🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Lương và Dương Dạ vừa nghe xong điều đầu tiên đã ngay lập tức chạy đến hiện trường vụ án. Ba điều còn lại thì vừa nghe vừa chạy trên hành lang, bởi vì họ phải tranh giành từng phút từng giây. Theo hệ thống, mọi người chỉ có 20 phút để điều tra hiện trường, sau 20 phút thì sẽ đóng cửa hiện trường. Tức là họ chỉ có một cơ hội duy nhất để xem xét thi thể và các manh mối xung quanh thi thể.
Phòng của luật sư Trương cách xa phòng của ông chủ Bạch nhất, vì vậy khi Cố Lương và Dương Dạ đến nơi thì những người chơi khác đã tới trước rồi.
Sắc mặt của anh trai lão Bạch tái mét, ngồi bệt xuống đất run rẩy.
Hầu gái Lưu bình tĩnh đứng ngoài hành lang, như thể cô đã quen với cảnh tượng trước mắt.
Biểu tình của con trai lão Bạch có chút phổ biến, không dám nhìn vào trong phòng, chỉ đưa tay lên che mắt và thỉnh thoảng liếc nhìn vào bên trong thông qua kẽ tay.
Trong căn phòng, ông chủ Bạch đang nằm ngửa bên cạnh bàn làm việc, trên ngực có một con dao, vết máu chảy ra không nhiều, màu sắc hơi thẫm.
Cố Lương chỉ có thể suy luận sơ bộ rằng trước khi bị đâm thì người đã chết.
Nghĩ đến đây, Cố Lương lập tức đi vào phòng, ngồi xổm xuống trước mặt thi thể, sờ lên vết máu trên ngực, máu đã lạnh rồi.
Cố Lương mở cúc áo sơ mi ra xem xét, ngoại trừ vết đâm trên ngực, trên người không có vết thương nào khác.
Cố Lương lại nhìn lên bàn, trên bàn gọn gàng ngăn nắp, đồ đạc xung quanh cũng được sắp xếp ngay ngắn, không có dấu vết đánh nhau.
Tất cả những điều này phù hợp với suy luận của Cố Lương vừa rồi—— khi ông chủ Bạch bị đâm, ông ta không chống cự hay vùng vẫy gì cả, bởi vì có thể lúc đó ông ta đã chết rồi.
Nếu đúng như vậy, có nghĩa là không phải ông chủ Bạch bị gϊếŧ chết bởi một nhát dao.
Ông ta có thể đã bị đầu độc trước khi bị gϊếŧ bởi con dao.
Buổi trưa, hầu gái Lưu đã lấy một hộp thức ăn từ trong bếp ra và con trai của lão Bạch đã đưa đến phòng ông chủ, lúc này, hộp thức ăn vẫn được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc.
Cố Lương đứng dậy đi tới bàn làm việc, mở hộp thức ăn ra xem. Hộp thức ăn có bốn ngăn, ngăn lớn đựng cơm, ba ngăn còn lại là ba món, dù là cơm hay rau đều không có dấu vết bị động.
Tất cả những điều này cho thấy hộp thức ăn này đã không được mở ra kể từ khi được con trai lão Bạch đưa tới.
Nói cách khác, ít nhất nhìn từ ngoài vào, ông chủ Bạch chưa từng động đũa vào đồ ăn trong hộp.
Như thế xem ra ông chủ Bạch không bị gϊếŧ bởi chất độc của con trai mình.
Cố Lương nghĩ thầm, cái này có chút kỳ quái.
—— Không lẽ ông ta bị insulin của mình gϊếŧ chết?
Mang theo nhiều nghi vấn, Cố Lương đi ra phía sau bàn và tiếp tục điều tra.
Thế mà có phát hiện.
Sau bàn làm việc có những mảnh sành bị vỡ vụn, nước canh bị đổ đầy ra đất, và ngay cả chân ghế da cũng dính đầy nước canh.
Không khó để nhận ra miếng sành này là từ cái bát mà hầu gái Lưu dùng để nấu canh gà.
Vậy bát canh gà bị bỏ insullin vào đã bị đập vỡ?
Trước khi bị vỡ, liệu ông chủ Bạch có uống canh ở bên trong một lần nào không?
Cố Lương vẫn đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe thấy âm thanh "Tách tách".
Cố Lương ngẩng đầu lên thì phát hiện món canh gà và những miếng sành vỡ ở trước mặt đã được Dương Dạ chụp lại.
"Cậu lấy đâu ra cái máy ảnh vậy?"- Cố Lương không khỏi hỏi.
Dương Dạ nói: "Đây là đặc quyền của thám tử, một công cụ đặc biệt để có thể chụp ảnh chứng cứ ở khắp nơi, tránh nhớ nhầm những chi tiết gây ảnh hưởng đến việc phá án."
"Ồ." - Cố Lương bình thản đáp một tiếng, đứng dậy, nhìn về phía Lưu hầu gái ở bên ngoài cửa, hỏi: "Cô có biết vì sao cái bát này bị vỡ không?"
Hầu gái Lưu gật đầu, vui vẻ trả lời: "Khi tôi giao canh gà, tôi đã cãi nhau với ông chủ Bạch một trận. Ông ta ném cái bát đi và nói rằng không muốn uống món canh tôi nấu."
Cố Lương lập tức nắm được thông tin mấu chốt: "Trước khi ông ta đập vỡ bát, ông ta có uống canh gà không?"
Hầu gái Lưu nói: "Không có uống."
Cố Lương thở dài một hơi, rồi nói với mọi người: "Vậy thì tôi có thể nói ra cách thức gây án của mình. Giống như những gì bạn gái Hoàng đã nói trước đó, tôi thực sự đã bỏ độc vào món canh gà. Nhưng vì ông chủ Bạch lại không uống một ngụm canh nào vậy nên có thể loại trừ tôi ra. Tôi không phải là thủ phạm thực sự trong vụ án này, phải không bạn gái Hoàng?"
Nói xong lời này, Cố Lương nhìn về phía Dương Dạ, lại thấy hắn ta đang
cười gượng* nhìn mình: "Cái đó cũng khó nói lắm, tôi còn không biết rốt cuộc ông ta đã chết như thế nào. Trên ngực ông ta còn cắm một con dao."
*
Có thể đây là icon phù hợp với nụ cười nàyCố Lương: "Tôi đã ngủ trong phòng mình kể từ lúc rời khỏi phòng ăn. Tôi không thể nào đâm được, không phải cậu ở trong phòng tôi sao?"
Dương Dạ nói: "Tôi đã ở trạng thái chết giả trong một giờ. Trong khoảng thời gian đó, tôi không thể đảm bảo rằng anh đã ở trong phòng riêng của mình."
Trong mắt của Cố Lương, biểu cảm của Dương Dạ khi nói những lời này vô cùng ngứa đòn.
Anh lạnh lùng nhìn Dương Dạ một cái, không nói gì nữa mà tập trung kiểm tra phòng của ông chủ Bạch.
Dù đã tìm một vòng nhưng anh vẫn không thể tìm thấy thứ gì có giá trị.
Sau 20 phút điều tra hiện trường, hệ thống phát thông báo yêu cầu mọi người rời khỏi hiện trường, đến các phòng khác để kiểm tra.
Cố Lương dẫn đầu đi vào phòng hầu gái Lưu.
Phòng của người giúp việc rất đơn giản, không có nhiều thứ lắm.
Điểm sáng duy nhất là một bức ảnh trên bàn cạnh giường ngủ. Bức ảnh nổi bật với nét bút đỏ ở trên đó.
—— Đó là ảnh chụp chung của một người phụ nữ và ông chủ Bạch. Khuôn mặt của ông chủ Bạch đã bị gạch đỏ.
Cố Lương bước lên phía trước và cầm khung ảnh lên, nhìn thấy mặt sau của khung ảnh có dòng chữ: "Ông đã hại chết chị tôi! Ông cứ chờ đó, tôi sẽ báo thù thay cho chị tôi!"
Chỉ như thế, manh mối này đã đơn giản vạch trần sát khí của hầu gái Lưu—— Ông chủ Bạch đã hại chết chị gái của cô ấy và hầu gái Lưu muốn báo thù.
Cố Lương nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc rồi mở khung ảnh ra.
Lần này anh nhìn thấy có một mảnh giấy gói nhỏ được giấu kín ở bên trong.
Mở giấy gói ra, Cố Lương nhìn thấy một câu: "Đây là độc "Tôi có phải nốt chu sa trong lòng anh không", sau khi uống phải sẽ ngay lập tức tử vong và sẽ xuất hiện một nốt chu sa ở giữa hàng lông mày của người chết. From—— "Cửa hàng thuốc độc xin chào"."
Cố Lương: "..."
—— Cách đặt tên của hệ thống này thật sự rất đặc sắc.
Đúng lúc này, hầu gái Lưu xuất hiện trước mặt anh: "Anh đã tìm được gì?"
"Tôi đã tìm thấy chứng cứ về độc chu sa. Đây là những gì cô dùng với nạn nhân?"- Cố Lương đưa giấy gói lên và nhìn hầu gái Lưu: "Thực ra cô có thể hoàn toàn thừa nhận, bởi vì giữa hàng lông mày của ông chủ Bạch không có nốt chu sa. Cô có thể được loại trừ khỏi hiềm nghi."
Hầu gái liếc nhìn anh một cái và thừa nhận: "Tôi đã bỏ độc hai lần. Lần đầu tiên sau khi anh rời khỏi nhà bếp, tôi đã hạ độc vào canh gà.
Bát canh gà đã được thêm insulin, thêm cả chất độc chết ngay tức khắc "Tôi có phải nốt chu sa trong lòng anh không", và có thể có thêm thuốc giả chết của anh trai lão Bạch nữa.
Chậc, bát canh gà này đúng là cực độc.
Hầu gái Lưu nói lại: "Lúc tôi bưng bát canh gà cho ông chủ Bạch, nhịn không được đã hỏi một chút chuyện cũ của chị tôi, còn mỉa mai ông ta vài câu. Ông ta tức giận, ném bát canh gà đi, đuổi tôi ra ngoài và nói rằng sẽ sa thải tôi."
Cố Lương biết rằng hầu gái Lưu đang đọc lời thoại.
Tình huống thực tế có thể là người đàn ông đầu trọc đóng vai ông chủ Bạch sớm đã tái mét không nói nên lời. Những lời thoại được quy định trong kịch bản kia có lẽ là người mặc đồ đen đã thay ông ta nói và ném bát canh gà thay cho ông ta.
Hầu gái Lưu nói tiếp: "Bát canh gà bị đổ nên tôi phải đầu độc lại. Trùng hợp là ông chủ Bạch không ra ngoài ăn trưa, vì vậy tôi đã chuẩn bị cho ông ta một phần đồ ăn riêng và cho thuốc độc "Tôi có phải nốt chu sa trong lòng anh không" vào thức ăn, đây là lần thứ hai tôi bỏ vào. Sau đó, tôi nhờ con trai ông ta giao giúp hộp thức ăn. Tôi đã nghĩ trong trường hợp ông chủ Bạch chết vì thuốc độc, tôi có thể đổ cho con trai của ông ta. Bởi vì thằng nhóc đó cũng có cơ hội để ra tay, nhưng hoá ra ông ta lại không đυ.ng vào phần thức ăn này."
Đây là một trò chơi suy luận theo kịch bản. Tất cả suy luận đều dựa trên sự sắp đặt của các nhân vật trong kịch bản và các manh mối được tìm thấy.
Cho dù đó là do không có nốt chu sa giữa lông mày của nạn nhân hay là do thức ăn không được đυ.ng vào thì hầu gái Lưu đã được loại bỏ mối nghi ngờ.
Cố Lương suy nghĩ một chút, cảm thấy có điều gì đó nhạy bén, liền nhìn hầu gái Lưu: "Logic của cô rất rõ ràng. NPC như cô có vẻ không giống với NPC mặc đồ đen không nhìn rõ mặt. Cô đến từ đâu? Cái quái gì đang xảy ra với trò chơi này vậy?"
"Tôi chỉ có thể nói với anh rằng tôi cũng từng là người chơi giống như anh. Còn những chuyện còn lại... Tôi xin lỗi, tôi không thể nói thêm bất cứ điều gì. Xin hãy tập trung vào trò chơi."- Hầu gái Lưu đứng dậy và rời đi, "Tôi đến các phòng khác để tìm manh mối."
20 phút nữa trôi qua, Cố Lương gần như lật tung cả tầng hai của biệt thự. Sau khi xem hết các phòng trên tầng hai, anh liền xuống tầng một.
Cố Lương đi vào phòng bếp trước, phát hiện trên giá thiếu một con dao.
Vừa hay lại gặp được hầu gái Lưu. Cố Lương hỏi cô về con dao, hầu gái Lưu nói, con dao bị thiếu trong phòng bếp chính là con dao bị cắm trên ngực ông chủ Bạch. Có một lỗ hổng trên cán dao, là do cô làm hỏng trước đó, vì vậy cô có thể nhận ra nó.
Cứ như vây, không khó để suy đoán thủ pháp của hung thủ.
Buổi chiều, ngoại trừ thám tử có thể tự do hành động, những người chơi còn lại đều theo kịch bản chung về phòng ngủ, ngoại trừ một người—— Hắn vào bếp lấy một con dao, sau đó đi lên lầu hai, vào phòng ngủ của ông chủ Bạch và đâm ông ta.
Nơi cuối cùng Cố Lương đến là ban công.
Chân trước của anh vừa bước vào thì chân sau của Dương Dạ cũng vào theo.
Ban công vốn dĩ không nhỏ, nhưng lại trồng quá nhiều hoa, khó có chỗ để đặt chân.
Sau khi Dương Dạ đi vào, ban công càng thêm chật chội.
Cố Lương liếc hắn một cái: "Hay để tôi ra ngoài, nhường chỗ cho cậu?"
Tác giả có lời muốn nói:
Kịch bản đầu tiên tương đối đơn giản, cũng là để độc giả chưa từng chơi kịch bản sát làm quen với trò chơi này, cũng sắp kết thúc rồi.
Sau này kịch bản và bối cảnh câu chuyện sẽ ngày càng hấp dẫn hơn ~