🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Lương cố gắng chống cự lại hai người mặc đồ đen, anh đã từng học qua takewondo và quyền anh.
Nhưng không ngờ đám người mặc đồ đen này lại vô cùng mạnh, không giống người thường một chút nào.
Thế là Cố Lương đành phải để họ đưa mình đi.
-
Trong phòng ăn.
Con trai lão Bạch không nhịn được mà bật khóc.
Luật sư Trương đã bị người mặc đồ đen bắt đi.
Ông chủ Bạch còn ở trong phòng ngủ không rõ sống chết.
Bạn gái Hoàng đã ngã xuống đất, trông có vẻ lạnh toát.
Từ sau khi chịu hình phạt từ căn phòng tối, tinh thần của anh trai lão Bạch đã bị doạ đến sợ.
Người duy nhất trông bình thường ở đây là hầu gái Lưu, một NPC.
Con trai lão Bạch bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh của mình thật ảm đạm.
Hơn nữa, con trai lão Bạch thực sự rất đói, nhưng đối mặt với một bàn thức ăn như này, nó không dám động đũa.
Hoàn cảnh của nó giống như một người đang lênh đênh trên biển mà không có nước để uống.
Như một kẻ khát nước ở sa mạc, mắt không thể nhìn thấy nước thì ham muốn uống nước sẽ bị dập tắt.
Nhìn nước biển mà không uống được, nhìn đồ ăn mà không ăn được, cảm giác này vô cùng đau đớn.
Con trai lão Bạc vừa sợ hãi vừa đau khổ, nước mắt cứ không ngừng rơi.
Nó một khi đã khóc, là khóc tới 10 phút.
Mười phút sau, Cố Lương cuối cùng cũng được người mặc đồ đen đưa về.
Vẻ mặt Cố Lương vô cùng tái nhợt, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi, một ít rơi xuống hàng mi đen của anh, khiến cho toàn bộ đôi mắt như phủ một tầng sương, trông thật ướŧ áŧ.
Nhưng cũng chỉ có vậy, anh ấy không hề có bất kỳ vết thương nào, trạng thái cả người có vẻ tốt hơn rất nhiều so với anh trai lão Bạch.
"Anh... anh không sao chứ? Rốt cuộc là họ đã dùng hình phạt gì?"- Con trai lão Bạch mạnh dạn hỏi.
Ba giây sau, Cố Lương chậm rãi quay đầu lại, nhìn con trai lão Bạch.
Đôi mắt lãnh đạm, lạnh lùng đó, nhìn cực kỳ đáng sợ khiến nó không khỏi rùng mình một cái.
Cố Lương không nói gì, chỉ cầm khăn giấy lau mồ hôi, sau đó dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Con trai lão Bạch cảm tưởng như mình đã đợi cả một thế kỷ rồi mới nghe thấy tiếng phát thanh một lần nữa: "Ding dong, bây giờ sẽ đọc kịch bản chung. Giờ đang là 1 giờ rưỡi chiều, bữa trưa vui vẻ kết thúc, mọi người đều đã no nê, hài lòng rời khỏi phòng ăn và trở về phòng của mình ngủ trưa. Vui lòng diễn theo kịch bản!"
Bữa trưa vui vẻ cái éo, ăn uống no say cái đếch gì.
Sau khi tiếng phát thanh kết thúc, hai người mặc đồ đen xuất hiện và đưa Dương Dạ, người đang trong trạng thái chết giả, lên tầng hai.
Cố Lương đứng dậy và trở về phòng mình trên tầng hai, không nói một lời.
Con trai lão Bạch chớp mắt mấy cái rồi cuối cùng cũng phải im lặng trở về phòng.
Sau khi trở về phòng, trước tiên Cố Lương vào phòng tắm tắm rửa, sau đó thật sự nằm trên giường ngủ thϊếp đi, nhìn qua như nghiêm túc hoàn thành yêu cầu của kịch bản. Nhưng trên thực tế Cố Lương làm như vậy là vì hình phạt vừa rồi quả thực rất tiêu hao sức lực.
Anh bị nhốt vào một căn phòng tối, hai tai bị gắn một thứ giống như miếng sắt, sau đó anh liền nghe thấy âm thanh của cơ thể mình.
Trong căn phòng tối đen, các loại âm thanh trong cơ thể càng đặc biệt rõ ràng hơn.
Máu chảy ròng ròng, dạ dày sôi ùng ục, thậm chí anh còn có thể nghe thấy nhịp đập của từng tế bào.
Mà đáng sợ nhất, chính là âm thanh từ trái tim anh.
Mảnh sắt khuếch đại âm thanh đến vô cùng, bởi vậy tiếng tim đập có chút quá lớn đối với Cố Lương, đinh tai nhức óc, khiến anh gần như muốn đập vào tường, đâm cho mình một dao.
—— Có lẽ chết đi thì âm thanh đáng sợ này mới dừng lai.
"Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!"
Trong môi trường với tiếng động đáng sợ như vậy, không biết có phải hệ thống nghe được tiếng lòng của Cố Lương hay không—— trên bàn bất ngờ xuất hiện một con dao.
Cầm lấy nó, cầm lấy nó và đâm vào bụng mình, rồi mọi chuyện đều sẽ qua đi...
Trong chớp mắt đó, Cố Lương dường như cảm thấy mình đã thực sự cầm lấy con dao đó rồi ngay lập tức đâm vào bụng mình.
Nhưng cuối cùng người ngã xuống đất không phải là mình, mà là một người phụ nữ.
Đường pháp lệnh của bà rất sâu thêm khoé mắt đầy vết chân chim cho thấy tuổi tác của người này đã không còn trẻ. Bà ấy dùng hai tay cầm con dao găm vào bụng, đôi tay dính đầy máu. Một lúc sau, bà ấy đột nhiên bật dậy, trừng mắt đi về phía Cố Lương.
"Là mày gϊếŧ tao! Mày đã gϊếŧ tao!"
"Cố Lương, thật may, mày vẫn chưa quên tao!"
Nhìn người phụ nữ trước mặt, Cố Lương đầu đau như búa bổ.
Núi lửa phun trào dung nham ào ạt, mặt biển cuồn cuộn sóng lớn...
Cảm giác giống như ngày tận thế.
Cuối cùng, Cố Lương nhéo đùi mình, cố gắng hết sức thuyết phục rằng tất cả chỉ là ảo giác, buộc mình phải tỉnh táo lại.
Khoảnh khắc đó, anh như trải qua giấc mộng đêm khuya, mồ hôi đổ đầm đìa.
Mười phút ngắn ngủi đó, với anh mà nói, thực sự quá dài.
Cuối cùng lúc Cố Lương đi ra ngoài, lòng bàn tay đã ướt đẫm.
Lúc đó không biết có phải là ảo giác còn sót lại hay không, Cố Lương nghe được một câu—— "Tầng thứ nhất của tân địa ngục, Quang Tựu Cư. Mức độ thống khổ, một sao. Hình phạt kết thúc."
-
Sau khi trở về phòng, Cố Lương đi tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường, ép mình quên hết mọi thứ trong căn phòng nhỏ tối tăm đó.
Cố Lương bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
"Ai đó?"- Anh có chút gắt gỏng khi mới rời giường, bước tới cửa, lớn tiếng hỏi.
"Là tôi... Dương Dạ."- Dương Dạ nói.
Cố Lương nhíu mày, không khách khí mà mở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Dạ ở ngoài cửa.
Dương Dạ nhìn thoáng qua thấy anh còn dáng vẻ buồn ngủ: "Anh thực sự diễn theo kịch bản, đi ngủ trưa à?"
Dương Dạ không cố ý tới quấy rầy người đang ngủ trưa, dù sao hắn cũng không biết Cố Lương bị nhốt trong phòng tối chịu hình phạt.
Bởi vậy, hắn không ngờ rằng Cố Lương sẽ thực sự ngủ trưa.
Theo lẽ thường, mọi người bị kéo vào trò chơi này một cách khó hiểu đều có sự sợ hãi và lo lắng ban đầu. Mặc dù kịch bản yêu cầu mọi người ngủ trong phòng của họ vào buổi chiều, nhưng trên thực tế, miễn là người chơi ở trong phòng, không đi lang thang ở ngoài, và không xem những gì không nên thấy thì không bị coi là vi phạm kịch bản.
Trừ khi tâm lý của người đó quá tốt và không quan tâm đến kết quả trò chơi một chút nào, nếu không người bình thường sẽ không thể ngủ được vào lúc này.
Cố Lương không trả lời.
Dương Dạ bước vào phòng và nói: "Tôi vừa mới thức dậy và muốn hỏi anh nghĩ thế nào trò chơi này."
"Tuy rằng ngay từ đầu anh đã hỏi hệ thống rằng thiết lập có hợp lý hay không, thì vẫn còn rất nhiều điểm không xác định được."
"Ví dụ như trong kịch bản, thuốc giả chết có thể làm nạn nhân chết giả, nhưng tôi không biết liệu nó cũng có tác dụng như vậy với những người chơi khác hay không. Rốt cuộc trên thực tế không có loại thuốc giả chết nào."
"Tôi đã đoán trước được anh trai lão Bạch sẽ cho một loại thuốc giả chết trong bữa ăn, vì vậy tôi chỉ tự mình thử để xác nhận, không ngờ nó thực sự áp dụng cho tất cả người chơi. Rốt cuộc chúng ta đã đến thế giới nào vậy?"
Cố Lương ngáp một cái, đi thẳng đến bên giường, xem ra là muốn ngủ tiếp.
Dương Dạ hỏi lại: "Trong lúc tôi giả chết, hệ thống có đưa ra thông báo gì không?"
Cố Lương vẫn phớt lờ hắn, trực tiếp cởϊ áσ thun ra.
Dương Dạ cuối cùng cũng im lặng
Có lẽ là bởi vì phần eo rắn rỏi lại trắng nõn, vô cùng có lực sát thương đối với thị giác.
Đáng tiếc là cơ thể đẹp mắt đó chỉ vụt qua rồi biến mất.
—— Bởi vì Cố Lương đã chui vào chăn.
Dương Dạ sững sờ: "Này này! Trong phòng còn có đàn ông mà anh lại tuỳ tiện cởϊ qυầи áo lên giường đi ngủ à?"
Cố Lượng bị Dương Dạ liên luỵ cho vào phòng tối đã không nói, hiện tại muốn ngủ còn bị hắn làm ầm ĩ, cơn gắt ngủ lúc mới rời giường càng thêm mãnh liệt, giọng điệu không tốt nói: "Tôi cũng không phải là con gái, còn sợ cậu nhìn cái gì?"
Không biết Cố Lương đã gặp phải chuyện gì, Dương Dạ dừng một lát, chỉ đành hỏi: "Tình trạng của anh là sao? Có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Cuối cùng Cố Lương cũng mở mắt ra, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn: "Khi cậu chết giả, hệ thống đã thông báo."
"Hở? Hệ thống đã nói gì?"- Dương Dạ khá tò mò.
Cố Lương nói: "Sau khi cậu chết giả, tôi không biết cậu đã xảy ra chuyện gì, nên liền đi vào phòng bếp một chuyến và tìm được hộp thuốc giả chết. Kịch bản chung quy định lúc này mọi người phải ngồi ăn uống trong phòng ăn, vì vậy hành vi rời khỏi phòng ăn của tôi là vi phạm quy tắc nên tôi đã bị bắt và bị nhốt trong mười phút."
Dương Dạ: "...???"
Dương Dạ nhíu mày bước đến bên giường, tựa hồ muốn nói một câu xin lỗi với Cố Lương hay gì đó.
Cố Lương giành trước một bước, mở miệng nói: "Chỉ bị nhốt trong căn phòng tối mà thôi, không có chuyện gì. Câm miệng và im lặng để tôi ngủ một chút. Thiết lập trò chơi hay gì đó, chúng ta sẽ thảo luận sau khi tôi thức dậy."
Dương Dạ: "..."
Dương Diệp quả thực có chút áy náy, vì thế liền ngồi xuống sô pha bên cạnh, động tác rất nhẹ, không phát ra một chút tiếng động nào.
Nhìn bóng lưng đang nằm trên giường, phía sau cặp kính, ánh mắt của Dương Dạ có chút nghiêm túc.
Bởi vì hắn thực sự không biết chuyện khủng khϊếp gì đã xảy ra với Cố Lương trong mười phút đó.
Lúc trước Dương Dạ làm như vậy thật sự là chỉ muốn kiểm tra xem loại thuốc giả chết đó, thứ không nên tồn tại trong thế giới thực, có thực sự có tác dụng với tất cả người chơi hay không.
Dương Dạ cho rằng lần thử này rất có giá trị, lỡ như nếu gặp phải kịch bản huyền huyễn gì đó thì sẽ biết đường mà chơi.
Nhưng mà Dương Dạ không nghĩ tới Cố Lương sẽ bị liên luỵ và phải chịu phạt.
Trong giây lát, Dương Dạ lại nghĩ—— Cố Lương nhìn qua là một người rất lý trí, mà lúc đó lại có thể không màng hậu quả của việc phạm quy chỉ để chạy vào phòng bếp tìm manh mối, xem ra anh ta thật lòng giúp đỡ mình.
Cho nên anh ta không có lạnh lùng như vẻ ngoài của mình.
Ngoài mặt thì dễ tức giận, mở miệng thì luôn cay nghiệt không buông tha người, nhưng trên thực tế thì mềm lòng, chịu oan ức cũng không nói...
Cố - miệng dao găm tâm đậu hủ - Lương.
Bề ngoài cao ngạo, lạnh lùng nhưng thực chất là người ân cần, tỉ mỉ và ấm áp.
Dương Dạ cuối cùng đã đưa ra một kết luận như vậy.
-
Nửa tiếng sau, Cố Lương cuối cùng cũng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy Dương Dạ thật sự yên tĩnh đang ngồi ở trên sô pha đợi mình, liền hỏi: "Sao cậu còn ở đây? Không phải kịch bản đã nói chúng ta về phòng ngủ sao? Cậu tự ý đến phòng tôi như vậy cũng không tính là vi phạm à?"
Dương Dạ nói: "Lá bài của tôi nói buổi chiều tôi có thể tự do hoạt động, có lẽ đây là đặc quyền của thám tử."
Cố Lương phớt lờ hắn ta, bước vào phòng tắm và rửa mặt.
Sau đó, tiếng phát thanh lại vang lên.
"Bây giờ là 3:10 chiều. Hầu gái thấy ông chủ Bạch từ trưa đã không xuất hiện nên sinh nghi, liền đến gõ cửa phòng ông chủ. Ông chủ Bạch không có mở cửa nên người giúp việc phải đẩy cửa vào. Sau khi mở cửa, cô thấy ông chủ Bạch đã chết ngửa trên vũng máu. Tất cả mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ thám tử, tất cả đều là nghi phạm."
"Đây là phần cuối của phiên diễn giải kịch bản. Bây giờ chúng ta sẽ bước vào phiên điều tra. Xin hãy nghiêm túc lắng nghe tôi nói về quá trình điều tra."
"Đầu tiên, mời các người chơi đến hiện trường vụ án. Mọi người có 20 phút để kiểm tra thi thể và hiện trường vụ án."
"Thứ hai, sau khi quá trình điều tra tại hiện trường kết thúc chính là thời gian tự do tìm kiếm, lúc đó hiện trường vụ án sẽ được đóng cửa. Người chơi có thể đi vào tất cả các phòng của biệt thự này để tìm ra manh mối có giá trị. Giai đoạn này được giới hạn trong vòng 1 giờ."
"Thứ ba, sau khi thời gian tự do tìm kiếm kết thúc, xin vui lòng gặp nhau tại phòng thảo luận ở tầng 1. Tại phòng thảo luận, mọi người có thể trao đổi với nhau để nắm bắt động cơ cùng thủ pháp gây án của từng nhân vật và xác định thủ phạm thực sự. Giai đoạn này chỉ giới hạn trong 2 giờ. Hãy nắm chắc thời gian. Nhắc nhở thân thiện, mọi người đều có thể nói dối."
"Thứ tư, tới 6:30 chiều là thời gian bỏ phiếu. Sau khi phiên bỏ phiếu kết thúc, hệ thống sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng, thực thi khen thưởng và trừng phạt. Sau đó, trò chơi
kịch bản sát* này sẽ kết thúc viên mãn. Mọi người có thể thưởng thức bữa tối và thư giãn. Chúc mọi người chơi game vui vẻ!"
*
kịch bản sát: kịch bản sát là tên game này nên mình để nguyên luôn, đại loại là game nhập vai gϊếŧ người theo kịch bản đó.