông ấy soạn thảo hợp đồng. Anh muốn gϊếŧ ông chủ Bạch, nhưng là để bảo vệ bạn gái Hoàng không bị ông ta xâm hại. Động cơ của con trai ông chủ Bạch là để báo thù cho mẹ của mình, còn hầu gái Lưu thì báo thù cho chị mình. Về phần hầu gái Lưu có phải là dì của của con trai ông chủ Bạch hay không, chúng ta sẽ không đi vào chi tiết, dù sao cả hai người bọn họ đều có sát tâm."
"Anh trai của ông chủ Bạch mới chuyển đến biệt thự vào ngày hôm qua. Anh ta là người đến sau cùng nên hoàn toàn không hiểu thói quen ăn uống của ông chủ, vì vậy không thể hạ độc chính xác được. Rõ ràng là anh trai của ông chủ Bạch nhưng được người khác nhận nuôi từ khi còn nhỏ, nên anh ta không nhận được bất kỳ tài sản thừa kế nào. Động cơ của người anh trai này hẳn là vì tiền."
"Về động cơ gây án của anh trai ông chủ, nếu như tôi đoán không sai thì anh không cần phải giải thích nữa. Dù sao trong kịch bản đơn giản này, mọi người đều có sát tâm mạnh mẽ như nhau, chủ yếu vẫn là nhìn vào thời gian và cách thức gây án."
Dương Dạ nhìn về phía người anh trai: "Vậy tôi hỏi anh một lần nữa, thuốc giả và con dao trên ngực nạn nhân có phải là công cụ gây án của anh hay không?"
Anh trai lão Bạch cúi đầu, vẫn không muốn nói chuyện như cũ.
Dường như gã đang nhớ tới cảnh tượng mà gã không muốn nhớ lại, bả vai bắt đầu run rẩy.
Dương Dạ dừng một chút, sau đó đưa ra kết luận: "Anh có thể thừa nhận mình đã đâm dao, không sao cả. Bởi vì bây giờ chúng tôi nghĩ rằng ông ta đã chết trước khi anh đâm dao. Hơn nữa... Nếu đó cũng là em trai của anh trong thực tế, anh không muốn tìm hung thủ thực sự cho em của mình sao?"
Sau khi Dương Dạ hỏi câu này, Cố Lương không nhìn anh trai lão Bạch, mà dùng ánh mắt dò xét lần lượt đánh giá hai người kia.
—— Hầu gái Lưu không có biểu cảm gì, còn con trai lão Bạch nhìn anh trai lão Bạch không chớp mắt, vẻ mặt có chút chột dạ.
Cố Lương âm thầm thu hồi ánh mắt. Một lúc sau, anh trai lão Bạch cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi đã đâm dao, nhưng tôi không có gϊếŧ hắn. Lúc tôi đâm dao, hắn không có chút phản ứng nào, không ừ hử một tiếng. Tôi không cho hắn uống thuốc giả chết nên không có ngất đi. Nếu chỉ nằm đó và ngủ thì tôi đâm vào người, hắn sẽ tỉnh dậy vì đau đớn và hét lên. Nhưng mà không có. Vì vậy lúc đó hắn đã chết rồi."
"Vì sao anh khẳng định ông ta không uống thuốc giả chết?"- Dương Dạ hỏi ngay sau đó.
"Buổi sáng NPC mặc đồ đen đã thay tôi bỏ thuốc, tuy rằng tôi không nhìn thấy thao tác của gã ta, nhưng chắc chắn gã ta đã làm theo kịch bản. Kịch bản của tôi viết, để đảm bảo không có sai sót, tôi đã cho thuốc giả chết vào tất cả món ăn, không chỉ canh gà mà còn bao gồm tất cả nồi và chảo. Tôi không chỉ muốn làm cho ông chủ Bạch ngất đi, mà còn muốn tất cả mọi người đều bất tỉnh, nếu không mấy người sẽ thấy tôi đi gϊếŧ người."
"Phần cơm mà hầu gái Lưu nhờ con trai ông chủ giao là phần thức ăn được chia ra khi cô ấy ở trong phòng bếp là từ phần ăn chung của mọi người. Cho nên đồ ăn trong hộp đó cũng có thuốc giả chết. Mà không phải mấy người đã nói ông chủ Bạch không uống canh gà cũng không ăn những món ăn kia sao? Hắn không trúng độc mà mấy người hạ thì đương nhiên cũng không uống thuốc giả chết."
"Hiểu rồi."- Dương Dạ nhìn sâu vào gã, "Sau đó mấy giờ anh đâm dao? Kịch bản gốc là gì?"
Anh trai lão Bach nuốt một ngụm nước bọt, thật lâu không nói ra lời, lời nói vừa rồi dường như đã tiêu hao hết sức lực của gã.
Một lúc sau, gã dường như đã bình tĩnh lại, tiếp tục nói: "2 giờ chiều. Khi đó mấy người đều đã ngủ, đây là thời điểm tốt để tôi ra tay. Vì vậy tôi đi xuống nhà bếp để lấy một con dao, sau đó đến phòng ông chủ Bạch. Kế hoạch của tôi là giấu dao trước và xem tinh trạng của hắn. Nếu như hắn quả thật vì thuốc giả chết mà ngất xỉu, không có năng lực phản kháng thì tôi liền cầm dao đâm hắn."
Dương Dạ: "Vậy khi anh vào, tình trạng của ông ta như thế nào? Vẫn theo kịch bản."
Anh trai lão Bạch nhớ lại và nói: "Theo kịch bản, khi tôi đi vào, ông chủ Bạch nằm bất động trên bàn, có thể đó là do thuốc giả chết của tôi. Để không vụt mất cơ hội này, tôi nắm lấy gáy hắn và nhấc phần thân trên của hắn ra khỏi bàn. Hắn không có một chút phản ứng nào nên tôi lấy dao ra, đâm một nhát vào ngực hắn, rồi đẩy nhẹ một cái khiến hắn ngã ngửa ra đất.
Nói đến đây, anh trai lão Bạch run rẩy một chút.
Cho dù lúc đó ông chủ Bạch thực sự đã chết, nhưng gã đã đâm em trai ruột của mình một dao.
Bị Dương Dạ ép buộc, gã bất đắc dĩ phải nhớ lại hình ảnh đó một lần nữa, không khỏi che miệng lại nôn khan vài cái.
Phòng tập trung có máy lọc nước và đồ ăn nhẹ.
Dương Dạ thấy thế liền đi rót cho gã một ly nước, chờ gã bình tĩnh lại một chút rồi mới mở miệng nói với mọi người.
"Như vậy tiếp theo tôi sẽ tóm tắt một chút về thời gian và thủ pháp gây án của mọi người. Tất nhiên, tất cả mọi thứ tôi tóm tắt đều dựa trên tiền đềi không có ai nói dối."
Dương Dạ nói: "Anh trai lão Bạch là người đầu tiên ra tay. 11 giờ, người anh trai vào bếp bỏ thuốc giả chết vào tất cả nguyên liệu nấu ăn, kể cả nồi niêu xoong chảo. Vào 11 giờ 30, luật sư Trương đi vào hạ insulin vào canh gà. Khoảng 11 giờ 50, hầu gái Lưu vào bếp hạ độc chu sa có thể chết ngay lập tức và đưa canh gà đến phòng ông chủ Bạch. Nhưng canh gà đã bị hất đổ và ông chủ Bạch không uống nó."
"12 giờ trưa, chúng ta tập trung tại phòng ăn. 12 giờ 20, hầu gái Lưu gõ cửa phòng ông chủ Bạch nhưng không có ai trả lời, liền trở lại phòng bếp lấy ra một hộp thức ăn, tự mình múc một phần thức ăn rồi hạ thuốc nốt chu sa một lần nữa. Lúc 12 giờ 30, cô nhờ con trai lão Bạch đưa đồ ăn cho ông chủ Bạch. Đứa con trai trên đường đi đưa thức ăn thì thêm độc ánh trăng sáng vào, đây là loại độc phát tác sau ba giờ. Khi đứa con trai trở lại phòng ăn là 12 giờ 40, sau đó tất cả mọi người đều ở trong phòng ăn."
"Tôi vì uống thuốc giả chết mà ngất xỉu, luật sư Trương bởi vì đi ra khỏi phòng ăn mà bị trừng phạt gì đó, không nằm trong nội dung kịch bản cũng không liên quan đến vụ án nên không cần phải bàn đến."
"Đến 1 giờ 30 chiều, bữa trưa kết thúc, mọi người trở về phòng ngủ. Vào 2 giờ, người anh trai xuống bếp lấy dao lên tầng hai đâm ông chủ Bạch một nhát. 3 giờ 10, hầu gái Lưu phát hiện ra ông chủ Bạch đã chết."
"Tóm lại trong món canh gà đã đưa cho ông chủ Bạch có chứa insulin, độc chu sa và thuốc giả chết, nhưng ông ta không uống. Hộp thức ăn đưa cho ông có độc chu sa, ánh trăng sáng và thuốc giả chết nhưng ông ta cũng không có ăn. Mà người anh trai bảo lúc đâm dao, ông chủ Bạch không hề phản kháng, chắc chắn đã chết nên ông ta không phải chết vì bị dao đâm. Vậy làm sao ông ta chết được?"
Dương Dạ nói xong, nhất thời không ai lên tiếng.
Con trai lão Bạch ngó trái ngó phải một cái, thấy không có ai nói chuyện, có vẻ như có chút sốt ruột.
Vì vậy con trai lão Bạch lần đầu tiên đối mặt với Dương Dạ nói: "Không phải buổi chiều anh nghi anh trai lão Bạch sao? Ổng chủ Bạch lại không đυ.ng vào mấy chất độc này nên chỉ có thể bị một dao đâm chết."
Anh trai lão Bạch đứng phắt dậy, nhìn con trai lão Bạch nói: "Tôi đã giải thích rồi! Khi tôi gϊếŧ hắn, hắn đã chết trước rồi! Nếu hắn không uống thuốc chết giả thì sẽ không ngất ra đó vì thuốc chết giả. Nếu như lúc hắn nằm sấp ở đó là đang ngủ thϊếp đi, vậy lúc tôi đâm hắn thì sao hắn có thể không ừ hử một tiếng? Cho dù là hắn không kịp phản ứng thì hắn cũng sẽ tỉnh dậy vì đau đớn và kêu lên! Nhưng hắn không có! Lúc đó hắn đã chết rồi!"
Hầu gái Lưu ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "Có kêu rên, lên tiếng hay không lên tiếng thì những điều này chỉ là do anh nói, chúng tôi đều không biết. Cái này không thể làm bằng chứng."
"Cô... cô..."- Anh trai lão Bạch không nói nên lời, ngồi trở lại ghế, vẻ mặt chán nản nhìn về phía Dương Dạ, "Thám tử, tôi... tôi thề, hắn thực sự không nói lời nào. Chắc chắn hắn đã chết rồi. Hơn nữa... hơn nữa, máu của hắn chảy ít như vậy..."
Thấy anh trai và con trai lão Bạch cãi nhau ầm ĩ hồi lâu, Cố Lương tựa hồ có chút đau đầu.
Một lúc sau, Cố Lương gõ ngón trỏ lên bàn, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Đừng nóng vội, mấy người đều không phải là thám tử, cho dù bình chọn không đúng hung thủ thì cùng lắm là không được nhận thưởng mà thôi, mấy người sẽ không bị trừng phạt. Cho nên ai là hung thủ thật sự, ai nói dối, trong lòng tự mình có phán đoán là được, không cần phải tranh đúng sai. Hung thủ thật nhất định sẽ nói dối, mấy người có tranh cũng không ra được kết quả."
Chậc chậc, hoá ra ý chính là các người vui vẻ là được, không cần quan tâm sống chết của thám tử?
Dương Dạ nhìn chằm chằm Cố Lương, lông mày nhướng lên.
Sau khi Cố Lương nói xong những lời lạnh lẽo vô tình này, cả phòng một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Cố Lương vô cùng nhàm chán, chốc lát sau chỉ có thể nhìn về phía con trai lão Bạch: "Tôi hỏi cậu một câu được không? Lúc cậu đi đưa cơm cho ông chủ Bạch, tình trạng của ông ta như thế nào? Cũng nằm trên bàn à?"
Editor: Chương này dài quá mình lười beta lại, đợi nào mình rảnh thì beta lại sau.